Người đăng: mlrvrom
Sư Cấp!!!
Cuối cùng hắn cũng đạt đến.
Tuấn trầm mê trong cái cảm giác mới lạ này không muốn thoát ra.
Mạnh hơn và dễ điều khiển hơn là hai ấn tượng lớn nhất. Hắn tiếp tục tu luyện
một thời gian dài mới tiếc nuối dừng lại, hiện tại hắn vẫn còn nhiều việc để
làm.
Thở một ngụm khói trắng, Tuấn vừa mở mắt ra thì giật mình thấy hắn đang ngồi
bên trong căn cứ, trước mặt là mười lăm tên Thích Khách.
“Cậu tỉnh rồi!!!” Cam Phi mừng rỡ hô to.
“Có chuyện gì vậy, sao tôi lại ở đây.” Tuấn ngơ ngác không hiểu gì cả, đáng lẽ
hắn phải ở bờ suối mới đúng chứ. Mà hiện tại trời vừa tờ mờ sáng, lúc hắn bắt
đầu tu luyện là lúc chạng vạng, hẳn là đã qua một đêm.
“Chúng ta bị tấn công.” Cam Phi nghiêm trọng đáp.
Tuấn giật bắn người, hiện tại hắn mới để ý toàn bộ binh chủng vào trạng thái
căng thẳng, thỉnh thoảng Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh còn đứng từ trên tháp canh
bắn xuống.
Không kịp nghĩ nhiều nữa, hắn vội vàng bật dậy chạy nhanh lên một tháp canh
quan sát.
Ở phía sau đám người kinh ngạc há hốc mồm, một tên không nhịn được nói
“Chỉ một đêm hắn đã lên đến Sư Cấp….”
“Giờ thì tin anh mày rồi chứ.” Cam Phi đắc ý nói rồi vội chạy theo Tuấn.
…………………….
Tuấn đứng từ tháp canh vọng mắt nhìn ra xa, nhưng trước mắt hắn chỉ là những
bóng người mờ ảo nghiêm trang xếp thành từng hàng.
Trong rừng lại có quân đội sao, chẳng lẽ Hạo Nhân Kiệt kéo quân đến rồi. Tuấn
lo lắng nghĩ, nhưng trời chưa sáng hẳn nên hắn cũng không thể xác định được.
Bình thường cả căn cứ này về đêm chỉ đốt một đống lửa trại để thắp sáng chứ
không trang bị đuốc ở mọi nơi, nên hiện tại tầm nhìn rất hạn chế.
“Đó là người thú.” Cam Phi hô to.
Tuấn ngạc nhiên nhìn gã Thích Khách bị một con Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh ép vào
góc rồi vội nói
“Mau thả ông ta ra.”
Nguyên Tố Tinh Linh ngoan ngoãn nghe theo, Cam Phi thở phào nhẹ nhõm rồi vội
vàng leo lên tháp canh.
Tháp cũng không rộng, hai người đứng xem như chật cứng.
“Ông nói người thú là thế nào ?” Tuấn hỏi.
“Một đám lai giữa Thú và người, trông khá giống người nhưng các bộ phận lại
giống thú. Khả năng chiến đấu của chúng cực cao.” Cam Phi trầm trọng đáp.
Tuấn cũng không ngạc nhiên với chủng loài này lắm, đã thế giới này có thể tu
luyện được thì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Bên ngoài, một đám người thú thỉnh thoảng cử vài tên tiến lên, nhưng khi gặp
Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh tấn công lập tức lùi lại.
Mượn ánh lửa, Tuấn lờ mờ thấy được hình dạng của chúng. Tứ chi khá giống
người, nhưng bàn tay bàn chân có móng vuốt, phủ đầy lông. Đầu thì tùy thuộc
vào chủng loại, kẻ có cái bờm lớn, kẻ lại phủ kín lông.
“Bọn chúng muốn gì vậy…” Tuấn khó hiểu lầm bầm.
“Không rõ, có thể nơi này nằm trong lãnh thổ của chúng nên chúng giành lại.”
Cam Phi nhíu mày đoán.
Tuấn suy nghĩ một lúc rồi cũng chỉ có thể chấp nhận cái lý do này, nhưng xâm
phạm lãnh thổ cũng không phải dễ dàng nói chuyện, chỉ sợ phải đánh một trận ác
liệt.
“Các ông hiện tại có thể đánh chưa ?” Tuấn chờ mong hỏi.
“Đối phó một ít Sư Cấp không thành vấn đề.” Cam Phi trầm ngâm rồi đáp.
“Vậy làm phiền các ông giúp đỡ.” Tuấn gật gù rồi mở toàn bộ gói Vũ Khí Cơ Bản,
tất cả đều mở ra nỏ.
Năm gói mới cộng với hai cây nỏ cũ tổng cộng là bảy, hắn đưa hết cho Cam Phi
rồi nói
“Các ông hiện tại chưa khôi phục hẳn, dùng thứ này tạm đi.”
“Còn cậu ?” Cam Phi lo lắng hỏi.
Tuấn lắc đầu lấy một bộ giáp da trồng vào người, chợt hắn nhớ đến thanh kiếm
của Hạo Nhân Kiệt liền nói
“Tôi dùng kiếm đánh là được rồi.”
Cam Phi gật đầu tạm chấp nhận, sau đó hai người kéo nhau đi xuống. Cam Phi cố
gắng thuyết phục anh em gã tham chiến, còn Tuấn quay về nhà lấy vũ khí.
Bước vào căn phòng u ám, hắn thở dài một hơi rồi thắp vài ngọn nến.
Ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt của bốn cô gái, Tuấn mỉm cười bước lại
nhìn họ một lúc rồi kiên định lẩm bẩm
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ các cô bằng bất cứ giá nào.”
Lại nhìn thêm một lúc hắn mới xoay người lấy thanh kiếm trong góc rồi đi ra
khỏi nhà.
Bên ngoài đám Thích Khách đã ổn định đầy đủ. Bảy cây nỏ được phân cho bảy
người, số còn lại dùng dao găm vốn có của mình.
“Tất cả đã sẵn sàng.” Cam Phi nghiêm túc đứng bên cạnh hắn nói.
“Một lúc nữa nếu chúng phân ra một đường thì ông chỉ huy họ chống đỡ một nhánh
để tránh trường hợp xung đột với đám binh chủng bên này. Nếu không đỡ nổi tôi
sẽ yểm trợ.” Tuấn gật gật đầu phân phó.
Sau đó hắn nhìn đám người còn lại rồi thở dài, nói nhỏ
“Hi vọng các anh giúp đỡ tôi lần này, còn chuyện khác về sau tìm tôi nói sau.”
“Bọn tôi biết cái gì nên làm.” Cam Nhất gật gù đáp.
“Cậu còn nợ một bữa ăn chiều chưa trả.” Một tên khác chen vào nói đùa.
Tuấn ngạc nhiên bọn họ, thái độ này không đúng lắm. Nhưng hắn cũng không nghĩ
nhiều nữa, đã họ mở lòng thì hắn cũng bồi theo cười to đáp
“Yên tâm đi, qua khỏi lần này tôi cho các anh ăn bể bụng thì thôi.”
“Nhớ đó.” Cả đám người cũng cười lớn tiếng quát.
Tuấn cười dài rồi lấy hai loại thuốc mỗi loại ba bình ra đưa cho họ.
“Các anh giữ thứ này phòng thân, nếu đụng chuyện cứ dùng không cần tiếc.”
Cả đám người rung động, thuốc này bọn họ nhận ra. Nó đã kéo bọn họ từ cõi chết
trở về, độ trân quý không cần bàn cãi.
“Cái này….”Cam Phi run rẩy không biết làm sao.
“Cầm đi. Chúng ta hiện tại là người một nhà.” Tuấn cười dúi vào tay gã.
“Đúng, đúng, chúng ta là người một nhà.” Cam Phi cười lớn rồi thẳng thắn tiếp
nhận, đây là bản tính vốn có của gã.
Tuấn cười cười không nói gì nữa, hai thứ thuốc này hiện tại hắn còn đúng hai
mươi bình mỗi loại. Đây là cộng luôn tất cả gom được của bốn cô gái, số lượng
chẳng mấy khả quan chút nào, nhưng đồ tốt là để dùng, hắn cũng không tiếc.
Đám Thích Khách lập tức phân Thuốc Trị Nội Thương thay phiên uống vào rồi ngồi
xuống tu luyện chữa thương.
Tuấn không tiếp tục làm phiền họ nữa, xoay người leo lài tháp canh đứng xem
tình hình bên ngoài.
Căn cứ của họ vẫn dựa vào vách núi, bên phải là con suối, bên trái là rừng.
Trước mặt tuy vẫn có thực vật tồn tại nhưng khá thưa thớt, hiện tại chỗ này
cũng là nơi đám người thú tập trung.
Mặt trời dần lên chiếu những tia sáng xuống đội quân trước mắt.
Chủng loài đa dạng, phủ toàn thân giáp da màu đen bóng, trên tay lăm lăm đủ
loại binh khí. Tuấn âm trầm đánh giá sơ bộ bọn họ.
Người thú thân thể thật sự quá cao to, đa số toàn là trên hai mét, đã vậy còn
cường tráng, nhìn chẳng khác gì một bức tường vững chắc.
Nhưng số lượng cũng không phải yếu tố quan trọng nhất, điều khiến Tuấn đau đầu
là số lượng của chúng, hắn nhìn qua đoán chúng chắc hẳn không ít hơn năm trăm
tên, thậm chí đến cả ngàn cũng không phải là không thể.
Theo như lời Cam Phi thì kẻ yếu nhất ở Rừng Chết là Sư Cấp. Hơn năm trăm tên
Sư Cấp, có khi còn có vài chục tên Hồn Cấp hoặc cao hơn nữa, cỗ lực lượng này
nếu toàn lực xông tới hắn không cách nào chống đỡ được.
Cho dù chạy chúng cũng có thể tìm ra họ dễ dàng.
Làm sao đây làm sao đây…..
Tuấn cố tìm cách giải quyết tình hình bây giờ, nhưng cũng như khi gặp Hạo Nhân
Kiệt, thực lực tuyệt đối không phải mưu trí bình thường có thể giải quyết.
Hiện tại việc duy nhất có thể làm là chuẩn bị và đợi, đợi đối phương có hành
động gì.
Không lâu lắm trời liền sáng hẳn, đám người thú dàn trận nghiêm chỉnh bao vây
cái căn cứ này, thậm chí lúc này Tuấn còn thấy một toán bên kia bờ suối, đoán
chừng trong rừng cũng có.
Bọn chúng đã đem nơi này vây kín!!
Bỗng nhiên đội quân phía trước căn cứ đột nhiên tách ra tạo thành một con
đường nhỏ. Tuấn hoảng hốt nheo mắt nhìn chúng.
Ba tên người thú cưỡi trên heo rừng nhanh chóng lao ra đến trước căn cứ quát
to
“Ai là chủ nhân nơi này, mau ra đây nói chuyện.”
“Ai là chủ nhân nơi này, mau ra đây nói chuyện.”
“Ai là chủ nhân nơi này, mau ra đây nói chuyện.”
Bọn chúng gào to ba lần, phá nát tình cảnh căng cứng ở đây.
Tuấn vội vàng hô ngăn đám Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh định tấn công, rồi im lặng
quan sát.
“Cậu không cần ra đâu.” Cam Phi vừa tỉnh dậy liền ngẩng đầu nhìn Tuấn khuyên.
Tuấn nhìn chăm chăm vào ba tên bộ dáng hung thần ác sát diễu võ giương oai
trước cửa một hồi rồi chậm rãi nói
“Tôi sẽ ra, nếu có thể kết thúc trong yên bình thì ngại gì không làm.”
“Không được.” Không đợi Cam Phi nói gì, Cam Nhất đã nói.
Tuấn kinh ngạc nhìn gã thanh niên này không biết phải nói gì, lúc trước gã còn
hận hắn không thể chết đi bây giờ lại ngăn cản ?
“Cậu mà có chuyện gì đám thuộc hạ này của cậu còn chịu tha cho bọn tôi sao.”
Cam Nhất trừng mắt giải thích.
“Cậu còn nợ bọn tôi một bữa chiều.” Gã nhắc đến ăn lúc trước lại nói, gã này
thân hình khá mập hơn những người khác, hẳn là một kẻ thích ăn uống. Nhưng bây
giờ nói ra câu đó chỉ khiến mọi người tức giận nhìn hắn.
Cam Phi thấy Tuấn vẫn không đáp liền chậm rãi khuyên nhủ
“Bọn nó nói đúng đó. Cái mạng của bọn tôi là cậu cứu, cùng lắm chết một lần là
được, cậu không nhất thiết phải chịu chết.”
Tuấn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu
“Tôi phải ra, đây là điều bắt buộc. Dù còn một hi vọng nhỏ tôi cũng muốn mọi
người còn sống. Nếu ông là tôi tôi nghĩ ông cũng làm vậy mà.”
Một đám Thích Khách già dặn kinh ngạc nhìn tên thiếu niên trẻ măng, nhất thời
không biết nói gì. Cam Phi thở dài một hơi không thể phủ nhận được gì, ở điểm
này hai người rất giống nhau.
“Tôi ủng hộ cậu. Tôi cũng nhắc lại lần nữa, từ giờ trở đi cái mạng thằng Cam
Phi này là của cậu.”
Tuấn cười cười vỗ vai gã rồi xoay người bước thẳng đến hàng rào, kêu một tên
người đá nâng mình ra ngoài.
…………………………….