Bất Ngờ Xuyên Không


Người đăng: dat971997

Một chiếc tàu con thoi màu bạc đang vội vã phóng đi trong vũ trụ.
Đùng. Đùng. Đùng !
"Cảnh báo ! Khoang nhiên liệu đã bị bắn trúng. Nhiên liệu rò rỉ : 15%. Yêu cầu
nhập mệnh lệnh ."

Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên. Một nữ nhân viên lái tàu khẩn cấp
nhìn về phía giọng nói phát ra. Chỉ thấy ở đó một đứa bé chạc 10 tuổi, làn da
trắng bệch, nom rất gầy guộc, ốm yếu, thậm chí có thể thấy trên khuôn mặt đang
hóp lại y hệt như bị thiếu dinh dưỡng. Tuy nhiên, điều để lại ấn tượng sâu sắc
nhất đó là cặp mắt của đứa bé thật lạnh lẽo, tựa hồ không có sức sống vậy.

"Không ổn. Không ngờ bọn chúng lại có thể đuổi tới nhanh như vậy. "

Người phụ nữ thất thanh kêu lên, sau đó ra chỉ thị cho đứa bé :

"X, dựng khiên năng lượng. "

"Đã thực hiện. Cảnh báo ! Năng lượng đang tiếp tục bị rò rỉ. Hiệu suất của lá
chắn : 45%. "

Âm thanh máy mọc vang lên.

"Chỉ có 45% thôi sao? "

Người phụ nữ thì thào. Bỗng dưng, cả khoang tàu chợt rung lắc kịch liệt. Thân
hình người phụ nữ chợt văng ra khỏi ghế ngồi, đập mạnh bảng điều khiển bên
cạnh.

"Cảnh báo ! Cánh trái khoang tàu đã bị bắn hạ. Yêu cầu nhập mệnh lệnh "

Tiếng cảnh báo vang lên làm người phụ nữ đang từ cơn choáng váng sau va đập
bừng tỉnh, lao lại vào ghế ngồi, tiếp tục điều khiển con tàu.

"Cảnh báo ! Cảnh báo ! Không gian biến dạng! Không gian biến dạng! Bán kính
biến dạng : 50 000 km. Khoảng cách: 9000 km."

"Chết tiệt !"

Người phụ nữ văng một câu tục. Được mệnh danh là tử thần vũ trụ, không gian
biến dạng là một vùng không gian loạn lưu, trong đó vật chất không ngừng va
chạm, nghiền nát. Một khi đi vào đó thì chỉ có một kết quả, đó là chết. Nhìn
vào máy quét, thấy kẻ địch đang ngày càng áp sát mình hơn, nàng quyết định
tiến vào vùng không gian biến dạng. Để kẻ địch bắt được thì sẽ sống không bằng
chết, chả thà tiến lên phía trước tìm kiếm sinh cơ.

"X, tiến vào trung tâm không gian biến dạng.”

Người phụ nữ ra mệnh lệnh.

“Nhận mệnh lệnh. ”

Chiếc tàu con thoi ngày càng tiến gần hơn đến vùng không gian đang điên cuồng
va chạm. Bỗng nhiên, trước mặt hiện ra một khe nứt, trong đó có lực hút mạnh
mẽ kéo chiếc tàu vào bên trong rồi từ từ khép lại, không gian biến dị cũng
biến mất một cách vô tức, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Bên trong khe nứt, các vật chất lạ liên tiếp va đập vào các bộ phận của chiếc
thuyền, làm cho chiếc thuyền ngày càng tàn tạ hơn. Người phụ nữ thấy không
chống đỡ được bao lâu, liền thở dài, đứng lên rồi đi về phía đứa trẻ. Trên mặt
nàng nở ra nụ cười ấm áp nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn ảm đạm. Khuôn mặt đứa
bé cũng không có một chút biểu tình nào, vẫn lạnh lẽo nhìn về phía nàng. Nàng
giơ tay vuốt gò má lạnh lẽo kia, thì thào:

“X, thật xin lỗi, ta không bảo vệ được con nữa rồi. Ta thật vô dụng, không
nghĩ rằng trước muốn cứu con, giờ lại hại con vào bước đường này. Ta thật lòng
xin lỗi con.”

“Mệnh lệnh không phù hợp, không thể thực thi.”

Đáp lại nàng chỉ là giọng nói cứng ngắc vô hồn.

“Giây phút này đây, ta chỉ có thể làm 1 điều duy nhất cho con. Hi vọng con có
thể bình an vượt qua kiếp nạn này, sống những ngày tháng hạnh phúc.” Người phụ
nữ thở dài, quay lại nhìn buồng lại đang dần từ từ tan rã.

“X, khởi động mã H7426N.”

“Mệnh lệnh thực thi. Cần 30 phút để thực hiện quy trình.”

Nghe được lời đó, người phụ nữ liền tháo chiếc nhẫn nàng đang đeo xuống. Mặt
nhẫn được làm bằng vật liệu không rõ nhưng trông rất tinh tế, quý phái. Nàng
đeo chiếc nhẫn lên tay đứa bé rồi nhấn chiếc nút ở trung tâm mặt nhẫn. Lấy đứa
bé làm trung tâm, một chiếc lồng bảo vệ màu xanh da trời, bao gồm những hình
lục giác xếp sát lại với nhau như tổ ong xuất hiện.

“Hi vọng, con có thể sống tốt. Vĩnh biệt.”
Dần dần, thân hình người phụ nữ tan biến vào hư vô.

“Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Cặp mắt mở ra đột xuất. Một thân hình đột nhiên từ trên giường bật dậy, run
rẩy đến cực điểm. Nếu nhìn kĩ thì đó chính là cậu bé xuất hiện trong giấc mơ
vửa rồi, nhưng đôi mắt kia không có sự lạnh lẽo vô hồn mà thay vào đó là sự sợ
hãi vô tận.

“Bang!”
Cánh cửa gian phòng gỗ bật mở, một ông lão ước chừng 60 tuổi chạy vào, ngồi
xuống giơ tay an ủi thân hình đang run lẩy bẩy kia.

“Đông tử ! Ngươi không sao chứ? Vẫn là giấc mơ đó à ?"

Ông lão ân cần hỏi. Cậu bé ngước mắt lên nhìn khuôn mặt hiền hòa mang theo
chút lo lắng của ông, lại hạ ánh mắt xuống, khẽ gật đầu. Ông lão thở dài không
nói gì thêm. Đây đã là lần thứ 10 giấc mơ kia xuất hiện, hay chính xác hơn là
mảnh kí ức. Ông cũng không thể giúp gì hơn ngoại trừ an ủi đứa nhỏ này. Đợi
đứa bé hết sợ hãi, ông lại lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Trương Hàn Đông quan sát căn phòng mình đang ở. Cả gian phòng được làm bằng
tre, chưa đầy 40m vuông. Bên trong trang trí rất thô sơ, chỉ có chiếc giường ở
góc phòng kèm theo bộ bàn ghế ngay bên cạnh. Đây là căn phòng cậu đã ở suốt
một năm qua. Một năm trước, chiếc tàu con thoi kia hoàn toàn bị phân giải, chỉ
còn chiếc lồng mang cậu trôi nổi trong khe nứt không gian kia. Lồng năng lượng
không ngừng bị mài mòn, mãi đến khi sắp chống đỡ không được thì khe nứt kia
bỗng nhiên mở ra lần nữa. Chiếc lồng lựa theo dòng loạn lưu chui ra khỏi khe
nứt rồi biến mất, để lại một mình ở giữa cánh đồng phủ đầy tuyết. Sau đó, một
ông lão đang dịp đi ngang qua cánh đồng, thấy cậu nằm bất động trên tuyết vội
vàng mang cậu về thôn Mộc Vân chữa trị.

Tuy nhiên, vừa về đến thôn, cậu đã tỉnh lại. Vẻ mặt cậu lúc này tràn đầy bối
rối. Cậu ngó nghiêng xung quanh, tìm kiếm sự quen thuộc nhưng vô ích. Nơi đây
hoàn toàn lạ lẫm với cậu. Dần cậu phát hiện sự hiện diện của ông lão đang bế
mình, chỉ thấy ông đang nói gì đó nhưng cậu hoàn toàn nghe không hiểu. Dường
như nhận ra điều đấy, ông không tiếp tục nói mà đưa cậu vào căn phòng cạnh nơi
mình sống, cũng là căn phòng Trương Hàn Đông đang ở.

Sau khi tỉnh lại, cậu liền dùng đôi mắt như radar quét hình toàn bộ căn phòng
cậu. Đúng vậy, là dùng mắt quét. Trương Hàn Đông không phải là người bình
thường mà cậu là một vũ khí sinh học bí mật của quân đội. Họ nuôi cấy các tế
bào của người trong phòng thí nghiệm, rồi ghép lại thành hình người, thêm vào
đó thay thế một số bộ phận để tăng cường sức mạnh. Các cơ trên người cậu được
thay thế bằng những sợi tơ rất bền nhưng cực kì co dãn, đàn hồi. Các tế bào mô
được nâng cấp để tăng độ cứng cũng như có khả năng tự tiến hành tổ hợp và tái
tổ hợp. Trái tim nhân tạo được làm bằng vật liệu bền vững, chống ăn mòn, có
khả năng chịu tải lớn. Bộ não của cậu được cấy ghép máy tính lượng tử tiên
tiến nhất, có thể tính toán chính xác ở cường độ cao. Ngoài ra, bọn họ còn cải
tiến thêm một số bộ phận khác trên cơ thể cậu. Có thể nói cậu là một vũ khí
hoàn hảo, không tì vết.

Tuy nhiên, một nữ nhân viên vì không muốn cậu trở thành một thứ vũ khí chỉ
biết theo mệnh lệnh giết chóc, đã lén lút cài vào cậu thêm một mã. Mã này khi
kích hoạt sẽ dung nhập phần "Người" và phần "Máy ", giúp cậu có thể suy nghĩ,
tư duy độc lập y hệt một con người. Đó chính là mã H7426N. Sau đó cũng vì hành
động này mà nữ nhân viên đó đã phải mang cậu chạy trốn. Đó là những gì mà cậu
có trong kho dữ liệu.

Sau khi quét xong, đảm bảo rằng không có mối nguy hiểm rình rập xung quanh,
cậu lại không biết nên làm thế nào. Đây là một thế giới vô cùng xa lạ, không
một người thân thích, không một thứ quen thuộc, cậu không biết mình nên bắt
đầu làm gì. Thấy ánh mắt đứa bé ngơ ngác nhìn về phía mình, ông lão mỉm cười
xoa đầu cậu. Nhìn thân hình gầy đến đáng thương của đứa bé, ông không cảm thấy
đau xót. Một đứa bé ở chốn xa lạ, không thông thạo ngôn ngữ, là một điều vô
cùng kinh khủng. Động lòng trắc ẩn, ông quyết định để cậu ở lại căn nhà này,
giúp đỡ cậu vượt qua khó khăn. Ông họ Trương, vì gặp cậu trong ngày đông, liền
lấy tên cậu là Trương Hàn Đông.


Thiên Cơ Đế Chủ - Chương #1