Cú Đấm Của John


Người đăng: AlexMercer

Alex một đường đi thẳng tới cửa chính của tòa lâu đài. Cánh cửa cao hơn 2m và
khá rộng lớn, được làm từ gỗ Đàn Hương. Gỗ đàn hương là một loại gỗ vô cùng
quý hiếm, có nguồn gốc ở Đông Timor và phân bố nhiều ở Ấn Độ. Gỗ đàn hương khá
nặng, có màu vàng nhạt, đặc biệt là có mùi hương thơm ngát. Hương thơm của
loại gỗ này có thể giúp con người trấn tĩnh, giảm stress và bất an vì vậy đàn
hương thường được chưng cất để làm tinh dầu hoặc là nguyên liệu để chế tạo
nước hoa.

Nhưng mà gia đình Alex lại lấy gỗ này làm cửa chính tòa lâu đài, thật sự là
chả hiểu họ nghĩ gì luôn. Alex đứng trước cánh cửa, lấy tay đẩy nhẹ ra 2 bên.

"Kẹt....." Cánh cửa nhẹ nhàng bật tung ra 2 bên, ánh sáng từ bên ngoài chiếu
vào, rọi sáng cả phòng bên trong.

Đằng sau cánh cửa là một phòng khách sang trọng, hiện đại, trên trần nhà là
chiếc đèn chùm pha lê màu vàng sặc sỡ, mặc dù hiện giờ là trời sáng, nhưng
những chiếc đèn vẫn ánh lên những tia sáng vàng lộng lẫy. Đồ gia thất trong
phòng khách được bố trí rất hài hòa và có tính thẩm mỹ rất cao, tất cả được
thiết kế và sắp xếp từ những nhà thiết kế nội thất nổi tiếng nhất thế giới.

Alex nhấc chân bước vào phòng khách, liếc nhìn xung quanh một chút rồi quay
sang hỏi Richard "Bố tôi chưa về à"

Richard từ đằng sau đi tới, đứng nghiêng phía bên Alex, một tay vòng ra sau,
một tay đặt trước ngực khom lưng xuống nói " Vâng, ông chủ nói tối nay mới về
nhà được và dặn dò tôi không thể cho câu bước ra khỏi nhà cho đến khi ông chủ
về"

Alex nghe vậy thì có chút nhíu mày, nhưng sau đó lại dãn ra. Cậu cũng không để
ý điều này, dù sao thì cậu ra khỏi nhà cũng chẳng có gì chơi, mà dù có thì cậu
cũng không muốn, điều bây giờ cậu muốn là được ngủ một giấc cho thật thoải mái
thôi. Tính của cậu ngoại trừ thích đánh nhau bao lực ra thì còn rất lười. Đó
là lý do tại sao, rèn luyện từ năm 5 tuổi đến giờ, hơn 12 năm mà sức của cậu
chỉ ngang với những vệ sĩ trong nhà. Là một thành viên trong gia tộc và còn là
thuộc dòng chính thì tiềm lực của cậu cũng không phải là dạng vừa. Nếu như
ngay từ nhỏ cậu chịu khó rèn luyện thì bây giờ, với thực lực của cậu có thể
giết 500 lính đặc chủng với 2 thanh dao quân dụng. Mặc dù không mạnh như bố
hoặc Richard, nhưng cũng đủ tự hào rồi.

Còn một điều dẫn tới cậu không chịu rèn luyện chăm chỉ là do cậu nghĩ rằng dù
có mạnh thêm thì cũng chẳng làm được gì, đó là một điều khá bất lợi cho tương
lai sau này của cậu bởi vì cậu không hề biết được trên thế giới có những thế
lực sở hữu những nguồn sức mạnh kinh khủng, cậu chẳng hề biết gì về hệ thống
sức mạnh trên thế giới này, một chữ cũng không. Theo cậu nghĩ thì với sức mạnh
của cậu bây giờ thì cũng đủ làm bá chủ của một khu vực rồi và ít cái gì có thể
uy hiếp được mạng sống của cậu ngoại trừ đạn hạt nhân và boom nguyên tử, ngoài
ra còn có những người trong gia đình cậu và những người trong gia tộc Vongola
bí ẩn mà cậu nghe được. Còn tất cả gia tộc khác thì cậu nghĩ họ cũng chẳng
mạnh đến mấy.

Sau khi bước vào phòng khác, Alex gỡ căp từ trên vai cậu ra, quăng đại lên
chiếc ghế salong, sau đó quẹo sang bên trái phòng khách đi tới. Ở phía bên
trái phòng khách là một căn phòng khác, trên cánh cửa ngoài phòng có khi " Thư
viện". Alex mở cửa bước vào thư viện, trong căn phòng này là những tủ sách cao
ngất ngưởng chứa hàng ngàn quyển sách khác nhau, chia làm những khu vực khác
nhau, từng khu vực là từng thể loại sách khác nhau.

Alex đi dạo một vòng từng khu vực, rồi dừng chân trước một chỗ, cậu lấy tay
lướt qua từng quyển sách của khu vực này và từ trong đó lấy ra một quyển sách,
trên quyển sách là hình một nhóm nhân vật gồm 8 người, một tên mũ rơm đang
cười toe toét nhìn có vẻ thú vị, một con tuần lộc, một bộ xương, một người
máy, một tên tóc vàng đang đối chọi với một tên tóc xanh đeo kiếm, và 2 người
con gái xinh đẹp. Trên tựa đề có ghi là " One Piece".

"Tập 86 sao, tập này chưa đọc" Alex mỉm cười, cầm quyển sách đi ra ngoài phòng
khách, ngả người xuống chiếc ghế salong dài nhất đọc truyện. Đọc được một lúc
thì cậu nghiêng người ra ngoài nhìn Richard bảo " Ông ra ngoài đi, tôi cần
nghỉ ngơi, không cần canh tôi đâu"

Richard nghe vậy cũng không nói gì mà khom người xuống một chút, rồi đi ra
ngoài, đang định đóng cửa lại thì lại nghe Alex nói "Ông đừng đóng cửa, để yên
đó đi"

"Vâng" Richard gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn Richard đi ra ngoài, Alex nghiêng đầu lại, tiếp tục đọc truyện. Cả phòng
khách bỗng chốc yên lặng lại, chỉ có tiếng trang sách lật mở.

Khoảng 15p sau, Alex cảm thấy có chút buồn ngủ, cậu đứng dậy cất quyển truyện
vào thư viện như chỗ cũ rồi chạy lên phòng mình. Căn phòng của Alex thuộc tầng
3, phòng số 7 từ trái sang.

Alex đi từng bước từ cầu thang đi lên, một lúc sau, cậu đứng trước cửa phòng
của mình và mở cửa ra. Đập vào một căn phòng rộng khoảng 20m2. Ở phía bên trái
gần trần nhà để một chiếc máy lạnh thuộc hãng LG, đối diện chiếc giường rộng
lớn chiếm gần nửa căn phòng là một chiếc Tivi Smart Tivi LED Samsung 55inch
Full HD được đặt trên một chiếc bàn ghỗ cổ kính, ngoài ra căn phòng còn được
những đô ngoại thất khác, được bố trí hợp thẩm mỹ. Alex đi tới giường ngã
người xuống giường, cũng không thay quần áo, mà nhắm mắt ngủ một mạch tới tối.

------------------------------------------Đường phân
cách-----------------------------------------

9h đêm, tại tòa lâu đài của gia tộc Mercer

Trong phòng ngủ của Alex

Alex đắp chăn chùm kín đầu mình, đang ngủ một giấc say nồng thì bỗng tiếng gõ
cửa vang lên

"Cốc cốc"

Alex không trả lời hay làm gì cả mà chùm chăn kín hơn, xoay người tiếp tục
ngủ. Một lúc sau, dường như người bình ngoài cảm thấy bên trong không có động
tĩnh nên gõ cửa thêm một lần nữa

"Cốc cốc"

Nghe thấy tiếng gõ cửa thêm một lần nữa, Alex tung chăn ra, khuôn mặt đầy khó
chịu. Thử nghĩ đi, đang nằm ngủ ngon lành tự nhiên bị đánh thức không khó chịu
mới là lạ. Alex không xuống giường mà nằm đó hét lớn lên " Có chuyện gì thế?
Bộ không cho người ta ngủ à?"

Nghe thấy tiếng Alex, từ bên ngoài vang lên tiếng hòa ái của Richard " Cậu
chủ, ông chủ kêu tôi gọi cậu dậy, xuống gặp mặt ông chủ để nói chuyện"

Alex nghe vậy càng thêm khó chịu " Mẹ nó, giờ nào không kêu, phải đợi đến lúc
người ta đang ngủ thì mới kêu, không đợi lúc người ta dậy được à?" Nói thì nói
vậy, nhưng mà Alex cũng không dám dừng lại lâu, cậu nhảy xuống giường mang dép
vào, xoa xoa mái tóc mình cho chỉnh chu một chút, rồi mở cửa phòng

Richard đứng bên ngoài thấy Alex mở cửa phòng, liền nghiêng người, giơ tay chỉ
về phía trước nói " Mời cậu chủ"

Alex nhìn Richard gật gật đầu, rồi đi xuống phòng khách. Một lát sau, cậu xuất
hiện trước phòng khách, và đi thẳng một mình tới ghế salong, nơi mà John đang
ngồi. Cậu tới gần cũng không ngồi xuống mà mở miệng hỏi "Thế, ông kêu tôi
xuống đây có chuyện gì không?"

John không trả lời mà uống hết ly rượu đỏ đang cầm trên tay, sau đó thì đứng
lên nhìn Alex nói " Mày đi theo tao". Nói xong, John đi trước dẫn đường, Alex
thấy vậy cũng đi theo

Khoảng 10p sau, cả 3 người tính cả Richard xuất hiện trước một sàn đấu, nơi
đây là phòng luyện tập của gia đình Alex, bất cứ ai cũng có thể vào đây để rèn
luyện, xung quanh để đầy dao súng nhưng cũng chỉ là đồ giả mà thôi, không phải
là thật, ngoài ra còn có những máy móc hiện đại để tập luyện thể hình đặt xung
quanh, bên trái sàn đấu khoảng 100m là khu tập bắn súng, bên phải là khu luyện
võ với đầy đủ hình nhân, cọc gỗ, túi đánh boxing....

Alex nhìn mọi thứ xung quanh một lượt rồi quay sang, khó hiểu nhìn lấy John "
Ông dẫn tôi tới đây làm gì?"

John không trả lời mà đi tới cái bàn bên cạnh, tiện tay lấy hai cái găng tay,
một đen, một đỏ. John quăng găng tay đen cho Alex, rồi bước lên sàn đấu, sau
đó ông ta từ trên sàn đấu nhìn xuống Alex mở miệng nói " Đeo găng tay vào, rồi
lên đây, đánh nhau với tao"

Alex chụp găng tay, còn đang khó hiểu không biết ông ta đang làm cái quái gì
thì thấy ông ta bước lên sàn đấu và mở miệng nói câu này. Alex mở to mắt, ngạc
nhiên nói " Hả? Đánh nhau với ông? Ông điên à, ông thừa biết là tui đánh không
lại ông mà"

John khuôn mặt đầy nghiêm khác, con mắt hơi híp lại, từ trên nhìn xuống, giọng
lạnh như băng nói "Tao bảo mày đánh thì mày lên đây đánh, còn nói nhiều làm gì
hả?"

Nghe thấy giọng điệu như vậy của ông ta, Alex cũng bắt buộc phải đi lên, bởi
vì Alex biết nếu đánh nhau với ổng thì cùng lắm chịu vào trận đòn thấu thịt,
dù sao ông ta cũng không dùng toàn lực, nhưng mà nếu như không chịu nghe lời
ông ta thì cỡ gì cũng bị ông ta nhốt trong phòng, cấm túc vài tháng, mà tính
Alex thì không thích ở một chỗ suốt thời gian dài, nếu bị nhốt như thế thì thà
giết cậu ta còn hơn, bởi vì trong đó chán lắm, chán đến chết luôn.

Alex đeo găng tay vào, bước lên sàn đấu, nhưng cũng không đánh liền mà hỏi
"Rốt cuộc ông làm vậy để làm cái gì"

"Rốp, rốp, rắc" John bẻ tay, bẻ cổ một chút rồi mở miệng trả lời " Không phải
mày thích đánh nhau sao, vậy để tao đánh cho mày xem" Nói xong, không đợi Alex
trả lời, thân hình của ông ta bỗng nhiên bị lòe đi một phát, sau đó xuất hiện
trước mặt của Alex, một cú đấm móc từ dưới lên trên nhắm thẳng vào bụng Alex
mà đấm vào.

"Bốp" Không kịp đề phòng, Alex bị một cú đấm giáng thẳng vào bụng, cả người
cậu cong lên, cú đấm của John mang theo kình khí đấm xuyên qua áo của cậu tạo
thành một cái lỗ thủng to trên lưng áo.

Ra đòn xong, John thu quyền lại, lùi ra sau một bước. Mất đi trụ lưc, cả người
Alex ngã quỵ xuộng. Alex ôm bụng khăc ra cả máu, nếu như để ý thì mọi người sẽ
thấy tại chỗ bụng của Alex có từng tia khói trắng bóc lên. Điều này chứng tỏ
tốc độ ra quyền của John nhanh đến nỗi có thể ma sát vào không khí tạo ra một
ngọn lửa nhỏ bao trùm lên nắm đấm của ông ta, điều này làm cho nắm đấm càng có
thêm sức sát thương.

Lúc này, Alex cảm thấy vùng bụng của mình nóng rừng rực như bị ngọn lửa nhiệt
độ cao thiêu cháy vậy, ngoài ra cậu còn có cảm giác nội tạng trong cơ thể của
cậu cứ như sắp vỡ vụn ra, từng cơn đau nhức kinh khủng tấn công vào hệ thần
kinh của cậu

John đứng nhìn Alex đang khom người khặc ra máu, mở miệng nói " Đứng lên đi,
nhiêu đó chưa đủ gì với mày đâu, tao hiểu sức mạnh của mày hơn bao giờ hết,
yên tâm đi, trận này tao chỉ dạy dỗ cho mày 1 bài học thôi, nên tao sẽ không
dùng hết toàn lực đâu, chỉ dùng 30% sức mạnh thôi"


The Prototype Phá Tung Thế Giới - Chương #5