Nguy Hiểm Kéo Đến


Người đăng: mlrvrom

“Haizzz!!!” Chán nản thở dài ngồi bệt dưới đất, Tuấn bất lực nhìn hai cô gái
bận bịu xây dựng, trong lòng hắn xấu hổ không nói nên lời.

Vốn dĩ hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, cố giành việc buộc dây leo để lấy lại chút thể
diện. Ai ngờ dây leo lại cực kỳ dai và chắc, để xiết chặt phải dùng lực lớn vô
cùng và hiển nhiên hắn không đáp ứng được yêu cầu này.

Cuối cùng chỉ còn một việc để làm đó là khiêng gỗ. Nhưng hắn chán nản phát
hiện tốc độ khiêng của hắn thua xa việc Trầm Ngọc tùy tiện phóng khúc gỗ đến
nơi đang xây.

Kết quả là thành cái cảnh hắn ngồi bệt dưới đất liên tục thở dài ngao ngán.

Cứ như vậy ngồi một hồi đồng thời theo dõi Khu Giao Tiếp. Được một lúc, Tuấn
cảm giác hơi khát nước.

Khát nước!

Giật bắn người đứng dậy, mồ hôi tuôn ào ào, mãi đến tận bây giờ hắn mới nhớ
đến việc quan trọng nhất khi sống ở dã ngoại là phải tìm kiếm thức ăn và nguồn
nước. Hai thứ tất yếu này hắn không có bất cứ thứ nào.

Vội vàng mở hệ thống, Tuấn lục tung từng mục lên tìm cách giải quyết nhưng vẫn
không có.

Tiếp tục nghĩ giải pháp, nhưng dù nghĩ thế nào thì hắn vẫn không có đối sách
trong chuyện này, kinh nghiệm sống ở dã ngoại của hắn gần như là bằng không.

Qua hồi lâu vẫn không giải quyết được, Tuấn ủ rũ nhờ vả Trầm Ngọc. Có điều cô
gái này chặt gỗ đến nghiện rồi, không phát giác được vị chủ nhân của mình đến
gần, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đè nén căn bệnh nhát gái của mình lại, đưa tay
vỗ vai gọi

“Cô giúp tôi……”

Nhưng chưa kịp dứt lời, Trầm Ngọc đã giật bắn người kéo dài khoảng cách, gương
mặt đỏ bừng nhìn hắn.

Đứng ở xa nhìn cảnh này, Tô Như Nguyệt xem như không còn gì để nói. Một người
nhát gái lại thêm một kẻ nhát trai, thật sự là quá thú vị.

Tuấn cũng bị một phen này làm cho hú hồn, lúng túng đỏ mặt đứng đỏ không biết
làm gì. Được một lúc, Trầm Ngọc mới ngại ngùng cất tiếng hỏi

“Chủ nhân, ngài cần thiếp làm gì vậy ?”

Tuấn giật mình nhớ đến việc chính, bởi tính quan trọng của nó nên hắn dẹp
phăng cái cảnh xấu hổ vừa rồi, nhanh chóng hỏi

“Chúng ta không có thức ăn và nước, cô biết tìm ở đâu không ?”

“Ngài không biết sao ?” Trầm Ngọc ngạc nhiên hỏi.

Tuấn bất đắc dĩ gật gật đầu đáp lại.

……………………………….

Cảnh tượng lại quay về như lúc đầu, một đoàn ba người chặt cây mở đường băng
rừng, nhưng lần này là do Trầm ngọc đi trước, tiếp theo là Tô Như Nguyệt rồi
mới đến Tuấn.

Nhìn cái cách hai cô gái canh hướng gió rồi xem tình trạng của đất để dò
đường, nhìn muốn bao nhiêu chuyên nghiệp thì có bấy nhiêu chuyên nghiệp thì
Tuấn mới thấy lúc trước mình giành công việc này trông như một thằng hề.

Ở thực tế hắn sống tự lập hơn chục năm rồi, hiện tại làm cái gì cũng phải dựa
vào người khác khiến hắn khó chịu vô cùng.

“Đến rồi.” Trầm Ngọc mừng rỡ hô lên.

Tuấn theo tiếng hô này giật mình tỉnh khỏi những suy nghĩ vớ vẩn, ngẩng đầu
nhìn về phía trước.

Trước mặt hắn, một con sông rộng hơn ba mươi mét, nhìn sang hai bên chỉ thấy
nó uốn lượn thành những vòng cung tuyệt đẹp rồi mất hút trong rừng.

Nước màu xanh ngọc trong vắt, từng tia nắng nhẹ chiếu rọi xuống mặt sông phối
hợp với những cành cây rũ xuống tạo nên một khung cảnh vô cùng thanh bình, thơ
mộng.

Cảnh đẹp, người lại càng đẹp tạo thành một bức tranh tuyệt diệu, ít nhất đối
với Tuấn là vậy. Hiện tại hắn rất muốn có một cái máy ảnh trong tay để ghi lại
cảnh này, nhưng rất tiếc, điều đó là không thể.

“Cẩn thận một chút.” Tô Như Nguyệt thấy hắn ngẩn ngẩn ngơ ngơ nên nhẹ giọng
nhắc nhở.

Tuấn lại ngượng rồi, khi không nhìn chăm chăm vào người ta rồi còn để bị phát
hiện, thật không biết phải nói gì.

Xuất phát từ việc hai cô gái hầu như làm được tất cả nên Tuấn lựa chọn tin
tưởng tuyệt đối vào lời nhắc nhở này, hai mắt lăm lăm cảnh giới nhìn xung
quanh.

Một đoàn ba người tiếp tục cẩn thận tiếp cận bờ sông.

Lại kiểm tra một lần nữa, phát hiện không có gì đáng lo, Trầm Ngọc mới dùng
kiếm chặt một vài khúc gỗ gần đó rồi khoét rỗng bên trong tạo thành từng cái
xô đựng nước. Gần miệng xô cô đồng thời khoét một cái khe nhỏ, tạo thành nơi
xỏ gậy để tiện gánh nước.

Ba người tổng cộng mười xô nước, Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt mỗi người bốn xô,
riêng hắn chỉ cần vác hai xô nhỏ nhất là được. Đối với chuyện này Tuấn cũng
chỉ có thể ủ rũ chấp nhận.

“Gràoooo!!!”

Đang hay say múc nước, môt người thú gầm vang vọng bên tai khiến ba người cực
độ hoảng sợ.

Hai cô gái vội vàng che chở xung quanh Tuấn, cảnh giác nhìn xung quanh.

Rất nhanh, theo cây cối trong rừng lay động mạnh, một con báo đen lao thẳng ra
khỏi rừng, hai mắt đỏ rực lên từng cơn khát máu nhìn về phía ba người.

Con báo này phủ kín bởi một bộ lông đen nhánh, nó chỉ việc đứng đó cũng đã cao
hơn bốn mét, hoàn toàn là một con quái thú khổng lồ.

Cái miệng mở rộng lộ hàm răng bén nhọn, từng giọt máu tươi cùng nước dãi chảy
ra khỏi miệng con báo, cảnh tượng cực độ kinh hoàng.

“Bảo vệ tốt chủ nhân.” Trầm Ngọc nghiêm túc xoay đầu nói với Tô Như Nguyệt.
Dứt lời cũng không đợi đối phương hồi đáp, cô cầm kiếm lao vút về phía con báo
đen.

“Bộp!!!”

Một tiếng va chạm thịt trầm muộn vang lên, Trầm Ngọc bị con báo vỗ nhẹ một
cái, tựa như diều đứt dây văng trúng một thân cây.

Thoáng lắc đầu lấy lại tỉnh táo, bất chấp thân thể đã bị tổn thương, Trầm Ngọc
quát một tiếng bật dậy, tiếp tục lao về phía đối thủ.

“Chủ nhân, ngài còn thừa vũ khí nào không ?, chỉ cần vũ khí thôi” Tô Như
Nguyệt mặt nghiêm trọng hướng về phía Tuấn hỏi.

“Hả, ah…. Vẫn còn một cái.” Tuấn hoảng hốt trả lời.

“Tốt quá, ngài có vũ khí của pháp sư không ?” Tô Như Nguyệt hớn hở hỏi tiếp.

“Pháp sư sao,….” Tuấn một bên lầm bầm, đồng thời vào mục hành lý mở một gói
trang bị pháp sư sau đó nhanh chóng lấy đủ một bộ trang bị ra ngoài.

Thấy chúng, hai mắt Tô Như Nguyệt lập tức sáng lên. Cô cũng chẳng thắc mắc
những thứ này tại sao lại đột ngột xuất hiện, bởi lẽ chính cô cũng chẳng hiểu
tại sao mình lại tồn tại ở đây.

Nhanh chóng mặc toàn bộ chúng vào, Tô Như Nguyệt cầm Trượng Pháp Sư lao thẳng
về phía con báo tiếp viện Trầm Ngọc.

Mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này, Trầm Ngọc đã bị đánh đến mức
khắp người toàn là máu, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.

Lại một cái tát quất ra, con báo đem cô gái đánh văng qua một bên, đồng thời
lao về hướng Tô Như Nguyệt.

Tô Như Nguyệt dừng bước không tiếp tục chạy nữa. Cô giơ pháp trượng về phía
trước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, bày ra một bộ chuẩn bị thi triển chiêu thức
mạnh mẽ.

Phải nói là bộ trang bị này hình như có công năng tự thay đổi hình dáng thì
phải. So với hình dáng thô kệch lúc đầu, khi mặc lên người Tô Như Nguyệt lại
vô cùng vừa vặn, trọn vẹn tôn lên dáng người bốc lửa của cô, trước lồi sau
lõm, suýt chút nữa đem Tuấn mê hoặc đến ngất đi.

Tư thái hiện tại của Tô Như Nguyệt khiến Tuấn tràn ngập hi vọng chiến thắng…

“Bộp!!”

Lại một tiếng va chạm thịt trầm muộn cất lên, Tô Như Nguyệt bị đánh bay sang
một bên trước sự ngỡ ngàng của Tuấn.

Cũng may là bộ giáp phòng ngự cực tốt, Tô Như Nguyệt chỉ hơi thoáng đau một
chút mà không chảy máu đầy mình như Trầm Ngọc.

Bật người dậy, trên mặt Tô Như Nguyệt đầy dấu chấm hỏi, cô chẳng hiểu chuyện
gì đang xảy ra nữa.

“Thực lực chúng ta đã bị suy yếu rồi, chỉ còn tố chất thân thể ngang với một
tên Hồn Cấp thôi.” Trầm Ngọc hướng về phía Tô Như Nguyệt quát lớn.

“Xui xẻo vậy.” Tô Như Nguyệt hai mắt trừng to lên, chán nản thốt. Nhưng con
báo không cho cô nhiều thời gian phản ứng, một lần nữa tấn công cô.

Một cảnh tượng đáng nhớ lại diễn ra.

Một nữ pháp sư trên người mặc một bộ trang phục vô cùng cao quý và thánh
khiết, trên tay cầm quyền trượng uy nghiêm mạnh mẽ dùng một phương thức chiến
đấu thô kệch dứt khoát của chiến sĩ lao vào đấu tay đôi với con báo.

Một bộ trang bị đủ khiến cho Tô Như Nguyệt miễn cưỡng chống đỡ được con báo,
ít nhất là đứng yên cho nó đánh được một lúc lâu.

Nhưng cứ tiếp tục thế này mãi thì sớm muộn gì ba người họ cũng thua. Tuấn vội
vàng nghĩ cách, chợt, hắn thấy Trầm Ngọc đầy người là máu liền vội hô to

“Ngọc, cô mau lại đây mặc giáp vào.”

Tiếng hô lập tức kéo được sự chú ý của hai cô gái,…. Và cả con báo.

Tuấn chẳng được gì nhưng thật sự là có một chất giọng cực kỳ lớn…..

Con báo đánh mãi không giết được Tô Như Nguyệt, bây giờ lại có một kẻ dám
“trêu chọc” đến uy nghiêm của nó, bao nhiêu phiền muộn uất ức, con báo chuyển
dời về phía Tuấn.

Nhấc chân, xoay người, con báo dùng cái tốc độ trời phú của mình chớp nhoáng
xông lên. Tô Như Nguyệt thấy vậy sợ tái mặt, dốc hết sức bình sinh lao ra cản
ngay mặt nó.

“Kengggg!!!”

Tiếng kim loại vang lên, hàm răng của con báo cắn chặt vào bộ giáp của cô gái.
Rất may là bộ giáp cực kỳ chắc chắn, nó không cách nào cắn phá được độ phòng
ngự này.

Tức giận, con báo đem Tô Như Nguyệt như là một món đồ chơi, liên tục quật lên
quật xuống đập mạnh xuống đất.

Được chừng hơn vài chục lần nó mới bỏ qua cô gái, tiếp tục xông thẳng về phía
Tuấn.

Hai mươi mét…..

Mười mét…..

Năm mét…..

Con báo đến sát bên hắn, nhấc cái chân khổng lồ dính đầy thịt nát của nó lên,
đập mạnh xuống người Tuấn.

“Xoẹt!!!”

Máu tươi túa ra ướt cả bờ sông. Nhưng đó không phải là máu của Tuấn, mà là con
báo.

Tuấn hoảng hồn nhìn Trầm Ngọc đang đứng trước mình, vừa rồi cô đột ngột xuất
hiện và chém ra một kiếm nọ đã tổn thương bàn chân của con thú.

Đây là do con báo bất cẩn, cũng là do Trầm Ngọc tấn công quá bất ngờ. Nhưng
nhìn chung, bọn họ đã thoát được một kiếp.

“Chủ nhân,….” Trầm Ngọc mệt mỏi xoay người nói với Tuấn.

“Cẩn thận.” Tuấn ngắt lời đồng thời lao về trước đẩy văng cô qua một bên.

“Bộp!!!! Krắc!!” Tiếng va chạm thịt trầm muộn kèm tiếng gãy xương vang lên,
Tuấn thay cô chịu một đòn ác liệt từ phía con báo.

Thân thể mềm nhũn văng ra xa, Tuấn ngã nằm ra đất không biết sống chết……


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #4