Sui Tận Mạng


Người đăng: linhtieu0@

“ Con nhỏ kia, mau đứng lại cho tao...”

“Phải làm sao đây ? Đàn ông gì mà nhỏ nhen thấy gớm, con nào mà lấy thằng chả
sui tám kiếp quá.”

Rầm... KÉT....

A! Đau quá! ...

Đám đông bu quanh lại

“ Con cái nhà ai mà đi không nhìn đường thế kia?”, “ tội nghiệp quá, còn sống
không”,...

*&^%$#@!

Mười phút trước. Hôm qua thức khuya quá đầu muốn nổ tung luôn rồi, phải kiếm
cái gì ăn mới được.

“Nên ăn gì đây ta. A! Hủ tiếu bà Ba bán lại rồi”

( Lén lút lại gần) “ BÀ BA ! A! Cẩn thận...”

“Con làm bà muốn rớt tim ra ngoài rồi nè.”

“Hì hì. Tại con vui quá mà, mấy hôm nay bà đi đâu mà không bán quán vậy! Con
thèm muốn chết rồi nè ”.

Khói trong nồi nước lèo bốc lên như một dải lụa mỏng, mùi thơm bay vào không
khí làm nao lòng những người đi đường. Trong quán, khách đông không còn chỗ
ngồi, đây là quán hủ tiếu có tuổi thọ trên 50 năm của bà Ba. Nghề nấu hủ tiếu
là nghề gia truyền của nhà bà Ba, cho dù nhu cầu vật chất có tăng lên nhưng
chỉ cần ai 1 lần ăn hủ tiếu tại đây sẽ làm cho người đó nhớ mãi và muốn qua
lại lần nữa.

“ Hiền à, con làm gì mà ngẩn ngơ ra vậy. Lại đây bưng giùm bà tô hủ tiếu này
qua bàn số 3 được không ?”.

“Dạ được”

Khách đông quá, làm sao chen ra được đây. Có chỗ trống rồi, phải lẹ lên mới
được.

Loạng choạng.... “ Hủ tiếu cùa quý khách tới rồi..”

“ Này con kia, mày đi không nhìn đường hay sao, làm dơ hết áo vest tao rổi?”.

Chết rồi ! ngày gì mà sui vậy không biết.

“ Tôi... anh cho tôi xin lỗi, tại khách đông quá cho nên tôi không nhìn thấy
anh. Mà nó chỉ bẩn ở ống tay thôi hay là anh cởi áo ra đưa cho tôi, tôi giặt
xong sẽ trả lại cho anh được không ?”.

“ Không nhưng nhị gì hết. Mày biết áo này mắc lắm không ? Tao đưa cho mày để
mày làm hư nó thêm nữa hay sao?”

“ Vậy anh muốn như thế nào?”

“ Mày mau đền tiền cho tao để tao mang đi chỗ khác giặt”.

“ Vậy cũng được! Anh muốn bao nhiêu ?”.

“ 500 k”

“ Anh làm nghề ăn cướp à? Anh nghĩ sao mà hết 500k? Tôi nghèo nhưng không có
ngu đâu nhá, anh nghĩ sao mà lừa được tôi vậy ?”

“ Bây giờ mày có trả không thì bảo ? Nói nhẹ không nghe muốn cho ăn đòn mới
chịu đúng không ?”

“ A ...Cái gì cũng phai từ từ chứ.(Lùi dần ra cửa) Đợi anh bắt đươc tôi đi rồi
nói!”

“ Đứng lại! Mày đứng lại cho tao...”

...

Đây là tác phẩm đầu tay của mình, hàng Việt Nam chất lượng ... mọi người tự
đánh giá, mong mọi người ủng hộ


Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa - Chương #1