Hiền Phi


Người đăng: linhtieu0@

Ngự hoa viên trong hoàng cung vào buổi sáng sớm như tiên cảnh, khắp nơi hoa nở
đủ màu sắc, hương thơm thoang thoảng theo gió đi khắp nơi, những giọt sương
đọng trên cánh hoa làm cho người ta có cảm giác sức sống tràn trề. Do mới sáng
sớm nên chưa có ai đi dạo hoa viên nên mọi thứ thật yên ắng, tạo một cảm giác
huyền bí.

“Không khí buổi sáng thật trong lành, sảng khoái. A Hương chúng ta bắt đầu
thôi”

“Dạ, công chúa”

Công việc hứng sương đòi hỏi phải có tính kiên nhẫn, khéo léo đến từng cánh
hoa, chiếc lá để lấy những giọt sương đọng lại. Những giọi sương bé li ti nếu
muốn pha được một tách trà thì người đó phải bỏ ra một khoảng thời gian dài đi
khắp nơi, đây là công đoạn tốn nhiều thời gian nhất vì có A Hương đi theo nên
công việc đã giảm đi một nửa. Thời gian cứ thế trôi qua, nắng càng ngày ấm hơn
thì hai chủ tớ cũng đã đi hết một vòng ngự hoa viên, trên đầu mỗi người đều
lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Công chúa, người có mệt không, hay người ngồi xuống nghỉ đi để nô tì làm tiếp
được rồi”

“A Hương, ta không sao, em lấy được bao nhiêu đưa ta xem nào”

“Dạ, đây công chúa”

“Ừm, ta thấy phần của ta với em gộp lại cũng đủ rồi mai đi lấy tiếp giờ chúng
ta về thôi”

“Dạ”

“Công chúa, người tính dùng thứ này để pha trà gì vậy ạ”

“Ta tính pha cho hoàng huynh một tách trà hoa cúc”

“Sao người lại pha trà hoa cúc vậy công chúa”

“Hôm qua khi đi gặp hoàng huynh, ta để ý thấy dưới mắt huynh ấy có quần thâm.
Hỏi thái giám thân cận thì được biết mấy bữa nay do bận nhiều công việc nên
hoàng huynh bị mất ngủ, mà ta đọc thấy trong sách có viết trà hoa cúc chữa
chứng mất ngủ rất là tốt”

“Công chúa, người thật là rất quan tâm tới hoàng thượng”

“Hoàng huynh là người thân của ta, quan tâm huynh ấy là lẽ đương nhiên, với
lại ta sắp đi ra ngoài cung rồi không thể ở gần huynh ấy được nữa nên ta làm
được gì thì cứ làm thôi”

“Công chúa, người tính khi nào dâng trà cho hoàng thượng”

“Ta tính dâng trà vào sau khi dùng bữa trưa và bữa tối”

“Dạ, nô tì sẽ sắp xếp”

“Ừm, hoa cúc ta dặn em chuẩn bị tới đâu rồi”

“Công chúa, nô tì đã chuẩn bị xong. Người có thể dùng bất kì lúc nào”

“A Hương, vất vả cho em rồi”

“Công chúa đừng nói vậy, đây là bổn phận của nô tì”

“A Hương, em…”

“Ồ, đây không phải là Ngọc Anh công chúa sao. Trùng hợp vậy, muội mới đi dạo
hoa viên về à”

“Nô tì tham kiến Hiền phi nương nương (công chúa)”

“Miễn lễ”

“Đa tạ nương nương (công chúa)”

“Ngọc Anh tham kiến Hiền phi”

“Muội đứng dậy đi, sao dạo này không thấy muội qua chỗ ta chơi vậy”

“Không phải Ngọc Anh không muốn đến chỗ của tỷ, tại vì dạo này muội bận nhiều
việc nên không qua chỗ tỷ được mong tỷ đừng buồn”

“Muội yên tâm ta không có để bụng chuyện này đâu, sẵn tiện đây muội qua chỗ ta
luôn đi, được không”

“Chuyện này… ừm vậy muội làm phiền tỷ rồi”

“Không có gì đâu, chúng ta đi thôi”

“Dạ, A Hương em mang cái này về cất cẩn thận, khi quay lại nhớ mang theo chuỗi
hạt ta xin ở chùa theo”

“Nô tì tuân lệnh, nô tì xin cáo lui”

“Hiền phi tỷ, chúng ta đi thôi”

“Hồi nãy trong tay muội cầm cái gì vậy?”

“À, trong đó muội đựng sương vừa hứng được”

“Muội sao không để nô tì làm được rồi, cần gì phải tự đi lấy”

“Không sao đâu tỷ, muội muốn làm để thư giãn gân cốt chứ ngồi không riết muội
cũng chán mà công việc này có nặng nhọc gì đâu tỷ”

“Ừm, tới rồi chúng ta vào trong thôi”

“Dạ”

“Ngọc Anh, muội ngồi xuống đi. Nhìn muội ta nhớ tới lúc muội tới đây lần đầu
nét mặt cũng y như bây giờ”

“Hi, tại lâu ngày không tới nên muội thấy hơi khác lạ, tỷ đừng bận tâm”

“Ừm, ta mới thay đổi một số đồ đạc nên muội thấy lạ là phải. Muội mau uống trà
cho đỡ khát, sáng giờ hứng sương mệt lắm phải không? “

“Đa tạ tỷ”

“Ngọc Anh muội có nghe nói đến hôn sự của Băng Tâm quận chúa chưa?”

“Về chuyện này muội cũng có nghe nói nhưng chưa được thấy mặt của quận chúa
mới được sắc phong như thế nào”

“Tỷ nghe nói sau khi được sắc phong Băng Tâm đã xin hoàng thượng sống ngoài
cung đến khi nào thành thân mới quay lại nên không ai biết mặt mũi của cô quận
chúa này ra sao”

“Thì ra là vậy”

“Nô tì tham kiến Hiền phi nương nương, công chúa”

“Miễn lễ”

“Công chúa, vật người cần đây ạ”

“Ừm, Hiền phi tỷ, đây là tràng hạt muội lấy được từ chùa Đại Giác, muội nghe
nói đã được các cao tăng trong chùa làm phép, nếu mang bên người có thể trừ
tà, phòng bệnh. Muội tặng cho tỷ, đây là tấm lòng của muội mong tỷ nhận lấy”

“Thứ quý giá như vậy sao ta có thể không nhận cơ chứ, đa tạ muội”

“Không có gì, tỷ vui là được rồi”

“Năm ngoái có một cây trâm của nước lân bang tiến cống, nghe nói trong đó chứa
một bí mật chỉ có người hữu duyên mới thấy được. Nhưng ta xem mãi vẫn không
thấy gì khác lạ, giờ ta tặng lại cho muội biết đâu muội là người hữu duyên với
nó thì sao”

“A Xuân, mang cây trâm hoa văn hình hoa lan lại đây”

“Dạ, đây nương nương”

“Ngọc Anh, muội cầm đi”

“Cây trâm này đẹp quá, tuy không tìm ra được bí mật bên trong thì nó cũng đã
rất quý rồi, muội sao dám nhận được chứ”

“Không sao, so với tràng hạt muội tặng cho ta thì nó có là gì. Muội nhận cho
ta vui”

« Vậy đa tạ tỷ »

« Muội thử cài lên cho ta xem có đẹp không »

« A Hương em cài lên cho ta”

“Dạ”

“Cây trâm này rất hợp với muội, xem ra ta chọn đúng người rồi”

“Hiền phi tỷ qua khen rồi, bây giờ muội bận chút việc nên không ngồi tâm sự
với tỷ lâu được, để hôm khác chúng ta lại nói tiếp có được không”

“Được rồi, nếu muội bận việc thì về đi không sao đâu”

“Vậy, Ngọc Anh xin phép”


Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa - Chương #9