Người đăng: dat971997
5 năm đã trôi qua.
Thời gian 5 năm đủ để Trương Hàn Đông học tập ngôn ngữ và thu thập tư liệu cơ
bản nơi đây. Đại lục này là đại lục Thanh Hoa, gồm 3 đại quốc Sở, Tề, Yến.
Thôn Mộc Vân này là một vùng nông thôn cỡ nhỏ, chỉ tầm 100 hộ gia đình, thuộc
Sở Quốc, nằm ở bìa rừng Mộc Vân Lâm. Mộc Vân Lâm là khu rừng rộng nhất Sở
Quốc, là lãnh địa của những loài vật hung tàn, khát máu. Thôn dân chỉ dám đi
vòng quanh bìa rừng săn bắt một số loài động vật nhỏ mà không hề đi sâu vào
trong rừng.
Bình ổn lại tâm tình sau cơn ác mộng, Trương Hàn Đông rời giường, chuẩn bị cho
một ngày mới. Giải quyết vệ sinh cá nhân xong, cậu cúi xuống gánh hai cái chum
rỗng lên vai để đi lấy nước. Thôn Mộc Vân cách nguồn nước gần nhất cũng khá
xa, lại thêm phải xuyên qua bìa rừng nên ước chừng phải mất 2 giờ đi bộ mới
tới nơi. Cậu rời căn nhà, hướng về phía cửa thôn mà đi. Được nửa đường, bỗng
nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đông ca đi lấy nước à?”
Trương Hàn Đông quay lại nhìn, là Đỗ Tần, con trai cả của trưởng thôn. Trưởng
thôn họ Đỗ, nhà có 5 mụn con, 3 nam 2 nữ, cũng tính là tương đối đông. Nhưng
dù gì cũng là trưởng thôn nên gia đình họ cũng không lo lắng về cái ăn. Đỗ Tần
này năm nay 14 tuổi, nhưng thân hình to cao, vạm vỡ không kém gì người trưởng
thành là mấy. Khuôn mặt vẫn còn mang theo nét ngây ngô của trẻ con nên nhìn
qua vẫn biết đây là đứa trẻ chưa từng trải qua sự đời. Y là một trong những
người cậu thân cận nhất trong thôn. Sáng nào cậu đều đi lấy nước cùng y nên
thấy y cậu cũng không có mấy ngạc nhiên.
“ Ừm.”
Trương Hàn Đông đáp lại ngắn gọn. Không phải là cậu tính cách đạm bạc mà thật
sự cậu không tìm được đề tài nào để nói tiếp. Cũng may, Đỗ Tần làm người nhiệt
tình, không để ý lắm, nói tiếp:
“ Này, nghe nói 1 tháng nữa, tông môn Vẫn Nhạc sẽ tổ chức công khai thu nhận
đệ tử. Cha nương ta muốn ta và nhị đệ đi thử vận may. Đông ca thì sao?”
“ Ta ư? Chắc chắn sẽ phải đi rồi.”
Trương Hàn Đông đã sớm biết, nơi đây hoàn toàn khác biệt so với hành tinh mình
sinh sống ngày trước. Nơi đây được bao phủ bởi một lớp vật chất đặc biệt không
nhìn thấy được. Cậu đã từng thử sử dụng máy quét để phân tích thành phần và
tính chất của lớp vật chất này nhưng vẫn không có kết quả. Khi cậu hỏi gia gia
thì mới biết hóa ra cái vật chất lạ này là Linh khí. Linh khí là một dạng tồn
tại tuy được biết đến nhưng không phải ai cũng có thể nhận biết được. Chỉ khi
nhận biết được nó mới sử dụng được linh khí. Linh khí có tác dụng cải tạo tố
chất thân thể, giúp phàm nhân trở thành tiên, trường sinh bất lão, rời non lấp
biển. Mà Vẫn Nhạc tông môn này thu nhận đệ tử, giúp họ trở thành tiên nhân.
Đây có thể nói là cơ hội đáng quý. Nếu có cơ hội trở thành tiên thì ai chả
muốn chứ.
“ Thật hi vọng chúng ta đều có cơ hội được nhận vào. Trời ạ, mỗi lần nghĩ tới
cảnh tượng trận chiến đó, tim ta lại đập mạnh từng hồi.”
3 năm trước, hai người bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến trận chiến tàn khốc
giữa 2 tiên nhân. Lúc đó, đất đá đầy trời, những quả cầu lửa, cầu nước bay qua
bay lại, cả một mảnh rừng cuối cùng cũng bị san bằng. Dù cuối cùng cả 2 tiên
nhân đó đều ngã xuống nhưng lực lượng đó đã khắc sâu vào tâm hồn hai đứa trẻ,
để lại cho chúng nỗi sợ hãi cũng như hưng phấn tột độ. Nếu như họ có thể trở
thành tiên nhân, họ cũng sẽ có sức mạnh như vậy, có thể 1 tay san bằng khu
rừng, rời non lấp bể. Từ đó, họ quyết định đi theo con đường tu tiên này, mà
bước đệm đầu tiên đó là trở thành đệ tử Vẫn Nhạc phái.
“Ta cũng vậy.”
Trương Hàn Đông nhàn nhạt đáp lại một câu nhưng đôi mắt đen láy của cậu lại
hừng hực ánh lửa nhiệt tình. Bọn họ nhanh chóng đi lấy nước rồi trở về. Về đến
thôn, Trương Hàn Đông chưa vội trở về phòng mình mà qua bồi chuyện với gia
gia. Gia gia là một lang y nên bình thường nếu trong thôn không có bệnh gì thì
đa số thời gian đều rất rảnh. Mỗi ngày, cậu đều dành thời gian làm bạn với gia
gia, đồng thời cập nhật thêm kiến thức về đông y. Gia gia vốn dĩ cũng không
phải dân bản cư ở đây. Nghe nói 20 năm trước gia gia đột nhiên xuất hiện ở
thôn Mộc Vân này,cũng không ai biết họ tên của ông là gì, chỉ biết ông họ
Trương nên dần dần người trong thôn cũng gọi ông là Trương lão. Trương gia gia
biết rất nhiều, hầu hết đều có thể giải đáp những thắc mắc của Trương Hàn
Đông.
“Gia gia, ta đến thăm người.”
Chỉ thấy trong vòng, một ông lão khuôn mặt đôn hậu đang mỉm cười hiền từ đáp
“Đông tử đấy à? Vào đây đi.”
Trương Hàn Đông liền bước vào phòng. Căn phòng của Trương lão cũng rất nhỏ
nhắn đơn sơ, không khác gì phòng của Trương Hàn Đông là bao. Cậu im lặng nhìn
gia gia, mất hơn nửa ngày rồi mới bắt đầu nói:
“Gia gia, Đỗ Tần bảo 1 tháng sau tông môn Vẫn Nhạc muốn thu đệ tử. Ta …”
“Ta biết rồi. “
Ông cụ đáp lại rồi lặng lẽ thở dài 1 tiếng. Trương lão biết ngày này sẽ đến.
Trên thực tế ông cũng đã làm sớm chuẩn bị. 5 năm nuôi nấng đứa trẻ HD này, ông
biết rõ chứ. Hắn rất tò mò, muốn khám phá hết thảy mọi thứ của thế giới này.
Đến từ một nơi xa lạ, thân thế không rõ, thân thể kì lạ, hắn khát cầu kiến
thức. Tiểu tử này không phải tính cách đạm bạc, vô tình, thậm chí ngược lại
rất thân cận, quấn quýt ông. Nếu ông bảo hắn không đi, hắn sẽ nhất quyết không
đi nhưng khát cầu đó sẽ như giòi ăn thân, âm ỉ trong nội tâm. Ông cũng không
muốn làm khó tiểu tử 15 tuổi không hiểu hết sự đời này.
Ông thở dài, quay người lấy 1 chiếc hòm gỗ phủ đầy bụi ở góc tường. Chiếc hòm
không to lắm, dài ước chừng 2m, rộng 0.5m. Mở chiếc hòm ra, Trương Hàn Đông
thấy bên trong chứa 3 bộ y phục màu xanh lam, trông có vẻ mới được bỏ vào. Bên
cạnh đó là 3 xấp 10 đồng xu bằng bạc. 30 đồng bạc đã là một gia tài kếch xù
với thôn dân nơi đây. Nên biết rằng một một hộ gia đình nơi đây một năm thế
nhưng chưa tích nổi đến nửa đồng xu bạc này đâu. Nhưng điều hấp dẫn chú ý của
cậu nhất là 2 viên đá ở góc hòm. 2 viên đá nhỏ chỉ tầm nắm tay của trẻ con, bề
mặt phảng phất như có 1 luồng khí bàng bạc đang lượn lờ. Máy quét và phân tích
ở 2 mắt lập tức cho ra kết quả.
Tên : ?
Thành phần : bụi (1%), đá(49%), linh khí (50%).
Sự sống : Không
Chủng loại : ?
Kiến nghị : Giữ lại mẫu vật để kiểm nghiệm thêm.
“Gia gia, đây là gì?”
Trương Hàn Đông kinh ngạc nhìn. Kết quả phân tích chỉ rõ mật độ linh khí trong
viên đá này rất cao, chỉ rõ đây là một vật bất phàm. Chỉ có điều sao gia gia
lại có thứ này?
“Khi ta còn trẻ, đang ra ngoài đi lịch lãm thì vô tình nhặt được thứ này.
Ngươi cũng có thể nhìn ra vật này lai lịch rõ ràng không tầm thường. Ta đã
từng hỏi qua nhiều người rốt cục mới biết đây được gọi là linh thạch thứ phẩm.
Nó chứa một lượng lớn nồng độ linh khí, rất được tiên nhân ưa chuộng. 2 viên
linh thạch này là chút vốn liếng cho ngươi khi bước vào tông môn.”
Ông lão chậm rãi trả lời.
“3 bộ quần áo này cùng với số tiền này ta chuẩn bị cho ngươi trên đường cũng
chút mặt mũi, tránh để người ta coi thường.”
Nói xong, ông đẩy chiếc hòm về phía Trương Hàn Đông, nét mặt thoáng trở nên
già đi 10 tuổi:
“Ta chỉ có thể giúp ngươi những thứ này mà thôi, những cái khác đều phải tùy
vào bản thân ngươi rồi.”
Trương Hàn Đông vội vã đẩy chiếc hòm lại về phái ông, ánh mắt có chút hoảng
hốt, giọng nói đầy vẻ cấp thiết:
“Không được gia gia. Đây là toàn bộ tài sản của người, sao có thể đưa ta được
chứ? Thình người hãy giữ lại.”
Trương lão đáy mắt lộ ý cười, giơ tay lên ôn nhu xoa đầu cậu. Nghe được lời
này, lão biết mình đã không nhìn lầm người.
“Tiểu tử ngốc này, sao lại nói vậy chứ? Cả đời ta không con không cháu, chỉ có
mỗi mình ngươi. Bây giờ, chút gia sản này đều để lại cho ngươi có gì không
đúng chứ? Với lại, đây chỉ là tạo chút tiền đề thôi. Sau này khi ngươi đã trở
thành tiên nhân rồi chỉ cần nhớ về thăm Trương lão ta là ta đã mãn nguyện lắm
rồi.”
Thấy Trương lão nói thế, Trương Hàn Đông cũng không nói gì thêm. Cậu biết,
Trương lão tuy nhân hậu nhưng cũng thực cố chấp, một khi đã quyết định thì sẽ
không thay đổi. Nếu như có tuyến nước mắt, nhất định bây giờ nước mắt đã chảy
lã chã trên khuôn mặt cậu. Cùng lúc đấy, ánh mắt cậu hiện lên vẻ quyết tâm.
Đúng vậy, chỉ cần cố gắng trở thành tiên nhân, cậu có thể chiếu cố được cho
Trương lão, cho thôn xóm Mộc Vân này. Hiểu ra được điều đấy, ý chí trong mắt
Trương Hàn Đông trở nên hừng hực.
“Vậy tạ ơn gia gia.”
“Thôi được rồi, hôm nay ngươi cũng không cần phải bồi tiếp gia gia nữa, hãy
trở về chuẩn bị đi. Từ đây đến nơi Vẫn Nhạc tông môn cũng phải mất ngót nửa
tháng cho nên trưởng thôn đã quyết định ngày mai sẽ lên đường.”
Trương lão mỉm cười nói. Mặc dù thời gian có chút gấp nhưng 2 người cũng biết
không thể bỏ qua cơ hội này. Vẫn Nhạc tông môn cứ 50 năm lại thu đệ tử một
lần, lỡ lần này thì sẽ phải chờ thêm 50 năm nữa. Cho nên, Trương Hàn Đông vội
vã cáo từ, mang theo chiếc hòm trở về chỗ ở của mình.