Đùa À


Người đăng: linhtieu0@

Trong một rừng cây, không khí trong lành, tiếng chim hót tiếng các loài động
vật tạo nên một bản hòa âm của thiên nhiên. Trong khung cảnh bình yên này bánh
xe số phận của một con người đã thay đổi.

Mình đang ở đâu đây, chết hay còn sống. Đây là đâu,thiên đường hay địa ngục,
quỷ satan đâu, các thiên thần đâu. Nếu mình đã chết sao không có ai ra đón
mình như trong tưởng tượng vậy. Ít ra cũng phải có một ai cho mình biết mình
đang ở đâu chứ.

Khoan... hình như có cái gì đó sai sai (nhìn xung quanh) chẳng lẽ mình đã lên
thiên đường, mà bộ đồ này là sao vậy ? Trang phục của người trên thiên đường
sao? Nhìn như đồ người thời xưa vậy, bộ trên đây không có ai được mặc đồ hiện
đại sao? Hình như cũng không phải.

“ Công chúa, người đang ở đâu?” “ Công chúa...” ...

Có người tới, may quá. Mà sao họ lại gọi công chúa nhỉ, tên ai hay sao ?

“ A! Tôi thấy công chúa rồi, mọi người ở đây!”

“ Công chúa, người không sao chứ! Người làm nô tì sợ chết đi được, lần sau
người lần sau đừng hù nô tì như vậy nữa”

“ Khoan, cô đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu gì hết?”

“ Người đang nói gì vậy? Có chuyện gì thì về rồi nói sau nha công chúa, hoàng
thượng đang tìm người. Người phải về nhanh nếu không hoàng thượng sẽ lo lắng”

“ Mau đưa công chúa về”

“ Này, mấy người đang đưa tôi đi đâu ? Thả tôi ra..”

Thôi đành đi theo họ vậy.Mười lăm phút sau. Không ngờ trong khu rừng này lại
có một ngôi chùa, mà còn là kiến trúc thời xưa nữa chứ chắc xây tốn nhiều
tiền lắm đây.

“ Mau đi báo với hoàng thượng công chúa đã về an toàn”

“Vâng”

“ Công chúa, nô tì đã chuẩn bị xong nước nóng để người đi tẩy trần được rồi”

“ Cô gì ơi, cho tôi hỏi đây là đâu vậy?”

“ Công chúa, người hỏi gì lạ vậy? Đây chùa Đại Giác, tên của nô tì là A Hương
người quên rồi sao?”

Chùa Đại Giác ! Hèn gì thấy quen quen nhưng theo mình nhớ, năm ngoái khi đi
tham quan ngôi chùa kiến trúc không giống như vậy, với lại cũng không nằm nơi
hẻo lánh như bây giờ.

Mà khoan, quần áo, công chúa, ... “ Cô gì...à A Hương, tôi là ai, hiện tại
đang là triều đại nào?”

“ Công chúa, người...”

“ A Hương, trả lởi tôi trước đã”

“ Dạ, hiện đang là triều đại nhà Nguyễn, người là ..Ngọc ..”

“Mau nói đi...”

“ Dạ là Ngọc Anh công chúa, người là hoàng muội của hoàng thượng”

“ Vậy, hoàng thượng tên gì?”

“ Dạ, nô tì không dám, công chúa tha tội”.

“ Không sao, vậy cô nói cho tôi biết niên hiệu hiện tại là gì?"

“ Dạ, là... là... Minh... Mạng”

“ Cái gì...?”, “ Đùa à...”

“ Công chúa, công chúa... người tỉnh lại đi, công chúa..., người đừng hù nô tì
mà... công chúa...."


Công chúa Ngọc Anh: là công chúa thứ ba của vua Gia Long, tên thật là Nguyễn
Thị Ngọc Anh. Theo sử sách chép lại, ngay từ nhỏ nàng đã tỏ ra uyên thâm Phật
học, thích ăn chay và thường xuyên tụng kinh niệm Phật. Trên đường chạy trốn
quân Tây Sơn công chúa và vua Nguyễn Ánh đã có thời gian trú ngụ tại chùa Đại
Giác. Khi lên ngôi, vua nhớ ơn đã ban chiếu trùng tu và phụng cúng pho tượng
A-di-đà lớn bằng gỗ cao 2,56m (hiện vẫn còn ở chùa). Vì vậy nhân dân địa
phương còn gọi là chùa Phật Lớn. Đến thời Minh Mạng, chùa tiếp tục được tu
sửa.


Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa - Chương #2