Thành Phố Người Thú


Người đăng: mlrvrom

“Người đến là ai, mau xưng tên.” Một tên người hổ giương thương thẳng về phía
Tuấn, cao ngạo quát lớn.

“Tôi là Tuấn, chúng tôi bị lạc lại gặp đợt cháy rừng vừa rồi nên nghỉ tạm ở
đây dưỡng thương.” Tuấn hơi cúi người, lịch sự đáp lại. Những lời này trước
khi bước ra hắn đã suy nghĩ một phen.

Ba tên người thú nghe xong liền tụm lại xi xào bàn tán. Tên người hổ mấy lần
nhìn về phía hắn nhe răng gầm gừ, một bộ sẵn sàng lao lên giết, cũng may hai
tên khác kịp thời ngăn cản.

Qua một hồi, tên người khỉ mới tiếp tục lớn tiếng nói

“Mời cậu theo chúng tôi đi gặp Vua, ngài ấy muốn gặp cậu.”

Tuấn âm thầm nhíu mày, mồ hôi trong phút chốc ướt đẫm áo. Nếu hiện tại chấp
nhận đi khác nào đâm đầu vào chỗ chết, còn nếu không đi thì hắn chưa chắc trốn
về căn cứ được.

“Nếu không đi, GIẾT.” Tên người hổ nổi điên gầm lên một tiếng.

“GIẾT……. GIẾT….. GIẾT………” Mấy ngàn tên người thú lập tức hưởng ứng.

Tuấn trong lòng sợ muốn chết, từ nhỏ đến lớn hắn nào gặp cái cảnh tượng như
thế này. Vốn tưởng bọn họ chỉ đến đàm phán một hồi, ai ngờ lại trực tiếp muốn
bắt người, hắn nhất thời cũng không biết làm sao.

Bên trong căn cứ, một đám Thích Khách nghe tiếng hô như sấm của đối phương
liền gấp muốn điên lên.

Cam Phi giành trước một bước vọt lên bức tường định vọt ra. Đúng lúc này Tuấn
cũng xoay người nhìn về phía gã.

“Vào trong đi, bọn họ muốn tôi đi chỗ khác nói chuyện một chút, không sao
đâu.” Tuấn lắc đầu quát lớn.

Nhưng nét mặt xanh chành không che giấu được cảm xúc của hắn. Cam Phi còn định
lao ra ngoài thì hắn vội quát lần nữa

“Giúp tôi bảo vệ bốn người bọn họ, nếu họ có chuyện gì có chết tôi cũng không
tha cho ông.”

Tên người hổ thấy trong căn cứ có người đã sớm xoay sang hai người kia gầm gừ

“Bọn chúng có rất nhiều người, là quân đội, mau giết chúng.”

“Vua muốn gặp thủ lĩnh của chúng, anh không thể làm bậy.” Tên người khỉ lắc
đầu ngăn cản.

“Giết chúng, có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm.” Tên người hổ không cam lòng.

“Anh dám cãi lệnh vua.” Tên người sư tử còn lại trong ba người nổi giận gầm
lên một tiếng.

Tên người hổ gầm gừ vài tiếng rồi oán độc nhìn Tuấn.

Một đoạn nói chuyện vừa rồi đem tên thanh niên trẻ này dọa đến suýt chút nữa
ngất xỉu, cũng may không có chuyện gì xảy ra.

“Được rồi, tôi sẽ đi. Nhưng các ông không được tấn công nơi này.” Tuấn gấp gáp
nói.

“Tôi không thể quyết định nhưng hiện tại chúng tôi sẽ không đánh nơi này. Còn
về sau thế nào phải phụ thuộc vào Vua.” Tên người khỉ từ tốn đáp.

“Vậy chúng ta mau đi thôi.” Tuấn hơi khom người bày tỏ lòng cảm ơn rồi nói.

Ở phía xa, Cam Phi thấy vậy vội quát lớn

“Cậu cẩn thận đấy, mọi việc ở đây có tôi lo, tôi dùng cái mạng này đảm bảo.”

Tuấn hơi khựng lại rồi đi tiếp, tay trái đưa lên vẫy chào tạm biệt, rất có
hình dạng một đi không trở lại.

Ba tên người thú áp tải Tuấn qua trận hình mấy ngàn tên lính, giữa đường chúng
liên tục gầm gừ hăm dọa, nếu không phải thời gian này hắn trải qua nhiều
chuyện thì đã sớm gục ngã tại chỗ.

Rất nhanh liền qua khỏi đoàn người, ba tên người thú dẫn theo một trăm tên
lính áp tải Tuấn đi thẳng vào rừng.

Số còn lại vẫn chưa rút lui mà dựng trại tại chỗ, bất cứ lúc nào cũng nhìn
chăm chăm vào căn cứ.

“Anh Phi, cậu ta vậy liệu có ổn không.” Cam Nhất lo lắng hỏi.

“Sẽ không sao đâu.” Cam Phi hai mắt căng muốn nứt, tay nắm chặt lại rách cả da
mà gã vẫn không hay.

Mười lăm tên Thích Khách bất lực nhìn Tuấn dần chìm sâu vào biển người thú.

Qua một lúc lâu, Cam Phi mới nổi điên nhìn về phía đám người còn lại giận dữ
quát

“Bọn bây còn không lo đi khôi phục thực lực. Nếu bọn chó đó dám làm gì cậu ta,
tao thề tao sẽ đến tận hang ổ giết từng thằng.”

Dứt lời gà tức giận dậm chân vài cái đi vào trong căn cứ tiếp tục khôi phục.

Một đám binh chủng vẫn giữ nguyên vị trí, nhưng kỳ lạ là vừa nãy chúng lại
không tấn công đám người bọn họ.

……………………………………………………………..

Tuấn căng thẳng đi sát theo phía sau bọn họ. Hắn cũng không dám nói nhiều bất
kỳ điều gì, một đám người thú xung quanh luôn nhe răng nhếch miệng, lúc nào
cũng có thể xông lên đem hắn xé nát.

Cả đoàn đi lòng vòng trong rừng, mãi đến trưa bọn họ mới dừng lại.

Trước mắt Tuấn hiện ra một thành phố cực kỳ đơn sơ nhưng cũng không kém phần
tráng lệ.

Nói nó đơn sơ là vì nơi này được bao phủ bởi một tường thành bằng gỗ, bên
trong cũng chỉ là những ngôi nhà bằng rơm xập xuệ.

Nói nó tráng lệ là vì những ngôi nhà nằm cheo leo trên vách núi. Trông vô cùng
đáng sợ nhưng cũng không kém phần hùng vĩ.

Một thành phố rộng lớn, một thành phố … không, phải nói là một vương quốc của
người thú.

Đám người thú thấy biểu hiện của hắn liền cười đắc ý, đây là niềm tự hào của
chúng, một niềm tự hào dân tộc.

“Mau đi đi.”

Một tên người thú đẩy mạnh Tuấn một cái khiến hắn suýt chút nữa ngã cắm mặt
xuống đất.

Trong lòng hắn thầm than dù mình đã là Sư Cấp vẫn không mạnh bằng người khác
rồi tiếp tục đi.

Bọn họ vừa đến gần cổng thành lập tức mở ra, tiếp theo đó là hàng loạt tên
người thú vũ trang đầy đủ chạy ra xếp thành hai hàng dài bên cổng.

Ầm!

Chúng đồng loạt đập mạnh cán thương xuống đất rồi quát lớn

“Chúc mừng Kha Lân tướng quân, Viên Phong tướng quấn, Tư Sa tướng quấn thắng
lợi trở về.”

Tên người hổ nghe cảm thấy trong lòng cực thoải mái, giành trước một bước dẫn
đầu tiến vào thành.

Tên người sư tử định lao lên đánh nó, nhưng tên người khỉ kế bên kịp thời ngăn
lại, cười cười lắc đầu.

Tuấn một mực cúi đầu đi thẳng, bất kỳ ai trong đám người thú này đều dùng một
ánh mắt muốn giết hắn ngay lập tức, dường như bọn chúng đã có thù với hắn từ
rất lâu….. hoặc cũng có thể là căm thù con người.

Bước qua khỏi cổng thành, Tuấn choáng ngợp với độ phồn hoa của cái vương quốc
này.

Đủ chủng loại người thú đi lại trên đường. Kẻ mua người bán trông vô cùng tấp
nập, trông chẳng khác nào xã hội loài người cả.

Chỉ có điều khi họ thấy hắn đều đồng loạt dừng lại, nghiến răng nghiến lợi gầm
gừ.

“Mau giết con người đi!!!.”

“Lại là một tên không có mắt dám đến vương quốc chúng ta làm loạn.”

“Bọn họ đem con người về đây làm gì ?”

“Chẳng lẽ con người định tấn công chúng ta ???”

…………………

Vô số câu nói từ hai bên đường lọt vào tai Tuấn. Bọn họ nói rất nhiều, nhưng
chiếm phần lớn vẫn là đòi giết hắn.

Tuấn chỉ có thể cười khổ nhắm mắt đi thẳng.

Một đường cứ men theo con đường lớn hướng đến bên cạnh vách núi họ mới dừng
lại trước một cánh cổng gỗ ngăn đường lên trên.

“Mau lên bẩm báo đức vua bọn tôi mang kẻ xâm phạm đến.”

Tên người khỉ hướng về phía vài tên canh cửa hô to.

“Xin ngài đợi một chút.” Bọn họ cung kính đáp lại rồi phân một người nhanh
chân chạy đi bẩm báo.

Cũng không lâu lắm tên kia liền trở lại nói

“Đức vua cho mời ngài vào.”

Tên người khỉ lập tức phân phó hai tên áp tải Tuấn theo bọn chúng rồi cất bước
đi lên bậc thang.

Đường đi lên này có vẻ khá đáng sợ, nó đơn giản chỉ là những thân cây lớn cắm
sâu vào vách đá và nối liền nhau. Tuấn cũng không biết nó cắm sâu vào bao
nhiêu, nhưng hẳn kẻ cắm nó vào phải rất rất mạnh.

Ngoài việc đó ra thì từ trên này có thể nhìn bao quát toàn bộ vương quốc của
người thú. Hoang sơ, nhưng không kém phần mỹ lệ, một vẻ đẹp đến từ thiên
nhiên.

Tuấn rất thích thành phố như thế này, mà thật sự bất kỳ ai sống trong xã hội
hiện đại với những cao ốc chọc trời đều thích một nơi mộc mạc như vậy.

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp Tuấn còn muốn ngồi đây ngắm thêm một
chốc nữa.

Ngọn núi này cũng khá cao, đi chừng mười lăm phút mới tới đỉnh, đây là do
đường xá thuận lợi cùng với việc hắn đã đột phá đến Sư Cấp, chứ nếu là hắn khi
mới đến thế giới này thì chắc phải lâu hơn nhiều.

Một lần nữa dừng chân trước một cánh cửa lớn, vài tên canh gác cúi người chào
rồi mở đường cho họ.

Vừa bước vào, một đại sảnh rộng lớn ập vào mắt Tuấn, đến hiện tại hắn mới phát
hiện nơi này được khoét sâu trong núi, cực kỳ khó tin.

Các đường nét mộc mạc giản dị nhưng không kém phần uy nghiêm.

Hai bên được đặt rất nhiều ghế ngồi và trên đỉnh cao nhất là một cái ghế lớn
được trạm trổ đầu hổ hai bên tay vịn. Phía trên ghế ngồi một tên người hổ cực
kỳ cường tráng, trông rất mạnh mẽ và dữ tợn.

Đám người xung quanh thấy tên người hổ kia lập tức quỳ xuống hô to

“Bái kiến Đại Vương!!!”

Cả đại sảnh phút chốc im lặng lại, tất cả ánh mắt dồn thẳng vào Tuấn khiến hắn
cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu nhưng cuối cùng… hắn lựa chọn quỳ
xuống……….

“Bái kiến Đại Vương.”

Vua người thú hài lòng gật đầu phất tay nói

“Tất cả đứng lên đi.”

Tuấn theo bọn họ đứng lên, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất lực thật sâu,
đồng thời nỗi khát vọng thực lực càng lúc càng lớn.

Đám người thú trong một khoảng thời gian ngắn này cũng đã đem Tuấn bao vây
lại, ánh mắt ác liệt nhìn hắn.

“Con người, ta muốn biết tại sao ngươi có mặt ở đây.” Vua người thú từ tốn hỏi
nhưng vẫn khiến người nghe cảm giác được từng tia lạnh giá.

Tuấn cảm thấy một sức ép cực lớn đang đè nặng lên người mình. Đây là uy áp
giữa kẻ mạnh và kẻ yếu.

“Tôi và bạn bị lạc lại gặp một trận lửa lớn khiến nhiều người bị thương nên
phải tìm chỗ chữa trị.” Hắn theo bài cũ nói ra.

“Nói láo, một đám người vào rừng làm gì mà số lượng lên đến mấy chục tên, mau
khai hết ra.” Tên người hổ áp tải Tuấn lúc đầu giận dữ lao lên đạp Tuấn ngã
sấp xuống đồng thời mắng.

“Kha Lân!!!!!!!” Vua người thú gầm lớn, chấn động cả đại sảnh.

“Còn một lần nữa ta mời ngươi ra khỏi nơi này.”

“Vâng, thuộc hạ biết tội.” Kha Lân run rẩy quỳ dưới đất.

Vua người thú gật đầu rồi một lần nữa nhìn sang Tuấn.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #37