Thẻ Anh Hùng


Người đăng: mlrvrom

“Chào mừng người chơi tiến vào Thế Giới Giả Tưởng!”

“Hiện tại trò chơi đang trong giai đoạn bảy ngày trải nghiệm, hi vọng người
chơi cảm thấy vui vẻ.”

“Để tiếp xúc với hệ thống, người chơi chỉ cần nói thầm “Mở hệ thống” ba lần.”

Tuấn đã ngất đi không biết bao lâu, vừa tỉnh lại thì một giọng cực kỳ máy móc
đã ập đến liên tục khiến hắn trong phút chốc chẳng hiểu gì.

Tuấn nghĩ có lẽ đây là ảo giác trước khi chết, nhưng rồi hắn lại cảm giác được
thân thể mình vô cùng bình thường. Tay chân, mọi thứ đều hoạt động rất ổn,
hoản toàn không bị đau nhức khủng khiếp như lúc rơi xuống núi.

Lờ mờ tỉnh dậy, từng sắc xanh êm dịu của rừng rậm dần hiện ra trong mắt Tuấn.
Xung quanh hắn hiện tại là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, cây cối đan xen
chằng chịt lại với nhau.

“Không ngờ cánh rừng dưới núi lại đẹp thế này.” Tuấn nghĩ.

Nhưng một giây sau ý nghĩ này của hắn lại bị dập tắt, bởi, những thân cây xung
quanh hắn phải dùng đến từ khổng lồ để hình dung.

Mỗi cây cao chót vót đến tận trời xanh, Tuấn đoán ít nhất chúng phải cao hơn
trăm mét. Từng tán lá rậm rạp của cây che khuất cả khu rừng, chỉ có rất ít ánh
nắng len lỏi vào được nơi này.

“Đây là đâu ?” Tuấn hoảng hốt bật người dậy, lo sợ tự hỏi. Nhưng không đợi hắn
suy nghĩ nhiều, giọng nói máy móc kia lại lặp lại một lần nữa.

“Thế Giới Giả Tưởng ? chẳng lẽ….” Tuấn ngơ ngác lẩm bẩm. Nếu hắn nhớ không lầm
thì cái tên gọi này mấy hôm nay hắn đã nghe khá nhiều rồi, và cánh cửa để đến
thế giới này cũng chính là thứ mà hắn đã muốn cướp, Máy Giả Tưởng.

Nếu mọi chuyện đúng như hắn nghĩ thì vài vấn đề nữa được đặt ra, thế quái nào
hắn lại ở đây ? rồi làm sao rời khỏi nơi này ?

“Mở hệ thống.” Tuấn đọc thầm ba lần.

Ngay sau đó, xung quanh hắn hiện ra một màn hình vi tính màu xanh trong suốt,
tựa như những thứ trong phim viễn tưởng.

Trên màn hình chỉ có vỏn vẹn sáu mục Thông Tin Cá Nhân, Hành Lý, Kho, Nhiệm
Vụ, Khu Mua Bán và Khu Giao Tiếp.

Tuấn đưa tay chạm thử vào mục Khu Giao Tiếp, màn hình lập tức chuyển sang một
khung trò chuyện. Trên khung lúc này đầy rẫy những câu thảo luận, vô cùng nhộn
nhịp. Hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đưa tay ấn vào nút “Tham Gia
Trò Chuyện”.

“Ngài đã bị cấm trò chuyện.” Giọng máy móc đột ngột vang lên.

Tuấn lại thử nhấn vài lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ. Cuống lên, hắn liên
tục nhấn mạnh vào và kết quả vẫn chẳng thay đổi.

“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này ?” Tuấn hoang mang nghĩ, đồng thời thoát
khỏi Khu Giao Tiếp, tiến vào Khu Mua Bán.

“Ngài bị cấm mua bán.”

“Ngài hiện tại không có nhiệm vụ.” Giọng cơ giới lại vang lên khi vào ô Nhiệm
Vụ.

“Ngài không thể vào kho.”

Chán nãn ấn vào ô Thông Tin Cá Nhân, màn hình lập tức hiện ra hình ảnh của
hắn, chỉ có điều là chẳng mặc bất kỳ một thứ gì cả, bên dưới hiện ra một số
thông tin

Tên : Tuấn
Tuổi : 17
Chủng Tộc: ??????
Đánh Giá: Bình Thường
Đẳng cấp: 0
Sức Mạnh: ?????
Thể lực: ??????
Trí lực: ??????

“???????????” Một đống dấu chấm hỏi cũng khiến trong đầu Tuấn lúc này ngập
tràn dấu chấm hỏi rồi. Tên thì không sai, nhưng hắn hiện tại đã gần ba mươi
rồi, thế quái nào lại ghi là mười bảy. Lúc này, hắn mới để ý đến hình ảnh của
bản thân trên màn hình, đặc biệt là khuôn mặt, đây chính xác là hắn lúc mười
bảy tuổi.

Bỏ qua chuyện này, cái đống dấu chấm hỏi kia là thế nào nữa ? một trò chơi mà
chẳng có cái số liệu cụ thể nào hêt là sao ?

Đầy đầu nghi hoặc, Tuấn quay ngược trở về Khu Giao Tiếp hi vọng tìm được câu
trả lời, tất nhiên là hắn vẫn không thể tham gia, nhưng ít nhất vẫn có thể từ
đối thoại trong đó tìm ra giải pháp.

Qua hồi lâu, hắn rút ra được vài chuyện chính. Thứ nhất, đây đúng là thế giới
trong Máy Giả Tưởng. Thứ hai, ngoài sáu mục cơ bản trên màn hình còn có thêm
mục “Trở Về Hiện Thực” dùng để thoát khỏi trò chơi và hắn không có thứ đó.

Thứ ba là chỉ số của người khác là chi tiết, không phải đầy dấu hỏi chấm như
hắn và chủng tộc được lựa chọn khi tạo nhân vật.

Cuối cùng quan trọng nhất là điều thứ tư, trong mục hành lý có một gói “Quà
Tặng Thử Nghiệm” có rất nhiều thứ tốt.

Về cơ bản, Tuấn hiểu, hắn hình như là bị nhốt vào bên trong thế giới này và
không thể thoát ra được. Nhưng hắn hiện tại không quan tâm vấn đề này nữa,
điều đáng sợ hiện tại là khu rừng này. Trò chơi này trong rừng rất nguy hiểm,
Ma Thú, Dã Thú đầy rẫy, tất cả người chơi không ai dám bén mảng lại gần khu
rừng, chỉ loay hoay trong thành phố.

Nếu vô tình gặp bọn chúng, Tuấn không biết mình có được hồi sinh như người
khác hay không, bởi lẽ hắn quá khác biệt với mọi người. Hắn cũng không dám đem
bản thân ra thử nghiệm, hắn đã chết một lần và không muốn gặp lại cái cảm giác
đó nữa.

Liếc mắt nhìn một vòng khu rừng mà trước đó hắn cho là đẹp, nhưng hiện tại hắn
cảm thấy nơi này vô cùng đáng sợ, thậm chí hắn còn loáng thoáng nghe được
tiếng thú rừng kêu,…

Vội vàng ấn vào khu hành lý, màn hình lập tức hiện lên ba mươi ô vuông màu đen
và chỉ có duy nhất ô đầu tiên là có vật phẩm.

Tiếp tục ấn vào ô đầu tiên, màn hình hiện lên Gói quà tặng Ngày thứ nhất và
bên dưới đại khái là có bốn thứ chính, 2 Thẻ anh hùng, 5 tỷ ngân tệ, 2 bộ
trang bị và 10 bản vẽ.

Tuấn không hề do dự nhấn mở, Hộp quà lập tức biến mất sau đó năm ô đầu của
hành lý bị lấp đầy. Ngoài bốn thứ vừa mở ra được thì ô đầu tiên xuất hiện Gói
quà tặng ngày thứ hai, hiện tại hắn không cách nào mở được thứ này.

Tiếp tục chọn vào Thẻ Anh Hùng, thứ này nghe nói mở ra được cận vệ vô cùng
mạnh, nó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn lúc này. Lại tiếp tục nhấn mở,
bên trong hành lý lập tức mất đi một thẻ đồng thời trước mắt hắn cũng xuất
hiện một chùm sáng màu tím Cẩm Quỳ chói rực lên, Tuấn không chịu được nhắm tịt
mắt lại.

“Chủ nhân, hân hạnh được gặp ngài.” Một giọng nói ngọt đến tận xương theo ánh
sáng biến mất mà xuất hiện.

Tuấn giật bắn người ra sau đồng thời mở mắt nhìn về phía giọng nói cất lên.

Trước mắt hắn, một cô gái đẹp vô cùng đang cúi đầu quỳ ở đó, hắn không thể
hình dung được cái vẻ đẹp này, có lẽ khuôn mặt này không nên tồn tại mới đúng.

“Chủ nhân, ngài làm sao vậy ?” Cô gái thấy hắn ngây ra vội vàng lo lắng hỏi
liên tục.

Tuấn bị gọi vài lần mới ngơ ngác hoàn hồn. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lo
lắng của đối phương, hắn lại suýt chút nữa lạc lối.

Nhắm mắt cắn răng quay đầu lại, Tuấn mở hệ thống ra cố gắng đánh lừa cảm giác
của mình. Nhưng vừa mở hệ thống, hắn lập tức bị thu hút, bởi vì màn hình chính
xuất hiện thêm một hạng mục “Anh hùng”.

Không do dự nhấn vào, màn hình hiện lên hình ảnh cô gái vừa rồi, cũng may là
có mặc quần áo đầy đủ. Bên dưới hình ảnh là một số thông tin tương tự như của
hắn

Tên : Tô Như Nguyệt
Danh Hiệu: Yêu Mị Nữ Vương
Đánh Giá: Bán Thần
Đẳng cấp: 0
Sức Mạnh: ?????
Thể lực: ??????
Trí lực: ??????
Giới Thiệu: Pháp sư tinh thông Thủy, Hỏa và Hắc Ám hệ, đồng thời trời phú cho
khả năng mị hoặc cực mạnh. Về sau chạm đến Tử Vong pháp tắc tiến vào cảnh giới
Bán Thần.

Không biết vì sao hệ thống lại không chỉ rõ số tuổi, nhưng giữa Bình Thường và
Bán Thần, Tuấn lờ mờ cảm giác khoảng cách này như trời và đất vậy.

Dù không biết cấp bậc phân chia thế nào, nhưng có chữ Thần, dù chỉ là Bán Thần
thì Tuấn cũng biết mình vừa trúng một vé độc đắc. Sẵn tiện đang may mắn, hắn
một lần nữa vào mục Hành Lý dứt khoát mở thẻ còn lại.

Một lần nữa, ánh sáng màu tím Cẩm Quỳ lại xuất hiện.

“Chủ Nhân, hân hạnh được phục vụ ngài.” Một giọng nữ theo ánh sáng dập tắt mà
cất lên. Nhưng giọng nữ lần này không phải ngọt ngào yêu mị nữa mà là nhẹ
nhàng và dứt khoát.
Tuấn lại một lần nữa ngơ ngác, cô gái trước mắt tuy có vẻ không bằng Tô Như
Nguyệt, nhưng lại thắng ở vẻ khỏe khoắn, tràn đầy sức sống, mỗi người mỗi vẻ.

Hệ thống cũng rất keo kiệt, cả hai nữ anh hùng này tóc đều xõa dài xuống lưng
chẳng có gì buộc lại, trên người cũng chỉ mặc một bộ áo trắng đơn giản che
khuất thân thể.

Tên : Trầm Ngọc
Danh Hiệu: Thiết Huyết Tướng Quân
Đánh Giá: Bán Thần
Đẳng cấp: 0
Sức Mạnh: ?????
Thể lực: ??????
Trí lực: ??????
Giới Thiệu: Lôi hệ ma kiếm sĩ cực mạnh, chạm đến Hủy Diệt pháp tắc bước vào
cảnh giới Bán Thần.

Lại một vị Bán Thần, Tuấn ngây ngô đứng đó cười, hai mắt nhắm tịt không dám mở
ra, cả tai và mặt của hắn đỏ bừng lên. Từ nhỏ đến lớn cực kỳ ít tiếp xúc với
khác giới, hiện tại lại có hai cô gái như vẽ đứng trước mặt hắn, người cúi
người quỳ khiến hắn trong phút chốc không biết làm gì.

“Hân hạnh được gặp hai người.” Tuấn vẫn cứ nhắm tịt mắt, run giọng đáp.

“Vâng, cảm ơn ngài.” Hai cô gái đồng thanh đáp.

Sau đó, cả ba không ai nói thêm gì nữa, không gian lại trở nên yên tĩnh như
cũ. Một lúc sau, Tuấn không chịu được nữa mở mắt ra nhìn bọn họ.

Trầm Ngọc vẫn cứ hướng về hắn khom người còn Tô Như Nguyệt thì vẫn cúi đầu quỳ
ở đó, trông vẻ mặt hai người vô cùng gấp và ủ rũ.

“Hai người làm sao vậy ?” Tuấn hỏi

Hai cô gái im lặng không đáp, bất đắc dĩ, Tuấn một lần nữa nói

“Thôi mau đứng dậy đi, cứ như vậy mãi tôi ngại lắm.”

Hai người nghe lời đứng dậy, nhưng gương mặt vẫn vô cùng ủ rũ. Tuấn cũng chẳng
quan tâm nhiều nữa, xưa giờ hắn không có kinh nghiệm tiếp xúc với người khác
giới. Mắt nhìn thẳng lên trời, Tuấn đi thẳng vào vấn đề chính

“Hai cô biết nơi này là đâu không ?”

Cả hai nhìn nhau một thoáng, rồi ảo não đáp “Không Biết”.

“Vậy hai người biết cách nào rời khỏi nơi này không ?” Tuấn không từ bỏ gặng
hỏi

“Không.”


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #2