Người đăng: mlrvrom
Tuy rất tức giận nhưng bản thân Tuấn quá yếu, không đủ sức làm gì nên chỉ đành
chịu. Gượng người đứng dậy, một cú vừa rồi đánh cực kỳ mạnh, hắn cảm thấy cổ
họng nghèn nghẹn như muốn ói thứ gì ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp ổn định, hai tên người thú đã tiến lên đá vào khớp gối
khiến hắn ngã quỳ xuống.
“Các anh muốn làm gì!!” Tuấn tức giận gắt lên.
Nhưng đáp lại chỉ là hai cánh tay tráng kiện đè vai hắn lại.
Vua người thú từ đầu đến cuối bảo trì im lặng, ngầm ủng hộ hành động này. Tuấn
tức giận cắn chặt răng, giờ hắn mới hiểu vừa rồi bọn chúng chỉ làm bộ làm
tịch, mục đích thật sự vẫn là dằn mặt hắn.
“Thưa ngài, những lời tôi nói hoàn toàn là thật, nếu tôi có ý định làm hại đến
người thú tôi nguyện lấy cái chết tạ tội.” Tuấn ngẩng đầu, hiên ngang nói lớn.
“Vậy thì mày chết được rồi.” Kha Lân hưng phấn gào lớn một tiếng rồi nhanh tay
rút đao, chém thẳng về phía cổ Tuấn.
Con ngươi co rụt lại, Tuấn vốn định giãy dụa nhưng thân thể lại bị kiềm chặt.
Cuối cùng hắn đành nhắm mắt thở dài, chờ đợi cái chết đến gần.
Keng!!!
Một tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang vọng khắp đại sảnh, Tuấn ngạc
nhiên mở mắt thì thấy thanh đao của Kha Lân đã bị tên người khỉ áp tải hắn
chặn lại.
“Kha Lân, đức vua chưa cho phép, ai cho anh tự ý làm càn.”
Kha Lân bị ngăn cản rất khó chịu nhưng vẫn hỏi ý nhìn về phía vua người thú,
gặp đối phương lắc đầu gã chỉ có thể hậm hực tra đao vào vỏ, lùi sang đứng một
bên.
Tuấn trầm mặc cúi đầu, không nói thêm gì nữa, ở đây hắn không hề có bất cứ một
quyền lợi nào.
Cộc! Cộc! Cộc!......
Từng tiếng gõ vào tay vịn ghế của vua người thú vang lên. Gã đăm chiêu nhìn
Tuấn không biết đang nghĩ gì.
“Thả hắn trở về.” Vua người thú đột ngột nói một câu vô cùng bất ngờ.
“Không thể!!!” Một đám người thú khác đồng loạt phản đối.
“Chúng ta phải giết sạch bọn chúng, con người không có một kẻ nào là tốt cả.”
Kha Lân quỳ xuống gấp gáp nói.
“Chúng ta nên giữ hắn lại điều tra cẩn thận.” Tên người khỉ cũng góp lời.
“Ý ta đã quyết.” Vua người thú hai mắt sắc lạnh nhìn bọn họ, ngữ khí kiên
quyết không thể chối từ.
Kha Lân tức giận cúi đầu thở phì phò, không nói thêm điều gì nữa. Tên người
nghĩ chán nản lắc đầu rồi nói với hai tên đang giữ chặt Tuấn
“Đưa hắn về, nhớ kỹ không được gây tổn thương.”
“Dạ rõ.” Hai tên người thú kia hụt hẫng đáp, bọn chúng còn tính “dạy dỗ” gã
người này một phen.
Tuấn nhanh chóng được dắt đi, trong đại sảnh phút chốc chỉ còn một đám người
thú.
“Tại sao ngài lại quyết định như vậy.” Tên người khỉ khiêm tốn hỏi.
“Hiện tại người thú không thể gây chiến được. Hắn chưa chắc đã là con người
phái tới quấy phá, chưa cần thiết phải làm rối lên.” Vua người thú chậm rãi
đáp.
“Nhưng bọn chúng rất yếu, chúng ta muốn giết là giết, không ảnh hưởng gì cả.”
Kha Lân không cam lòng nói.
“Vậy lỡ con người dùng cái cớ chúng ta giết đồng loại của chúng để khởi binh
thì sao, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không!” Vua người thú trừng mắt
nhìn đối phương, lạnh lẽo quát.
“Vậy cứ để bọn chúng muốn làm gì thì làm sao, thuộc hạ không cam lòng.” Kha
Lân không nhún nhường nhìn thẳng vị lãnh đạo của gã nói.
Vua người thú mệt mỏi tựa lưng vào ghế thở dài, qua một lúc mới chậm rãi nói
“Ta muốn xem hắn có thật sự do con người phái đến không.”
Cả đám người thú im phăng phắt, chờ đợi quyết định cuối cùng.
Ầm!!!
Vua người thú vỗ mạnh vào tay ghế rồi đứng bật dậy, uy nghiêm quát lớn
“Nếu chúng muốn tấn công chúng ta, ta sẽ để cho chúng thấy sức mạnh của người
thú!!!!”
…………………………………………………….
“Tốt quá!! Cậu không sao rồi.” Cả đám Thích Khách mừng muốn khóc chạy lên đón
tiếp.
Tuấn mệt mỏi nở một nụ cười miễn cưỡng đáp lại họ rồi nói
“Tôi cảm thấy không khỏe, tôi đi nghỉ một chút đã.”
“Không sao không sao, tôi đỡ cậu đi nghỉ.” Cam Phi gật đầu đáp.
“Không cần đâu, tôi muốn yên tĩnh.” Tuấn cười cười nhẹ đẩy gã ra từ chối.
“Được rồi, cậu cứ an tâm nghỉ đi, mọi việc ngoài này bọn tôi sẽ lo hết.”
Tuấn gật gật đầu không nói gì nữa, một mạch đi thẳng vào nhà của hắn.
Thắp sáng căn phòng lên, hắn bước đến ngồi xuống bên giường nhìn bốn người vẫn
còn hôn mê nằm đó, bất lực lẩm bẩm
“Đến bao giờ các cô mới tỉnh lại đây, không có các cô, tôi chẳng làm được gì
cả………”
Tuấn thật sự rất mệt mỏi và sợ hãi, áp lực của những kẻ mạnh không phải dễ
chịu đựng, vừa rồi hắn cảm giác như mình đã chết đi mấy ngàn lần. Nếu có một
ví dụ chuẩn xác thì tựa như một người bình thường gánh trên vai gần cả tấn,
không chết đã là may mắn.
Bất giác, Tuấn gục bên giường ngủ thiếp đi.
……………………………………..
Vừa tỉnh dậy Tuấn liền giật bắn người nhìn xung quanh, vừa rồi hắn mơ thấy
mình bị đám người thú giết.
Thở dài một hơi, Tuấn mỉm cười nhìn bốn người rồi kiên quyết đi ra ngoài.
Cam Phi đang loay hoay trên hang rào quan sát bên ngoài, thấy vậy Tuấn liền
tiến thẳng về phía gã.
“Ông đang làm gì đó.” Tuấn quát lớn, đồng thời hơi cảm thấy kỳ quái, đáng lẽ
đám người Thích Khách đến gần hàng rào bọn binh chủng phải tấn công chứ ?
chẳng lẽ bọn chúng khôn ra rồi ?
“Cậu tỉnh rồi à, mau lên đây xem.”
Tuấn nhanh chóng vứt hết những suy nghĩ lung tung, gọi một tên người đá đưa
mình lên trên rồi đứng song song với Cam Phi nhìn ra bên ngoài.
Trời cũng đã về khuya, khắp núi rừng bị một màn đêm tối om bao phủ. Nhưng bên
phía đám người thú lại sáng rực như ban ngày.
Chúng dựng rào chắn, dựng trại rồi nhóm lửa, đi tuần như dàn trận sẵn sàng đối
địch, trông vô cùng đáng sợ.
“Chuyện gì thế này ?” Tuấn lo lắng lẩm bẩm.
“Tôi phải hỏi cậu mới đúng, rốt cuộc cậu đi với chúng làm gì ?” Cam Phi hỏi
ngược lại.
Tuấn một năm một mười đem tất cả kể hết, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Nghe xong Cam Phi thở dài rồi hỏi
“Cậu có muốn nghe chuyện về người thú không ?”
Gã cũng không có ý định cho Tuấn trả lời, vừa hỏi xong liền nói tiếp
“Từ rất lâu về trước, người thú là nô lệ của con người, chúng căn bản không có
quyền lợi gì cả, mạng sống như cỏ rác. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi vào khoảng
ba ngàn năm trước, một tên người thú cực kỳ mạnh mẽ đã đưa mọi chủng loại của
tộc này thoát khỏi ách thống trị, tự lập một vương quốc của riêng chúng.”
Tuấn nghe xong cảm thấy không hợp lý cho lắm, một vương quốc đủ sức chống đỡ
lại loài người tuyệt đối không phải vỏn vẹn như hắn đã thấy. Tuy không biết
con người ở thế giới này mạnh như thế nào, nhưng hắn đã thấy Phạm Lão và Triệu
Lão, sức mạnh tuyệt đối khủng khiếp.
Tám nước lớn chắc chắn còn nhiều người mạnh như vây, thậm chí còn mạnh hơn thế
nữa.
“Cậu không cần thắc mắc, vương quốc đó đã theo vị cường giả kia biến mất mà
tan rã.” Cam Phi thấy hắn suy nghĩ liền giải thích.
“Tan rã ?” Tuấn cảm thấy rất ngạc nhiên, một vương quốc muốn tan rã là tan rã
sao. Chưa kể bọn họ bị áp bức mấy ngàn đời, không dễ dàng khuất phục bất kỳ kẻ
nào.
“Bọn chúng căm ghét bản tính của con người, nhưng chính chúng vẫn tồn tại
những tính cách ấy. Một ngàn năm trước là thời kỳ đỉnh cao của người thú,
chúng thậm chí có thể đánh ngang tay với con người, nhưng nội bộ cũng dần lục
đục. Các phe phái phân chia đánh lẫn nhau cuối cùng càng ngày càng suy yếu,
con người nhất cử đem người thú đánh tan.” Cam Phi mang vẻ cười nhạo nói tiếp.
“Vậy cái vương quốc người thú này là thế nào ?” Tuấn nhíu mày hỏi.
Cam Phi lắc đầu nhìn hắn rồi nghiêm túc kể
“Sau trận chiến đó con người một mực đuổi tận giết tuyệt. Nhưng hai ngàn năm
đã làm cho căn cơ người thú cực kỳ vững chắc, không phải muốn giết là giết
được. Chúng tụ lại một chỗ cương quyết chống trả, nhưng ngặt nổi chúng lại đem
tất cả lỗi đổ lên đầu con người, mối thù từ đời tổ tiên lập tức nổi lên, hai
bên chém giết không ngừng.
Nhưng cuối cùng người thú vẫn thua cuộc, trước đó chúng đã suy yếu rất nhiều.
Dần dà, người thú tạo thành các đoàn thể nhỏ trốn trong Rừng Chết, cố gắng
khôi phục thời đỉnh cao. Hiện tại người thú tồn tại nhiều nhất là ở Đế Quốc Đế
Kha, dựa vào rừng núi hiểm trở nhanh chóng lớn mạnh, thậm chí áp đảo vương
quyền ở đất nước này.”
Tuấn trầm mặc đứng nhìn doanh trại nơi xa lâm vào suy nghĩ. Qua một hồi hắn
mới nói
“Tóm lại người thú rất căm thù con người. Nhưng tại sao chúng lại không giết
tôi.”
“Chúng không dám.” Cam Phi cười cợt khẳng định, thấy Tuấn thắc mắc gã liền
giải thích tiếp
“Nội bộ người thú vẫn lục đục đấu đá rất nhiều. Nếu có chiến sự xảy ra bọn
chúng chỉ nhìn cái vương quốc này bị cắn xé rồi vào phút cứu tranh nhau lao
vào để giành nhân khẩu. Gã vua kia trong tình huống chưa chắc chắn sẽ không
giết chúng ta, phòng ngừa con người lấy cớ đó tấn công.”
“Cuối cùng chúng muốn cái quái gì chứ ???” Tuấn bực tức đập mạnh tay lên tường
gỗ.
“Chúng muốn giám sát chúng ta. Trong thời gian tới chỉ cần chúng ta làm ra
hành động nào bất thường, chúng lập tức đem toàn bộ giết chết sau đó chuẩn bị
chiến tranh, còn ngược lại nếu chúng ta không liên quan gì đến quân đội chúng
giết càng nhanh hơn.” Cam Phi nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Trước sau gì cũng chết, bọn khốn này hiếp người quá đáng.” Tuấn hai mắt hằn
học nhìn đám người thú.
Cam Phi vỗ vỗ vai hắn rồi chuyển dời ánh mắt nhìn bên trong căn cứ, lo lắng
nói
“Hiện tại chúng ta chưa rãnh để ý đến chúng được. Trước mắt chúng đem chúng ta
giam lỏng vầy thì lấy gì mà ăn.”
Tuấn ngây người một hồi không biết làm sao. Bọn họ vẫn trữ một số thịt nhưng
cũng chỉ đủ ăn trong một hai ngày, về sau dài chắc chắn phải chết đói.
Nghĩ một hồi Tuấn liền dựa vào gói Nhu Yếu Phẩm, hắn còn một thúng gạo to bằng
quả núi lấy ra từ đó, bọn họ sống vài tháng cũng thừa sức, chỉ là ăn hơi ngán
chút thôi.
“Việc này tôi lo được, chúng ta cứ tiếp tục tìm cách đối phó với lũ người thú
này đi.”