Người đăng: linhtieu0@
“A Hương, có chuyện gì xảy ra sao, mà ta thấy em lo lắng quá vậy ?”
“Dạ, lúc nãy nô tì về lấy vòng tràng hạt thì phát hiện bị mất một túi ngân
lượng. Đây là một trong số ngân lượng mà công chúa sai nô tì đi đổi, giờ không
thấy nữa”
“Tại sao nó có thể bị mất được, chuyện này đã từng xảy ra chưa?”
“Dạ chưa ạ. Vốn dĩ từ trước tới nay trong cung ít khi có tiền lẻ, đa số là đồ
dùng ngự ban cho nên dù có mang ra ngoài cũng không bán được.”
“Vậy thì tại sao bây giờ lại bị mất trộm? Mất có nhiều không”
“Tên trộm cũng chỉ lấy 200 lạng bạc trong túi chứ không lấy hết. Xin công chúa
tha tội, cũng vì nô tì bất cẩn nên mới để cho người khác lấy được, tất cả là
lỗi của nô tì”
“Em đừng nói vậy, đây không phải là lỗi do em nên không phải nhận lỗi gì cả”
“Nhưng đây là chức trách của nô tì, xin công chúa trách phạt”
“Nếu em thấy có lỗi thì hãy giúp ta bắt kẻ trộm đi”
“Đa tạ công chúa khai ân”
“Bây giờ chúng ta đầu tiên phải tìm cho ra thủ phạm, thủ phạm chỉ nằm trong
những nô tì, thái giám hầu hạ ta vì chỉ có những người hầu trong viện của ta
mới biết ta cất ngân lượng ở đâu”
“Nhưng công chúa làm sao người biết được ai mới là thủ phạm ?”
“Nếu mới mất thì kẻ trộm chưa mang đi đâu được, nhất định đang giấu ở gần đó
thôi. Còn muốn biết đang bị giấu ở đâu thì ta đã có cách”
“Công chúa, người đã nghĩ ra cách gì vậy ạ?”
“Lại đây, ta nói cho nghe”
« Dạ »
« Chúng ta sẽ làm như thế này…. ». Trên con đường đi được lát những viên đá
nhỏ, hai bên trồng hàng hoa được cắt tỉa, chăm sóc tỉ mỉ đang nở rộ với đủ màu
sắc có hai chủ tớ đang thì thầm mà không biết có người đang nhìn mình. Trong
ánh mắt người đó hiện lên vẻ thích thú, có chút mong chờ điều sắp xảy ra.
Viện Trúc Giao, nơi ở của công chúa Ngọc Anh. Mọi người vẫn làm những công
việc thường ngày mà không biết đã có một cái lưới đang chờ con mồi nhảy vào.
« Nô tì tham kiến công chúa »
« Miễn lễ », ánh mắt nhìn qua A Hương, dấu hiệu cho cuộc đi săn bắt đầu.
« Công chúa ra lệnh mọi người tập trung tại sảnh » A Hương cất cao giọng thông
báo, mọi người đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.
« Công chúa, bọn họ đã tới đầy đủ »
« Sáng nay lúc ta không có ở đây, đã có người đánh cắp một túi ngân lượng. Nếu
ai lấy thì bước ra nhận tội sẽ được khoan hồng nếu không để ta bắt được sẽ bị
phạt nặng ». Không khí căng thẳng hẳn sau câu nói của Ngọc Anh, nhưng vẫn
không một ai bước ra. Nỗi thất vọng thoáng qua trên gương mặt rồi biến mất,
Ngọc Anh tiếp tục đóng hết vai diễn của mình :
« Nếu không ai nhận tội ta cũng sẽ tìm ra thôi. Mọi người từ giờ cho đến sáng
mai không ai được lảng vảng gần hồ sen trong viện, nghe rõ chưa »
« Nô tì (nô tài) tuân lệnh ». Mọi người đồng thanh trả lời nhưng không ai hiểu
mệnh lệnh của công chúa có ý nghĩa gì.
« Bây giờ mọi người tiếp tục làm việc của mình đi »
« Nô tì (nô tài) xin cáo lui »
Các cung nữ, thái giám tiếp tục làm việc nhưng trong lòng vẫn băn khoăn không
biết ai đã lấy trộm tiền của công chúa. Tiếng bàn tán đang sôi nổi thì các
cung nữ nhìn thấy A Hương đến.
« A Hương tỷ, tỷ biết ai là tên trộm không »
« A Ngọc, Bích Lan, Ngọc Ly. Mọi người không lo làm việc đi, không xong coi
chừng bị phạt đó »
« Hihi, tỷ đừng lo. Chúng muội làm xong việc được giao rồi »- A Ngọc bước lên
nói
« Ừm, ừm ». Hai người còn lại cùng gật đầu tán thành
«Tỷ, công chúa có biết ai là thủ phạm không » - Bích Lan tiếp tục hỏi. Tính tò
mò trong con người bộc phát, hội bà tám xuất hiện.
« Hình như chưa biết, nếu công chúa biết là ai thì thủ phạm đã bị bắt rồi chứ
không chờ đến ngày mai đâu » - Ngay cả A Hương cũng không là ngoại lệ.
« Nhưng nếu công chúa không biết là ai thì làm sao bắt được thủ phạm » - A
Ngọc khuôn mặt đầy nghi hoặc
« Tất nhiên là người có cách rồi »
« Cách gì vậy, người có nói cho tỷ nghe không » - Các bà tám nhao nhao hẳn
lên.
« Dĩ nhiên là ta biết nó là gì, công chúa rất tin tưởng tỷ nha » - Khuôn mặt
đầy tự tin
« Là gì vậy, tỷ nói nhanh lên » - Hội bà tám không bỏ qua bất kì chi tiết nào
« Im lặng, tỷ nghe nói công chúa đã bôi một lớp bột từ một chất có thể phát
sáng vào ban đêm không thể rửa sạch bằng nước bình thường, tỷ… » - Đang kể
hăng say, bỗng khuôn mặt A Hương trở nên lo lắng
« A Hương, sao tỷ không kể tiếp nữa. Tỷ có bị sao không, nhìn tỷ hoảng loạn
vậy »
« Công chúa đã dặn tỷ là không được nói với ai, vậy mà. Trời ơi, chết tỷ rồi
làm sao đây »
« Tỷ yên tâm bọn muội sẽ không kể với ai là tỷ nói đâu » A Ngọc nói rồi nhìn
hai người còn lại
« Muội cũng vậy » Hai người kia cũng gật đầu đồng ý
« Vậy tỷ đa tạ các muội nha » A Hương thở phào nhẹ nhõm
« Thôi tỷ phải đi làm việc đây, các muội đi ra chỗ các thái giám xem có việc
gì cần phụ không thì giúp bọn họ một tay » Nói rồi A Hương quay bước đi
« A Hương, tỷ chưa kể xong mà, đừng đi như vậy » Ba người còn lại nhìn theo
với gương mặt tiếc nuối
« Tỷ ấy đi thật rồi, đang nghe tới đoạn gay cấn vậy mà » A Ngọc than thở
« A Ngọc, Ngọc Ly hai người có nhớ không. Hồi nãy công chúa ra lệnh chúng ta
không được lại gần hồ sen » Bích Lan nói với vẻ mặt thần bí của một thám tử
« Ừm, sao vậy ? » Hai người còn lại vẫn không hiểu Bích Lan muốn nói về cái gì
“ A Hương tỷ nói là nước bình thường không rửa được bột có chất phát sáng, vậy
là nước trong hồ sen rửa được thì công chúa mới cấm chúng ta lại gần” – Vẻ mặt
hí hửng như tìm được kho báu
“ Lẽ nào lại vậy, chắc không phải đâu” A Ngọc, Ngọc Ly hai người vẫn còn hồ
nghi
“A Ngọc, Ngọc Ly, Bích Lan các tỷ đang làm gì vậy, chỗ bọn ta còn nhiều việc
chưa xong. Mau qua đây phụ đi” Các thái giám từ ngoài sân đi vào
“ Từ từ, Tiểu Đạt Tử, Tiểu Phúc Tử bọn ta mới biết được một tin bí mật các
ngươi có muốn nghe không?” Bích Lan tính bát quái lại nổi lên
“ Thật sao, chuyện gì vậy?”
“ Bọn ta mới nghe ngóng được một chuyện về lệnh cấm của công chúa…” Các nô tì,
thái giám vừa đi ra ngoài sân vừa thủ thỉ to nhỏ. Đằng sau bức bình phong A
Hương bước ra với nụ cười trên môi, đại công cáo thành.