Hỏa Tiễn


Người đăng: Votien

Trong hang động Mt. Moon. Tôi đi cùng Littner và chị Nerd tìm đường đi ra
ngoài. Mt. Moon quả nhiên là một hệ thống hang động được giới phức tạp như mê
cung có khác. Bọn tôi đi vòng vòng nãy giờ vẫn chưa xác định được phương
hương, mà hình như chỗ này tôi vừa đi qua thì phải?

Con Magnemite của chị Nerd sử dụng Flash để chiếu sáng hang động, tôi chăm chú
nhìn tấm bản đồ động Mt. Moon trên tay và wow, tôi chả hiểu cái gì hết. Kí
hiệu và đường đi trên tấm bản đồ không khác kí tự Ai Cập cổ đại là bao. Tại
sao người ta lại làm ra tấm bản đồ này nhỉ? Nó thật vô dụng.

"Không sao đâu Kise, các hang động Mt. Moon đều thông ra bên ngoài, chỉ việc
đi và đi em sẽ không bao giờ bị lạc, đó là mười năm kinh nghiệm của chị đi
thực nghiệm khảo cổ ở đây."

Có lẽ chị Nerd nói đúng, vậy lên tôi cất tấm bản đồ và chỉ đi về phía trước.
Cuộc đời là những bước chân. Đi và đi, đi đến bao giờ đôi chân rã rời, đi đến
bao giờ cơ thể hoen ố, để khi về già ta sẽ không phải hối hận vì bỏ lỡ tuổi
trẻ trên những bàn giấy tờ tẻ nhạt.

Hang động Mt. Moon có một hệ sinh thái hoàn thiện và phong phú bậc nhất vùng
Kanto. Cho lên việc tôi bắt gặp lượng lớn pokemon ở đây cũng chẳng còn gì đáng
kinh ngạc.

Thỉnh thoảng bon tôi bắt gặp từng đàn Zubat treo trên nóc hang bị ánh sáng
phát ra từ người Magnemite kích thích bay loạn xạ, bọn tôi phải rất cẩn thận
khi đi qua đoạn đó. Tôi cũng xin đình chính lại một thông tin mà đa số người
hay bị nhầm lẫn.

Loài Zubat chỉ không thích ánh sáng chứ không hề sợ ánh sáng, chúng vẫn có thể
tự do hoạt động ngoài trời cho dù là giữa trưa nắng cháy đầu hay buổi hoàng
hôn dịu nhẹ. Nhiều người bị lầm là do loài Zubat hoang dã thường có phản ứng
mạnh khi gặp ánh sáng, thường là hoảng loạn mất kiểm soát.

Phản ứng đó chỉ có ở những con Zubat hoang dã, sống trong môi trường tự nhiên
tối tăm không được tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều. Những con Zubat đã được
trainer huấn luyện, ra ngoài lâu ngày thì sẽ quen dần với ánh sáng và mất đi
sự sợ hãi với mặt trời.

Ngoài những đàn Zubat thì bọn tôi còn gặp Sandshrew, pokemon dễ thường màu
vàng giống con tê tê, bọn chúng rất thích đào đất.

Loài pokemon giống chuột với lớp vỏ màu vàng có các đường viền màu đen hình
khối, nó có đôi tai hình tam giác, cặp mắt màu đen, bàn tay có ba vuốt trắng
sắc nhọn, bàn chân có hai móng vuốt và một cái đuôi ngoe nguẩy. Tôi chấm điểm
dáng yêu 8/10.

Pokedex: Sandshrew pokemon chuột. Thường sống ở những chỗ khô hạn, nơi có
lượng mưa thấp nhất. Sandshrew đào hang sâu dưới lòng đất ở vị trí cách xa
nguồn nước. Sandshrew sẽ núp ở sát miệng hang khi săn mồi. Khi có con mồi đến
gần, Sandshrew phóng ra và lôi vào trong hang. Cơ thể nó rất khô. Khi
Sandshrew bị lạnh vào ban đêm, lớp da của nó phủ một lớp sương mịn. Vì sống ở
nơi khô ráo nên lớp da của nó trở nên cứng và rắn chắc. Khi bị rơi từ trên
cao, Sandshrew có thể tự cứu mình bằng cách cuộn tròn thành quả bóng và nảy
đi. Ở tư thế cuộn lại Sandshrew cũng có thể tấn công đối phương và bật ra vô
hại nhờ lớp da cứng. Cơ thể Sandshrew được cấu tạo để hấp thụ nước tuyệt không
lãng phí, nên Sandshrew có thể sống ở những sa mạc khô cằn.

Vài con Ekans, Paras, Rattata, Geodude và dĩ nhiên cả những con Clefairy dễ
thương màu hồng, tròn tròn mũm mĩn không khác thú nhồi bông là bao. Chính loài
pokemon này đã làm lên sự nổi tiếng của Mt. Moon.

Pokedex: Clefairy pokemon hệ tiên. Clefairy có vẻ ngoài cùng với tiếng kêu dễ
thương lôi cuốn khiến nhiều người yêu mến. Chúng rất hiếm và chỉ được tìm thấy
ở một số khu vực nhất định. Tính cách dễ thương và thích chơi đùa khiến nhiều
người muốn bắt Clefairy làm thú cưng. Ánh trăng được Clefairy tích trữ trong
đôi cánh giúp nó có thể trôi nổi trong không trung. Vào những đêm trăng tròn,
các nhóm Clefairy ra ngoài để vui chơi. Đây cũng là thời điểm người ta thấy
Pokémon này nhiều hơn bình thường. Khi bình minh tới, Clefairy mệt mỏi sau một
đêm vui chơi, chúng quay trở về hang núi, rúc mình vào nhau để nghỉ ngơi. Có
lời đồn rằng hạnh phúc sẽ đến với ai nhìn thấy một bầy Clefairy nhảy múa dưới
ánh trăng.

Và rất nhiều pokemon khác nữa mà chủ yếu là hệ đất và đá.

Littner bắt gặp Clefairy đáng yêu liền đứng bât động, đang nghĩ hết biện pháp
để bắt một con. Tôi thì chẳng tin người có chiến lực bét bảng như cô ấy có thể
bắt được pokemon hiếm như Clefairy.

Chị Nerd nhìn Clefairy cười cười nói.

"Các em có biết Clefairy còn được gọi là pokemon không gian không?"

"Pokemon không gian?"

Hình như tôi đã nghe câu này ở đâu rồi thì phải? Trong một câu truyện mẹ kể
lúc nhỏ chăng? Hình như là vậy.

"Đúng vậy pokemon không gian. Người ta đồn rằng loài Clefairy thực chất không
phải được sinh ra ở trái đất mà bọn chúng đến từ vũ trụ, bên ngoài hành tinh
này bằng một con tàu vũ trụ có hình đĩa được gọi là UFO."

Sau một hồi dụ dỗ Clefairy thất bại Littner đã biết chấp nhận sự thật, ủ rũ
quay lại chỗ tôi, có lẽ tôi phải tìm cách cải thiện chiến lực của Littner mới
được. Bọn tôi lại tiếp tục tìm đường ra ngoài MT. Moon cho đên khi.

"A …ha! Đúng là ngươi rồi, tiến sĩ Nerd."

Trước mắt bọn tôi đột nhiên xuất hiện hai người mặc áo đen, một nam một nữ.
Nhìn mặt bọn chúng có vẻ không phải người tốt. Bằng chứng là hai con Zubat bay
sau lưng chúng chỉ chờ để tấn công.

"Hóa ra là đội Rocket? Các ngươi tìm tôi làm gì? Chắc cũng chẳng phải chuyện
tốt lành, đội Rocket tiếng xấu đồn xa mà phải không."

Lần đầu tiên tôi thấy chị Nerd làm mặt nghiêm túc như vậy. Chị ấy ngay lập tức
thả Graveler ra ngoài, pokemon thể tiến hóa của Geodude. Tôi không hiểu chuyện
gì đang xảy ra nhưng vẫn đẩy Littner về sau và để Cubone ra ngoài đề phòng bất
trắc. Bầu không khí rất ngưng trọng, nặng hơn hẳn lúc nãy.

"Tiến sĩ Nerd Wen, xin tự giới thiệu tôi là Wall còn kia là Loren. Tại sao bọn
tôi lại tìm cô, vì bọn tôi cần tri thức của tiến sĩ kiêm nhà khảo cổ nổi tiếng
Nerd Wen để phục sinh một pokemon cổ đại, pokemon mã số 151."

Tên nam có mái tóc màu đen lạnh nhạt nói.

"151? Các ngươi điên rồi, các ngươi có biết 151 là pokemon nào không? Nó là
một vị thần, một vì thần không thể bị điều khiển bởi con người, không thể thỏa
thuận, không ai muốn vì thần đó sống lại... trừ khi các ngươi muốn phá hủy
Kanto."

Lần đầu tiên tôi thấy chị Nerd phản ứng mãnh liệt như vậy. Có gì đó bàng hoang
chen lẫn sợ hãi và hơn hết là tức giận. Pokemon 151 là thứ gì?

"Bọn ta đã dám hồi sinh 151 thì đã có cách đối phó với nó không cần cô quan
tâm. Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Tên Rocket nữ bên phải tóc xanh lam khinh thường nhìn bon tôi, khác hẳn với
tĩnh cách bình tĩnh của đồng bạn. Cô ta rất đanh đá.

"Với thực lực của cô và hai tên nhóc kia không thể nào ngăn cản được Rocket,
đừng cố gắng chống lại để rồi chịu đau đơn."

"Muốn bắt bọn ta? Đừng nghĩ đơn giản vậy. Kise giúp chị một tay."

"Vâng."

Tôi cùng lúc thả tiếp Scyther ra ngoài, pokemon mạnh nhất của tôi. Chỗ hang
động này đủ lớn để Scyther có thể di chuyển thoải mái, lần này không phải là
đấu Gym hay đấu giao hữu mà là một trận đấu thật sự. Ực, tôi căng thẳng quá,
phải bình tĩnh, bình tĩnh lại. Tôi lau mồi hôi tay tự nhủ.

"Vậy thì đừng trách bọn ta nặng tay, Loren động thủ! Ra đi Parasect"

"Raticate"

Ánh sáng lóe lên, Parasect cùng Raticate

xuất hiện trên mặt đất, từ từ tiệp cận về phía chúng tôi.

"Vậy để ta xem tài cán của đội Rocket đến đâu, tiến lên Graveler, Rock Throw."

Chỉ thấy Graveler giải phóng một luồng năng nượng từ cơ thể làm các mảnh đá
cứng trên người của nó tách ra và tấn công về phía đối thủ. Wow, hóa ra còn có
cách sử chiệu Rock Throw như vậy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì con Geodude của
chủ Gym Anzu sử dụng chiêu Rock Throw bằng cách đấm xuống đất và ném đá về
phía đối thủ. Quả nhiên pokemon càng tiến hóa tuyệt chiêu của chúng càng mạnh
hơn.

"Một pokemon mạnh đó tiến sĩ Nerd, nhưng đừng hòng chạm và bọn ta."

"Né tránh Raticate."

Raticate là của Wall lạnh lùng còn Parasect là của Loren đanh đá. Bọn chúng có
kĩ năng chiến đấu rất cao, cả đẳng cấp pokemon cũng không hề thấp. Chỉ có
Scyther mới may ra ngang bằng với hai pokemon kia.

"Sử dụng Protect, Parasect."

Raticate lợi dùng tốc độ chóng mặt để né những mảnh đá sắc nhọn của Graveler.
Tôi không ngạc nhiên lắm vì Raticate vốn là pokemon chuyên về tốc độ, những
mảnh đá mcó nhanh hơn nữa cũng rất khó đánh trúng Raticate ở khoảng cách xa
như vậy.

Nhưng Parasect thì khác, nó sở hữu một chiêu cực kì cao cấp, một chiêu có thể
chặn hầu hết các chiêu thức của pokemon khác. Protect.

Parasect tạo ra một chiếc khiên năng lượng màu xanh bảo vể phía trước cơ thể.
Chiếc khiên bảo vệ Parasect khỏi đòn tấn của Graveler. Những viên đá sắc như
dao cạo hoàn toàn vô dụng.

Nhưng không có gì là tuyệt đối. Chiêu Protect không thể duy trì mãi mãi và nó
cũng không thể thi triển liên tục. Parasect cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời
gian ngắn mới có thể tiếp tục sử dụng Protect và đó là cơ hội.

"Scyther, Quick Attack."

Nắm bắt đúng thời cơ, ngay khi Protect vừa hết, Scyther liền hóa thành một vệt
sáng tấn công. Với cơ thể chậm chạm của mình, Parasect thì không thể nào né
được và bùm. Thất bại.

"Nhóc con nhanh đó nhưng chưa đủ nhanh."

Tên tóc đen Wall nhìn tôi, hắn ta cười khỉnh. Chết tiệt, tốc độ của Raticate
nhanh quá, còn nhanh hơn cả Scyther. Lưới hái đã bị chặn bởi chiếc răng cứng
hơn thép. Scyther bức Raticate phải lùi về sau nhưng lại không thể gây một
chút sát thương nào.

"Ttattaa."

"Raiku."

Scyther đã gặp phải đối thủ tốc độ. Lần đầu tiên nó thua tốc độ pokemon khác
ngoài một số con trong đàn cũ. Lồng ngực Scyther đang cháy bỏng.

"Tránh ra Kise, Magnemite sử dụng Thunder Shock."

Tôi ra lệnh cho Scyther bay lên trên, ngay lập tức Magnemite giải phóng một
dòng điện màu vàng tấn công Raticate. Quá bất ngờ chắc chắn nó không thể né
được. Chỉ tiếc đây là một trận đấu hai người, Loren vẫn còn kia.

"Energy Ball, Parasect đừng để chúng ta phải nợ Wall."

Parasect giơ hai chiếc càng ra trước mặt, nó tụ năng lượng lại tạo ra một quả
bóng màu xanh lá cây sau đó bắn về phía Thunder Shock. Một vụ nổ xuất hiện, hệ
điện bị khắc hệ bởi hệ cỏ, chiêu Thunder Shock hoàn toàn vô dụng.

Phải làm sao đây, bọn chúng quá mạnh, phối hợp thì quá ăn ý. Liệu bọn tôi có
cơ hội thắng?


Thế Giới Pokemon: Cuộc Hành Trình Của Kise - Chương #24