Nhát Gái


Người đăng: mlrvrom

Loạt xoạt loạt xoạt

Từng nhánh cây, bụi cỏ không bị gạt ra thì bị chặt đi mở đường cho một hàng ba
người đi về phía trước.

Đi đầu nhất chính là Tuấn, phía sau dĩ nhiên là Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc.
Đáng lẽ vị trí này không phải như vậy, nhưng Tuấn nhất quyết sống chết giành
đi trước, căn bản là hắn không lẽo đẽo phía sau khác giới được.

Một bên vừa cầm khúc củi mở đường, đồng thời Tuấn cũng mở màn hình hệ thống ra
theo dõi. Ngoài quan sát thông tin trong Khu Giao Tiếp thì thứ hắn quan tâm
nhất đó là bản vẽ, một trong bốn vật có được từ gói quà.

Trong cái Thế Giới Giả Tưởng này, bản vẽ chính xác chỉ là bản vẽ. Nó không có
tác dụng như các trò chơi khác, chỉ cần gom đủ tài nguyên rồi để trò chơi tự
vận hành. Tại đây, bản vẽ là một xấp giấy cực chi tiết các bước xây dựng ra
một cái gì đó và người chơi phải tự đi tìm kiếm vật liệu rồi tự tay xây nên,
hoặc đơn giản nhất là thuê người xây hộ.

Ở đây không có người nào để thuê và cho dù có thì Tuấn cũng chẳng có tiền để
thuê, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể tự tay làm.

Trong số mười bản vẽ nhận được, hắn gấp rút muốn xây dựng hai trong số đó, gồm
cứ điểm và nhà ở.

Cả hai bản vẽ này trang đầu tiên đều chú thích là cực dễ, nguyên vật liệu có
thể tìm kiếm bất cứ đâu trong rừng, chủ yếu vẫn là gỗ và dây leo để kết nối.

Tuy nói là đơn giản, nhưng bản vẽ cũng không hề dễ đọc một chút nào, cũng may
hắn ở thực tế làm công nhân, tiếp xúc bản vẽ xây dựng rất nhiều nên miễn cưỡng
có thể đọc được đôi chút.

“Récccc!!!”

Một tiếng chim rít to trên đỉnh đầu, dọa Tuấn giật bắn mình cầm gậy quơ tứ
phía. Đợi xác định không có kẻ địch hắn mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm.

Cảm nhận hai đôi mắt đang soi mói nhìn mình, hắn ngượng đỏ mặt cúi đầu nói

“Hai người cẩn thận một chút.”

Dứt lời lại tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ hai cô gái phía sau cười khúc
khích.

Ba người cứ thế băng rừng đi thẳng, mặc dù vô cùng đáng sợ nhưng rất may là
không có chuyện gì xấu xảy ra.

“Oaaa!”

Tuấn nhẹ bật thốt một tiếng. Trước mắt hắn vẫn là một cánh rừng bạt ngàn,
nhưng trước cánh rừng đó là một bãi cỏ rậm, cây cối ngã đổ tạo thành một vùng
trống trải có đường kính khoảng mười mét.

Bước lại gần những cây đổ ngã lộn xộn. Những gốc cây này so với những cây còn
lại trong khu rừng thì khá nhỏ, chỉ cao hơn sáu mét, bộ rễ của chúng không đủ
sức cạnh tranh với những cây khổng lồ khác nên bị bật ngã.

Nhìn chúng, lại lật bản vẽ ra xem, Tuấn mừng rỡ phát hiện đây là loại gỗ Li Vi
theo yêu cầu. Đây là một loại gỗ cực kỳ thông dụng ở cái thế giới này.

Xem xét một chút số lượng, tổng cộng có sáu cây Li Vi đổ ngã, mỗi cây to cỡ ba
người ôm, cao hơn sáu mét, vừa đủ để xây dựng cứ điểm và nhà ở.

Một trong hai vật liệu xem như đã tìm được, vật liệu còn lại là một loại dây
leo. Theo ghi chép thì thứ này sống ký sinh vào cây Li Vi. Tuấn thử tìm thì
đúng là trên thân cây có một loại dây leo rất chắc, hắn thử cứa, kéo cũng
không thể khiến chúng đứt được.

Mọi thứ đã tìm đủ, Tuấn lập tức phác cỏ xung quanh, dọn ra một khoảng đất
trống, đồng thời đuổi các loài vật nhỏ sinh sống gần đó. Trong lúc làm hắn gặp
vài con rắn, cũng may là lúc nhỏ sống ở nông thôn khiến hắn cũng có kinh
nghiệm đối phó chúng, nhờ vậy hiểm trở qua được một ải.

Mọi chuyện xem như đã hoàn thành được phần mở đầu, tiếp theo là chặt nhỏ gỗ
thành từng khúc. Đến đây thì Tuấn lại được một phen nhức đầu. Những thân cây
này có dùng cưa máy cũng chưa chắc chặt đứt được chứ đừng nói đến một tên tay
không tấc sắt như hắn.

Tuấn đăm chiêu nhìn chằm chằm vào thân cây, vận dụng toàn bộ kiến thức công
nhân của mình xem có cách nào xử lý tình cảnh này không.

Đột nhiên, hắn chợt nhớ đến trong hành lý còn hai gói trang bị chưa mở.

Thầm hi vọng sẽ có vũ khí trong đó, Tuấn vào mục hành lý không do dự nhấn mở
một gói trang bị.

Màn hình lại hiện lên một bảng chọn lựa chức nghiệp bao gồm Kiếm Sĩ, Chiến Sĩ,
Cung Thủ, Pháp Sư, Kỵ Sĩ, Thiên Không Kỵ Sĩ, Thích Khách, Luyện Kim Thuật Sư,
Chế Tạo Sư.

Pháp Sư, Luyện Kim Thuật Sư, Chế Tạo Sư không rõ là gì trước tiên loại bỏ.
Thích Khách thường dùng vũ khí ngắn, lại loại bỏ, đồng thời bỏ luôn Cung Thủ.
Kỵ Sĩ thường dùng thương, có khả năng dùng kiếm nhưng Tuấn không dám thử lên
lại loại bỏ.

Chiến Sĩ quá chung chung, có khi lại dùng côn bổng làm vũ khí cũng nên nên hắn
lại loại. Cuối cùng, chỉ còn duy nhất Kiếm Sĩ là lựa chọn an toàn nhất.

Nhấp chọn Kiếm Sĩ, màn hình lại hiện lên hai lựa chọn Kiếm Sĩ và Trọng Kiếm
Sĩ. Vì lý do chắc chắn, Tuấn lựa chọn Trọng Kiếm Sĩ, đây là do hắn nghĩ trong
trường hợp này kiếm to một chút sẽ tốt hơn.

Vừa chọn xong, trong hành trang phút chốc bị trở nên tấp nập, tổng cộng có năm
món bao gồm Giáp Phủ Toàn Thân, Nón, Kiếm, Đai Lưng, Giày, Bao Tay. Tuấn không
do dự đem tất cả đều lấy ra ngoài.

“Rầm!!!”

Một tiếng va chạm thật lớn với đất như thể hiện sức nặng của những trang bị
này.

Nhìn chúng, Tuấn đã hiểu đại khái Trọng Kiếm Sĩ là cái quái gì. Đơn giản cái
chức nghiệp này là một cái xe thiết giáp trá hình. Nón che kín đầu, phía trước
là một cái mặt nạ dày, hai mắt nhìn ra ngoài bằng một chất liệu cực cứng trong
suốt.

Giáp phủ kín toàn thân không một kẽ hở, giày cao gần tới đầu gối, găng tay kéo
dài đến tận khủy tay. Đặc biệt ở đây là kiếm, một thanh kiếm dài hai mét, bề
dày của nó ít nhất cũng phải hơn nửa mét, trông vô cùng dọa người. Ít nhất,
Tuấn nghĩ mình đã lựa chọn sai lầm, hắn không đủ sức để nhấc nó lên.

Nhưng hắn cũng không muốn phí thêm một hộp, trước tiên phải thử một thoáng mới
được.

Tiến lại đưa hai tay cầm vào cán kiếm, một cảm giác lành lạnh của kim loại lan
tràn khắp người hắn.

“Yahhhhhh!!!” Quát to một tiếng, Tuấn gồng hết sức bình sinh nhấc thanh kiếm
này lên.

“Yáhhhhhhh!!!” Lại quát to một tiếng, Tuấn lại nhấc lên lần nữa nhưng vẫn
không được.

Trên đầu tự như có vô số con quạ đen đang bay qua đồng thời cười vào mặt hắn.
Tô Như Nguyệt cùng Trầm Ngọc cũng đứng một bên dùng ánh mắt vô cùng “kỳ lạ”
nhìn hắn.

Tuấn ngượng muốn khóc, bản thân hắn cũng muốn thể hiện trước khác giới một
chút, ai ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.

Ngượng sinh ra giận, giận lại sinh ra lực.

“Gyaaaa!!!” Lại quát to rồi nhấc lên. Lần này thành công rồi.

Tham kiếm giơ cao lên khỏi đầu, nhưng sau đó Tuấn không cách nào điều khiển
được nó. Thanh kiếm dùng sức nặng của nó điều khiển ngược lại hắn.

Người xoay vài vòng, sau đó ngã ngược người về sau.

“Phập!”

Thanh kiếm dựa theo cú ngã và sức nặng của nó cắm sâu vào một thân cây. Tuấn
dù bị ngã đau vẫn vui mừng nhảy cẫng lên.

Hai tay lại cầm vào cán, dự đinh rút kiếm ra tiếp tục “chặt”. Nhưng nụ cười
của hắn nhanh chóng dập tắt, mồ hôi tuôn như suối.

Trở lại trước, thanh kiếm cắm ngập lún vào thân cây, đúng, chính xác là ngập
lún. Thân kiếm dày hơn nửa mét, lại nặng. Sâu nửa mét lại thẳng băng có ý
nghĩa rất lớn mà đơn giản nhất là Tuấn không cách nào rút ra được.

“Chủ nhân, nhường cho thiếp làm đi.” Giọng ngọt ngào của Tô Như Nguyệt bỗng
cất lên bên cạnh Tuấn.

Hắn dừng tay lại, liếc mắt nhìn cô gái rồi lại vội vàng nhìn sang chỗ khác,
quật cường từ chối

“Ta làm được, cô cứ đứng sang một bên nhìn.”

Tô Như Nguyệt biết hắn không được, nên đưa tay níu lại vai hắn đồng thời
khuyên

“Chủ Nhân,……….”

Nhưng chưa đợi cô hết lời, Tuấn đã giật bắn người ra sau một đoạn dọa Tô Như
Nguyệt cũng giật mình. Mặt đỏ gay, hai mắt trừng to lên, Tuấn hoảng hồn nhìn
cô rồi lại nhìn sang chỗ khác.

Lâu ngày không tiếp xúc với khác giới, hắn hình như bị bệnh sợ gái rồi….

Hai cô gái đăm chiêu nhìn hắn một thoáng, sau đó lại nhìn nhau. Trầm Ngọc hơi
gật đầu rồi đi thẳng đến cạnh thanh kiếm, trước ánh mắt kinh ngạc tột độ của
Tuấn, cô dùng một tay rút thanh kiếm ra một cách dễ dàng.

Quái Vật ? Quỷ đội lốt người ? Người Máy ?, vân vân và mây mây,….

Hàng trăm ý nghĩ hiện ra trong đầu Tuấn, hắn cố gắng lý giải tình cảnh trước
mắt.

“Chủ nhân, cô ta là một tên Kiếm Sĩ, việc này rất bình thường.” Tô Như Nguyệt
đến bên cạnh hắn giải thích.

“Tôi không hiểu lắm.” Tuấn gật gù đáp. Nhưng định thần lại, hắn lại giật bắn
người nhảy sang chỗ khác.

Tô Như Nguyệt triệt để bó tay rồi, chẳng những bệnh mà còn bệnh quá nặng nữa
là đằng khác. Trầm Ngọc bên kia vẫn liên tục chặt gỗ, nhưng từ việc thân thể
cô liên tục run rẩy cùng khóe miệng cong lên đủ thấy cô cũng đang cố gắng nhịn
cười.

Tuấn rời xa khác giới lập tức tỉnh hồn, nhưng bù lại hắn xấu hổ muốn ngất đi.
Khóe mắt nhìn thấy Trầm Ngọc trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã chặt ra
được hai ba khúc gỗ, có lẽ là do kinh nghiệm, cô chặt ra vừa khớp với kích
thước trong bản vẽ.

Vội vàng chạy lại, Tuấn nhấc một khúc lên vai rồi khiêng đi chuẩn bị làm hàng
rào, che đi sự xấu hổ của mình.

Để làm hàng rào, gỗ phải cao hai mét, nửa mét sẽ ngập lún xuống đất. Gỗ kích
thước to, hơn nữa lại là gỗ tươi khiến nó nặng vô cùng, nhưng do vừa nãy không
bằng một cô gái khiến hắn quật cường vác đi.

Tô Như Nguyệt thấy hắn vậy cũng hẳng dám giúp đỡ, cô sợ vị chủ nhân này bị
“tổn thương” quá rồi.

Tuấn liều mạng vác được hai khúc đã thở hồng hộc. Hắn không liều mạng vác nữa
mà bắt đầu đóng gỗ sâu xuống đất.

Cơ bản nhất của những kiến trúc thô sơ này hoàn toàn dựa vào nền dưới đất, dây
leo chỉ có tác dụng liên kết chúng lại mà thôi.

Một đầu gỗ đã được vuốt nhọn để dễ cắm, nhưng Tuấn liều mạng thế nào cũng
không đủ sức cắm xuống, thậm chí còn suýt chút nữa bị khúc gỗ tươi sống đè
chết.

Ngồi bệt xuống đất, hắn thật sâu cảm thấy bất lực. Ngay lúc này, tình cảnh
đáng ngạc nhiên lại xảy ra.

Tô Như Nguyệt nhẹ nhàng bước đến, dễ dàng nhấc khúc gỗ cao quá đầu, mạnh mẽ
cắm khúc gỗ xuống đất. Khúc gỗ cũng rất ngoan ngoãn chui sâu lút xuống đất vừa
đủ nửa mét, bỏ mặc Tuấn ngồi bệt há hốc mồm.

“Cô….cô…” Tuấn chỉ tay về phía cô gái lắp bắp liên tục, không cách nào nói ra
được một câu trọn vẹn.

Tô Như Nguyệt phủi tay, quay đầu nhìn hắn rồi nhoẻn miệng cười.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #3