Nhà Khoa Học Kiêm Khảo Cổ Nerd.


Người đăng: Votien

“Littner nhớ phải cẩn thận, chú ý quan sát phía trước, không biết trong núi
này đang xảy ra chuyện gì nữa?”

Tôi đi phía trước, dùng ánh đèn cẩn thận quan sát hang động, tôi vẫn thả
Cubone bên ngoài đề phòng bất trắc. Biết đâu chẳng may một đàn Zubat hoảng
loạn hay đàn Geodude chạy loạn thì chết, bị thương dễ như chơi.

Trong hang động này quá nhỏ, không đủ chỗ cho pokemon to như Scyther và
Pidgeotto, chúng không thể phát huy hết sức mình, nếu không tôi đã gọi tất cả
ra ngoài, càng đông càng an toàn mà phải không?

Littner thu hồi Zubat bị thương đi theo phía sau. Tôi vẫn không nghĩ có kiểu
thu phục đó, nhân lúc pokemon bị thương mà bắt, không cần chiến đấu hay thuyết
phục như trong sách giáo khoa. '???' Trên đầu. Như vậy thì pokemon có nghe lời
chủ nhân không nhỉ?

Mà kệ đi, suy nghĩ của người làm nghiên cứu và người trainer khác nhau mà.
Chiến lực của Littner bét bảng rồi, không biết nhà nghiên cứu pokemon khác thì
thế nào nhỉ?

Ngoài dự đoán của tôi, cho dù có đi sâu vào hơn nữa bọn tôi cũng không có phát
hiện điều gì bất thường. Thực ra là có, bọn tôi thấy một chị gái mặc áo nghiên
cứu, đầu đội mũ bảo hộ, tay cầm cuốc chim đào xuống lòng đất.

Không biết chị ấy đào đất làm gì nhỉ? Không sợ làm bẩn chiếc áo trắng kia à?

"Littner, cậu có biết chị kia đang làm gì không?"

"Tớ đoán chắc là nhà khảo cổ học pokemon? Có thể chị ấy đang đào kháo thạch
cổ."

Nhìn cũng rất giống, nhưng mà nhà khảo cổ nào lại mặc áo trẳng nhỉ? Tôi thử
tiến lên hỏi. Nhưng chị ấy đã phát hiện và nói trước.

"Xin chào các em, các em đến đây để đào hóa thạch cổ à?"

"Dạ không, em là trainer Kise đến từ thị trấn Rive còn bạn này là nhà nghiên
cứu pokemon Littner người thị trấn Well."

Tôi tự giới thiệu mình và giới thiệu hộ Littner. Do Littner chỉ cười cười đứng
đằng sau tôi. Thật lạ, lúc nãy ngoài hang động cậu ấy tặng động lắm mà nhỉ?

"Ồ, là trainer và nhà nghiên cứu trẻ tuổi, rất hân hạnh đươc gặp các em, chị
là nhà khoa học kiêm khảo cổ pokemon, Nerd người thành phố Pewter."

"Đúng là chị rồi, chị Nerd nhà khoa học ở bảo tàng Pewter, chuyên nghiên cứu
về pokemon cổ đại. Kise cậu có biết không? Chị ấy là người góp công lớn trong
việc phục sinh hai pokemon cổ đại Kabutops và Aerodactyl, là người đi đầu
trong việc đẩy mạnh ý tưởng đưa pokemon cổ đại về lại môi trường tự nhiên. Chị
Nerd đã ba lần đạt giải Gru Kanto về mã gen pokemon, chị ấy cũng là người đã
công bố lý thuyết khả năng hình dạng hồi sinh không phải hình dạng thật của
pokemon cổ đại. Thật là quá giỏi, chị Nerd chị cho em xin chữ kí được
không..."

Tôi xin lỗi, cậu ấy vẫn tăng động như ngày nào. Tôi làm vẻ mặt xin lỗi chị
Nerd và kéo cậu ấy về. Lúc nào phải nhắc Littner về chuyện dí sát mặt vào
người khác là hành động rất bất lịch sự, đừng bao giờ làm vậy. Nhìn mặt ngượng
ngượng của chị Nerd thì biết.

"Vậy chị là người nghiên cứu và khai quật những loại hóa thạch cổ ở bảo tàng
Pewter?"

Tôi chuyển chủ đề để cho mặt chị Nerd bớt ngượng, có vẻ chị ấy không giỏi ứng
phó với fan hâm mộ hoặc là chưa bao giờ có fan hâm mộ. Dù sao làm nghề này
không phải ai cũng nổi tiếng như giáo sư Oak.

"Không phải, đó là công sức của cả nhóm, chị chỉ là một thành viên trong đó mà
thôi."

Nerd cười nói. Nghĩ lại thì chị Nerd cười rất xinh đó chứ, tóc đen đeo kính,
đúng chuẩn mẫu người con gái tri thức còn gì.

"Thật quá tuyệt vời!"

Littner lại chen lên trước.

"Chị Nerd từ lúc em nhìn thấy hóa thạch pokemon ở bảo tàng Pewter, em rất tò
mò tại sao xương cốt của các loài pokemon cổ đại cách đây cả triệu năm lại có
thể lưu trữ gần như hoàn chỉnh đến tận bây giờ, nguyên nhân tại sao pokemon cổ
đại lại tuyệt chủng, vì sao các nhà hoa học lại có thể hồi sinh pokemon cổ
đại, sau khi hồi sinh thì pokemon cổ đại có thay đổi tập tính sống của chúng
nó không? Chị có thể giải thích cho bọn em biết được không?"

"Được thôi, không thành vấn đề."

Theo như lời chị Nerd thì công việc của chị ấy chủ yếu là nghiên cứu hóa thạch
pokemon và nghiên cứu về các mã gen, không chỉ mã gen của pokemon cổ đại mà cả
mã gen của pokemon hiện tại. Chị Nerd còn phải nghiên cứu về tập tính sống của
các loài pokemon nếu muốn đưa pokemon cổ đại quay về thiên nhiên mà không gây
mất cân bằng. Thiên nhiên vốn dĩ đã rất cân bằng, cân bằng một cách đáng sợ,
chỉ cần thiếu hoặc thừa một sinh vật sống, cho dù là thứ nhỏ nhất cũng có khả
năng sự cân bằng đó sẽ bị phá hủy, cân bằng bị phá hủy đồng nghĩa với việc
thiên nhiên chết.

Chị ấy giới thiệu về các tập tính mô phỏng pokemon cổ đại mà nhóm của chị đã
và đang nghiên cứu. Các lý thuyết về gen mà đa phần tôi không hiểu được. Chúng
quá rắc rối, cả Littner cũng vậy, cô ấy chuyên về quan sát pokemon và nghiên
cứu cuộc sống pokemon hoang dã. Nhưng cậu ấy vẫn rất say mê ghi chép lại.

"Các em có biết bây giờ các nhà khoa học đã có thể hồi sinh pokemon cổ đại
bằng ADN được lưu giữ tự nhiên trong những viên hổ phách hay không?"

"Bọn em có biết. Việc này đã được giới thiệu ở bảo tàng Pewter."

Littner nhanh nhảu đáp.

"Đúng vậy, ta có thể tập hợp các mã gen từ các ADN cổ của pokemon. Tìm kiếm,
tái tạo và tổ hợp, ba bước để hôi phục lại các mã gen cổ đại, từ gen cổ đại đó
bọn chị có thể dùng phương pháp sinh sản nhân tạo để hồi sinh hai ca thể cùng
loài khác giới tính cho giống nòi có khả năng sinh sản. Chỉ khi nào pokemon
hồi sinh có thể sinh sản thì mới tính là thành công."

"Vậy chỉ cần tập hợp đủ mã gen là có thể hồi sinh pokemon cổ đại?"

Tôi vẫn thấy chuyện này quá đơn giản, đơn giản một cách quá mức.

"Dĩ nhiên là không phải vậy."

Vừa nói chị Nerd lấy trong túi áo ra một mô hình gen nhỏ chưa hoàn thiện đưa
ra trước mặt bọn tôi.

"Các em sẽ làm gì với cái mô hình bị thiếu này?"

"Lấy mẩu khác ghep vào cho hoàn chỉnh, phải không?"

Tôi trả lời.

"Đúng vậy gép nó lại."

Chỉ Nerd lấy các mảnh khác trong túi áo lắp rắp thành mô hình hoàn chỉnh.

"Gen lấy từ ADN cổ đại hầu nhử chỉ có 50-70% mã gen, không bao giờ các em có
thể tìm được một mã gen hoàn chỉnh từ ADN kể cả cổ đại hay hiện tại, cho dù có
được bảo quản tốt đến đâu đi chẳng nữa. Nhưng như thế là đủ để hôi sinh
pokemon, bằng các tìm các mã gen phù hợp bù vào phần bị thiếu."

"Nhưng ta lấy mã gen đâu ra? Không pokemon cổ đại đã bị tuyệt chủng sao chị?"

Littner đặt câu hỏi.

"Không phải là tuyệt chủng, pokemon cổ đại không biến mất hoàn toàn ngoài
thiên nhiên. Em lên nhớ chính các loài pokemon cổ đại đã tiến hóa thành những
loài pokemon hiện tại. Điều này đã được đúc kết từ hàng chục năm nghiên cứu
của nhiều nhà khoa học, các mã gen cổ vẫn còn lưu lại trong cơ thể pokemon bây
giờ. Từ đó bọn chị có thể tìm các mã gen từ pokemon phù hợp để chấp vá vào mã
gen cổ đại, nhưng hồi sinh là một truyện để bọn chúng sống được là một truyện,
mà sống được trong tự nhiên lại là một truyện khác."

"Tại sao vậy chị?"

Lần này là tôi đặt câu hỏi.

"Điều kiện khí hậu không thích hợp, môi trường tự nhiên không còn, bị rối loạn
thời gian sinh sản... rất nhiều yếu tố thiên nhiên ngăn cản bọn chị đưa
pokemon cổ đại về lại mái nhà của chúng."

"Bọn chị đã tìm hiểu qua các dấu viết hóa thạch cổ đại, hóa thạch cây, đá, dấu
vết trầm tích, các lớp đất, thậm chí là ổ của pokemon cổ... tất cả những gì
thời cổ đại còn sót lại bọn chị đều tìm hiểu, từ đó phát hiện ra khí hậu thời
đó rất khác bây giờ, sinh vật sống cũng vậy, các loại thực phẩm pokemon cổ đại
ăn đã hoàn toàn biến mất và bọn chị chưa thể cấy ghép thành công các loài cây
đó. Nếu muốn đưa pokemon cổ đại quay về thiên nhiên thì buộc phải thay đổi
khẩu phần ăn của chúng hoặc hồi sinh được các loài cây cổ đại. Vấn đề này đã
và đang được thử nghiệm quy mô nhỏ ở một số nơi trên Kanto."

"Thử nghiệm? Không lẽ các chị đã đưa pokemon cổ đại về tự nhiên?"

Tôi bật thốt lên. Thật không ngờ dự án hồi sinh pokemon đã đi đến bước này.

"Đúng vậy, nhưng mới là thử nghiệm quy mô nhỏ thôi, muốn hoàn thành dự án thì
còn rất nhiều thời gian."

Tôi không nhịn được thốt lên lần nữa.

"Khoa học thật kì diệu."


Thế Giới Pokemon: Cuộc Hành Trình Của Kise - Chương #23