Người đăng: linhtieu0@
Sống ở đây lâu như vậy mình cũng đã gần như thích nghi được với cuộc sống
không có công nghệ nơi đây. Từ thói quen ăn uống, sinh hoạt, cách ăn nói đi
đứng, tính cách cũng dần dần thay đổi giống những người ở đây. Đôi lúc mình
còn không nhận ra bản thân nữa, mình gần như là một công chúa cổ đại chính gốc
rồi.
“Công chúa, đã muộn rồi người mau nghỉ ngơi thôi ạ”
“A Hương em với mọi người ngủ trước đi, ta viết xong hết trang này ta sẽ đi
ngủ”
“Sao như vậy được công chúa, chúng nô tì sao có thể ngủ trước khi người còn
thức chứ”
“Không sao đâu, cả ngày hôm nay em đã chạy khắp nơi để chuẩn bị đồ đạc nên
cũng mệt rồi, em ngủ trước đi”
“Công chúa…”
“Đây là lệnh, ta lớn rồi không cần có người lúc nào cũng túc trực bên ta. Nếu
có việc cần ta sẽ gọi, em nói mọi người đi ngủ đi”
“Dạ, nô tì tuân lệnh. Công chúa cũng mau nghỉ ngơi sớm không kẻo bệnh”
“Được rồi, ta sẽ nhớ”
‘‘Dạ, nô tì xin cáo lui ‘‘
‘‘Ừm’’
Tuy trong cung có nhiều người hầu hạ nhưng những người đó thấy mình như chuột
thấy mèo, nên không nói chuyện được với ai. Cũng may có A Hương bầu bạn nếu
không mình không biết sẽ ra sao nữa. Cuộc sống đôi lúc không biết trước được
điều gì, mấy phút trước còn ở hiện đại đùng một cái bay về cổ đại, ông bà mình
nói đúng mà ‘‘thế sự khó lường, người tính không bằng trời tính’’. Mỏi tay
quá, chữ viết như vậy là tạm ổn chỉ cần luyện thêm một thời gian nữa là giống
với chữ của công chúa rồi. Viết vậy mệt rồi, để mai viết tiếp giờ đi nghỉ
thôi, cất mấy thứ này ở đâu đây ta.
« Cạch »
“A, may quá không làm A Hương tỉnh giấc”
Ủa, sao ở đây lại có cây tiêu, hoa văn trên thân và vật được buộc trên cây
tiêu này có nghĩa gì vậy. Cũng lâu rồi mình chưa thổi tiêu, không ngờ nàng
công chúa này lại có một cây tiêu tuy làm bằng trúc không quý giá nhưng rất
đẹp nha. Hay là mình thổi thử một bài, nhưng mà không thể thổi trong đây được
lỡ đánh thức A Hương thì phiền lắm. Ra ngoài thổi chắc không nghe thấy đâu,
quyết định vậy đi. Oa, gió mát quá. Mình đi đâu để thổi đây, xung quanh đây có
chỗ nào để ngồi không ta. A, chỗ cái đình kia được nè.
“Mình đúng là tinh mắt mà”
Ở đây có treo đèn vậy là không sợ tối rồi. Kế bên là ao sen nữa chứ, không ngờ
cảnh đêm ở đây đẹp như vậy, ngồi đây có thể nhìn thấy sao trên trời nhiều vô
kể không giống như ở hiện đại bị che phủ bởi ánh sáng của đèn điện nên chẳng
thấy đâu. Giờ thổi bài gì đây ta, lâu rồi không còn nhớ nữa, bài gì đây, thổi
bài nào đây. Hay mình thổi bài ‘‘tình nhi nữ’’ đi. Bài ruột lâu rồi không
thổi, trước tiên phải thử âm của cây tiêu này đã.
‘‘Hihi, vớ được của bở rồi. Thanh âm của cây tiêu này rất chuẩn, bây giờ có ai
đòi cũng không trả đâu, từ giờ nó là của mình’’
Bắt đầu thôi, khúc đầu như thế nào nhỉ, à nhớ rồi
Trong đêm, dưới ánh đèn một thiếu nữ đứng bên hồ thổi tiêu, khoác lên bộ y
phục màu tím nhạt, những cơn gió nhẹ làm lay động vạt áo, mái tóc dài phần
trên được búi đơn giản cố định bằng một chiếc trâm, nửa dưới thả tự nhiên bay
theo gió. Trên đầu không đeo thêm trang sức nào tuy đơn giản nhưng không che
đi được khí chất của một công chúa. Tiếng “leng keng” từ những hạt châu trên
chiếc trâm khi gió thổi qua như muốn hòa vào tiếng tiêu mượt mà, da diết, gần
gũi vang vọng khắp nơi, vang ra xa làm thổn thức tâm tình những ai nghe thấy.
Ở một chỗ cách đó không xa, một người đang dõi theo mọi cử chỉ của nàng, trong
đôi mắt ánh lên những cảm xúc đan xen thay đổi theo từng âm điệu. Ngọc Anh vẫn
không hay biết có một người đang nghe mình thổi tiêu, nàng vẫn say sưa với
khúc nhạc.
“Hà, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi”
Đúng là âm nhạc có thể làm thư giãn tâm hồn mà cho dù là ở thời đại nào. Cũng
đã khuya rồi phải đi ngủ thôi, mai có nhiều việc phải làm đang chờ mình. Phải
đi nhẹ nhàng mới được, ánh mắt dáo diếc nhìn qua lại, bước chân rón rén từ từ
đến cạnh giường. Phù, vào phòng của mình mà cứ như đi ăn trộm vậy. A, được nằm
xuống thật thoải mái, êm quá đi.
Bên ngoài, đôi mắt ấy vẫn luôn dõi theo Ngọc Anh. Đôi môi nhếch lên mỉm cười
trước những hành động dễ thương của nàng, động một cái không còn thấy người đó
đâu, hệt như không tồn tại nhưng những chiếc lá rơi xuống đã nói lên từng có
người ở đây.
Từng tia nắng ban mai chiếu xuống xen qua khung cửa vào trong phòng, bên ngoài
những giọt sương vẫn còn đọng trên lá. Ánh nắng chiếu vào những giọt sương ánh
lên nhiều màu sắc lấp lánh như pha lê.
“Công chúa, người mau tỉnh dậy, sáng rồi. Công chúa, công chúa,…”
“A Hương, còn sớm mà, để ta ngủ thêm tí nữa đi”
“Không được, hôm qua không phải người nói muốn đi ngự hoa viên hứng sương để
pha trà dâng hoàng thượng sao. Người mà ngủ nữa là không còn sương để hứng
đâu, công chúa thức dậy thôi”
“A, em mà không nhắc ta quên mất. Mau, mau chúng ta đi thôi’’
" Công chúa, công chúa người chưa thay y phục với rửa mặt nữa mà. Công chúa,
người đợi nô tì đi theo với. Công chúa…"