Chính Nghĩa


Người đăng: TieuBachLong90

Tô Khắc cười khổ:


  • Không cần nghiêm trọng thế chứ? Huynh làm ta sợ đấy! Người ngoài không biết
    còn tưởng rằng huynh đang hăm dọa kẻ thủ ác nào đó!

Chẳng những Tô Khắc rùng mình, mà ngay cả Bạch Linh, Phong Vô Ảnh, Cao Thắng,
Cao Đại cũng vậy. Câu nói của Mạc Thần Bắc có thực sự là nói cho Tô Khắc nghe?

Mạc Thần Bắc hừ lạnh, đoạn quay sang Phong Vô Ảnh cười nói:


  • Huynh đệ, bình thường hắn giở trò gian trá mới thắng được ta. Nay ta muốn
    mời huynh đệ tới Túy Vũ lâu để làm trọng tài. Có được không?

Đến đây thì tất cả đều hiểu ra ý của Mạc Thần Bắc.


  • Cảm ơn thịnh tình của huynh. Song ta không thể. - Phong Vô Ảnh im lặng một
    lúc rồi tiếp: - Cũng không cần thiết!

Lời vừa dứt, khóe môi Bạch Linh cũng hơi nhếch lên. Nụ cười của nàng vẫn còn
đó, nhưng bây giờ là nụ cười lạnh, cười nhạt, cười mỉa mai. Ví như có một họa
sĩ muốn miêu tả câu ngạn ngữ “Độc nhất là lòng dạ đàn bà” thành tranh họa, thì
chắc chắn sẽ rất hài lòng với dáng vẻ của Bạch Linh hiện tại. Cùng một con
người, một nét đẹp tươi sáng như ánh bình minh trong tuyết, vậy mà khi nhu
tình khiến người ta say đắm, khi mang hận ý lại khiến người ta rét lạnh thế
này.

Mạc Thần Bắc hỏi lại:


  • Nếu đêm nay huynh đệ không đi với ta, e rằng về sau sẽ hối hận đấy! Hãy suy
    nghĩ cho kỹ!

Phong Vô Ảnh mỉm cười:


  • Người hối hận chưa chắc đã là ta!

Bên kia, gã râu rậm Cao Đại bỗng ghé tai Bạch Linh nói nhỏ:


  • Bọn chúng đang muốn cứu tên tiểu tử này.

Bạch Linh cười nhạt. Điều này làm sao nàng không hiểu. Với nhãn quan của vị
thần long một tay kia thì hẳn cũng đã nhận ra võ công của hai người Cao Đại,
Cao Thắng ghê gớm đến độ nào. Bởi lẽ đó y mới không dám manh động, khi vào thì
liền ra vẻ thần bí ngồi đổ xúc xắc, còn nói nhăng nói cuội câu giờ, chỉ chực
cơ hội để mời khéo Phong Vô Ảnh đi nơi khác.

Cao Thắng khuyên:


  • Tiểu thư, tên Mạc Thần Bắc này có quyền hành rất lớn ở Đại Lý tự. Dây vào
    sẽ rất phiền phức, không nên đâu.

Trong hai tên hộ pháp thì Cao Thắng là người cẩn trọng nhất, tính tình không
xốc nổi như Cao Đại. Hai người chẳng khác gì một lửa một nước, nhìn thì có vẻ
đối lập, thật ra luôn hỗ trợ cho nhau.

Bạch Linh không đáp, chỉ đứng dậy cười lạnh:


  • Mạc đại bổ đầu, hình như huynh có thói quen cứu người sắp chết nhỉ?

Mạc Thần Bắc vẫn không tỏ vẻ gì:


  • Cô nương nhầm rồi. Tại hạ là bổ đầu, cứu người vốn là chức trách của tại
    hạ. Dù có là ai cũng thế cả mà thôi.

Bạch Linh nhìn Mạc Thần Bắc bằng ánh mắt thú vị:


  • Vậy nếu như y là một tên giết người khát máu, một hung thần sắp nổi danh
    thì sao?

Đúng lúc này, Phong Vô Ảnh cũng lên tiếng:


  • Mạc huynh không cần vì ta mà đắc tội với cô ấy! Đúng như cô ấy nói, rất có
    thể ta là một hung thần sắp nổi danh, có một ngày giữa huynh và ta nhất thiết
    phải phân định ngươi sống ta chết!

Nào ngờ Mạc Thần Bắc mỉm cười:


  • Ta có một biệt tài là quan sát thân thể người. Như huynh đệ đây mình không
    sát khí, lại chẳng có vẻ gì sợ cái chết, đó không phải là tác phong của một
    hung thần hay một kẻ khát máu.

Phong Vô Ảnh trả lời:


  • Huynh vừa nói mặc dù huynh đổ xúc xắc rất giỏi nhưng đôi khi cũng thua dưới
    tay người khác. Chỉ e lần này huynh đã nhìn sai ta.

Đoạn hắn tiếp:


  • Hiện tại cũng vậy. Huynh muốn cứu ta, nhưng nếu huynh ra tay, ta vẫn sẽ
    đứng im. Thậm chí có khi còn chạy thật nhanh, không màng tới sống chết của
    huynh.

Mạc Thần Bắc cười:


  • Huynh đệ có nỗi khổ riêng, ta không trách huynh đệ.


  • Vì sao? - Phong Vô Ảnh cau mày hỏi.


Hắn bất ngờ vì thái độ của Mạc Thần Bắc với mình. Thiên hạ đồn rằng Mạc Thần
Bắc thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà những gì y nói và làm trong đêm hôm nay đều
khiến tất cả cảm thấy con người này quá đỗi ngu ngốc. Y có cơ hội trở thành
đại quan, rốt cuộc không làm; nghe kẻ mình định giúp sẽ phó mặc sống chết của
mình, rốt cuộc vẫn không trách hắn ta. Hoặc có thể y thật sự ngu ngốc, nhưng
biết đâu chính nhờ sự ngu ngốc ấy mà y mới trở thành Mạc Thần Bắc - Độc Tý
thần long vang danh thiên hạ? Còn những kẻ với lối sống tầm thường thì đến
vĩnh viễn cũng chỉ mãi tầm thường mà thôi?

Mạc Thần Bắc đáp:


  • Không có nguyên do! Càng không có đáp án! Từ xưa đến nay, ta phá án chỉ cần
    biết đó là án, cứu người chỉ cần biết đó là người, không hề hỏi nguyên do.

Y nhìn thẳng vào mắt Phong Vô Ảnh:


  • Thứ để phân biệt giữa con người và dã thú chính là lương tri. Nếu một người
    vì những yếu tố ngoại cảnh mà đánh mất lương tri mình, hắn căn bản không xứng
    để làm người!


  • Nhưng sự thật mấy ai được thế? - Phong Vô Ảnh lạnh lùng nói: - Lương tri
    trên đời, vốn là thứ vô cùng rẻ tiền!


  • Rẻ tiền hay không là nằm trong suy nghĩ của huynh! - Mạc Thần Bắc cười đáp:


  • Chính bởi vì đa số người trên đời này không tin vào chính nghĩa, không tin
    vào công bằng nên mới xem lương tri là thứ rẻ tiền. Sự thật thì lưới trời lồng
    lộng, tuy thưa khó thoát, không một ai có thể làm ác mà tránh được tội!

Phong Vô Ảnh hừ nhạt:


  • Ta không tin!


  • Rồi huynh sẽ tin! - Mạc Thần Bắc nhìn hắn, nghiêm túc nói: - Bởi vì huynh
    là người, không phải dã thú!


Phong Vô Ảnh thoáng sững sờ. Đúng lúc này Bạch Linh chen vào:


  • Phong thái của Mạc đại bổ đầu thật khiến người khác kính ngưỡng. Đáng tiếc,
    hôm nay huynh đã cứu nhầm người, đặt niềm tin chính nghĩa sai chỗ rồi!

Mạc Thần Bắc ung dung nói:


  • Có sai hay không phải đợi đến phút cuối cùng mới rõ! Cuộc đời này đầy rẫy
    gian trá, lắm lúc kẻ mình trọn niềm tin lại chính là kẻ tội đồ nhất, hôm nay
    ta giúp vị tiểu huynh đệ này, trong lòng tuyệt đối không thấy hối hận!

Giọng gã dứt khoát mà quyết liệt vô cùng, chữ “không hối hận” vừa buông thì
cánh tay phải của gã cũng phất nhẹ ra sau khiến kình lực bộc phát đánh nát cả
một góc bàn.

Nhân vật chính trong đoạn hội thoại, cũng là kẻ mà Bạch Linh muốn giết lúc này
đây vẫn đang ngồi yên lặng, nét mặt trầm tư song vô cùng bình tĩnh, tay mân mê
chuôi kiếm màu ngọc bích không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bạch Linh quay lại nheo đôi mắt loan, tung cái nhìn sắc lẹm về phía Phong Vô
Ảnh:


  • Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?

Im lặng.


  • Hay rằng ngươi cho ta không đủ khả năng giết người?

Vẫn không có câu trả lời. Đôi lúc im lặng chính là một câu trả lời tuyệt vời
nhất, bởi đối phương luôn sẽ hiểu đúng nghĩa mà họ cần nên hiểu.

Bạch Linh nghiến răng, đưa tay phải lên cao, quát lớn:


  • Giết hắn cho ta!

Khi câu này vừa buông từ miệng nàng, trong tửu quán ọp ẹp này bỗng xảy ra biến
hóa rất lớn. Nhưng biến hóa lại không hề xuất hiện từ Cao Thắng, Cao Đại hay
là Mạc Thần Bắc. Đơn giản vì đúng lúc này tầng lầu bên trên bỗng sập xuống.
Cùng lúc có rất nhiều sát thủ áo đen từ bốn phương tám hướng ùa vào. Thần sắc
ai nấy lạnh lẽo, ánh mắt tàn nhẫn, tay cầm bội kiếm giết thẳng đến bọn Bạch
Linh, Cao Thắng, Cao Đại, Tô Khắc và Mạc Thần Bắc.


  • Bảo vệ thiếu chủ!

Một gã hô lớn, sau đó vội vây lại một vòng xung quanh Phong Vô Ảnh.

Lúc này đây không ai muốn che dấu thực lực của mình nữa, vì họ nhận ra hơn ba
mươi tên sát thủ này võ công đều rất cao, hình như là đệ tử tinh nhuệ của một
tổ chức nào đó. Cao Đại vung tay vỗ xuống mặt bàn, lập tức làm nó vỡ tan thành
hàng trăm mảnh. Đoạn y vung chân đá vào những vụn, khiến chúng bay vù vù trong
không trung rồi cắm hết vào người gần bảy tên áo đen đang lao tới, làm bọn họ
không kịp kêu lên tiếng nào mà hồn đã lìa khỏi xác.

Tô Khắc la hoảng:


  • Các ngươi là, là…

Bạch Linh lạnh lùng nhìn bọn áo đen:


  • Thiên Sát! Bọn chúng ắt hẳn chính là người của lực lượng sát thủ lớn nhất
    hiện giờ.

Đoạn nàng quay sang Phong Vô Ảnh:


  • Thật không ngờ ngươi lại là thiếu chủ của Thiên Sát, đúng là khó đoán. Bản
    cô nương thật sự đã bị ngươi lừa.

Phía sau lưng Bạch Linh, Mạc Thần Bắc trầm mặc, vẫn ngồi yên trên bàn không
nói năng gì.

Bên kia, Phong Vô Ảnh bỗng thở dài, hỏi:


  • Ta lừa cô làm gì?

Bạch Linh lạnh lùng đáp:


  • Vì ngươi muốn giăng bẫy ta!

Phong Vô Ảnh lắc đầu thở dài:


  • Là cô tự động đến gây chuyện với ta. Ta hoàn toàn không biết cô là ai, mà
    cũng không muốn dây vào cô.

Tô Khắc bỗng hô lớn:


  • Nghe nói gia đình của Phùng đại hiệp bị kẻ thù uy hiếp. Chẳng lẽ chính là
    Thiên Sát các ngươi làm sao?

Một tên áo đen đang đứng chắn trước mặt Phong Vô Ảnh cười lạnh:


  • Đúng vậy. Bọn ta thật sự đang muốn giết tên rùa rụt đầu Phùng Thiên Yđó
    đấy!

Không đợi ai kịp nói gì, tên áo đen đã tiếp:


  • Các ngươi dám đắc tội với thiếu chủ bọn ta thì cũng phải chết. Yên tâm đi,
    đêm nay sẽ có một vị kỳ hiệp táng mạng cùng, các ngươi không cô đơn đâu. Giết
    cho ta!

Gã râu rậm Cao Đại trợn mắt quát to:


  • Chỉ bằng vào các ngươi mà dám mạnh mồm thế ư?

Hai bên vừa dứt lời đã lao vào quần ẩu nhau, ngay cả Tô Khắc và Mạc Thần Bắc
cũng bị cuốn vào cuộc chiến.

Cánh tay Mạc Thần Bắc vừa động thì đã tung liền bốn mươi bảy chưởng, chưởng
lực xé gió tạo nên những tiếng rít thật ghê gớm, chớp mắt mà đã đánh gục ba
tên. Nhưng bọn sát thủ thật sự rất đông lại có tiếp viện không ngừng kéo đến,
võ công tốp sau còn cao gấp bội phần tốp trước, càng ngày càng khiến Mạc Thần
Bắc và Tô Khắc bị dồn đến chân tường. Dù sao thanh danh của Thiên Sát rất lớn,
thực lực quyết không phải trò đùa. Nếu không có thực lực, thì làm sao có khả
năng chỉ trong ba năm diệt hết hai mươi bảy môn phái nhỏ, thiêu rụi mười một
môn phái tầm trung, còn huyết tẩy cả Thiên Kiếm môn và Trần gia lừng danh
thiên hạ cơ chứ?

Cao Đại và Cao Thắng hợp lực với nhau trên công dưới thủ, từng chiêu từng
chiêu hoàn mỹ vô khuyết liên tục đả bại hơn hai mươi mấy tên, võ công thực sự
đã tới cảnh giới vô cùng thâm ảo. Chỉ có điều song quyền nan địch tứ thủ, ở
đây vốn không chỉ có “tứ thủ” mà là hàng trăm “thủ”, cho dù bản lĩnh hai người
có cao tới đâu đi nữa thì cũng khó lòng nhanh chóng thoát khốn. Cao Thắng
hướng Mạc Thần Bắc nói lớn:


  • Cầm tặc cầm vương! Trước tiên bắt tên thiếu chủ này, xem bọn chúng có dám
    kéo thêm người tới nữa không?

Mạc Thần Bắc gật đầu. Thiên Sát giết người vô số, gây ra biết vụ huyết án động
trời, nếu như bắt được thiếu chủ của Thiên Sát thì gã hẳn sẽ lập được đại
công. Nhưng đúng lúc này, chẳng hiểu sao qua kẽ hở của những bóng người đang
không ngừng chém giết lẫn nhau kia, Mạc Thần Bắc lại nhìn thấy vẻ mặt rất kỳ
lạ của Phong Vô Ảnh.

Đó là một vẻ mặt u sầu, tư lự. Đôi mắt của hắn vốn không có sát khí, thần thái
cũng không hề lạnh lùng, đắc thắng thường thấy như ở những kẻ giết người khác.

… Đây thực sự là thiếu chủ của Thiên Sát, tổ chức sát thủ nguy hiểm nhất hiện
nay sao?

Sau đó chỉ thấy Phong Vô Ảnh nghiêng người một cái, dậm chân lên mặt bàn, thân
hình liền vọt lên như một con chuồn chuồn điểm trên mặt nước, chớp mắt đã lao
ra khỏi tửu lầu. Hành động của hắn quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người
đều không phản ứng kịp. Cao Đại giận dữ thét:


  • Khốn khiếp! Không ngờ khinh công của hắn lại cao như vậy!

Ban đầu gã cho rằng Phong Vô Ảnh chỉ có nội lực cao là cùng chứ thân pháp
khinh công và kiếm thuật khẳng định cũng tầm thường. Nhưng sau khi Phong Vô
Ảnh đột ngột rút kiếm khống chế Bạch Linh, bây giờ lại còn thi triển khinh
công xuất thần nhập hóa như vậy thì gã đã thực sự choáng váng. Bây giờ có hối
hận thì cũng đã muộn, bởi vì Phong Vô Ảnh đã thoát ra ngoài, sát thủ lại đang
không ngừng kéo đến như ong vỡ tổ. Nếu chỉ có hai người Cao Thắng, Cao Đại thì
không sao, tuy nhiên họ còn phải bảo vệ một Bạch Linh yếu đuối, tình hình thực
sự rất bất diệu.

Bạch Linh đứng nép sau lưng Cao Thắng và Cao Đại, bực dọc ngẩng cao đầu hướng
ra ngoài màn mưa tầm tã hét lớn:


  • Tên khốn khiếp kia, tốt nhất ngươi nên chạy cho xa một chút. Bởi vì bản cô
    nương chính là thần, ngươi không thể nào thoát khỏi bàn tay của thần được đâu!

………………

Phong Vô Ảnh vừa ra khỏi tửu lâu thì đã lao một mạch đến Phùng phủ.

Hắn biết bản thân phải giết Phùng Thiên Y và gia đình của y thật nhanh trước
khi Mạc Thần Bắc thoát khốn, sau đó gọi thêm nha sai tới bắt mình.

Và còn có một chuyện cũng chỉ mình hắn biết, bọn Mạc Thần Bắc và Bạch Linh đều
không biết, đó là hắn vốn không phải thiếu chủ Thiên Sát. Bọn sát thủ kia đã
cố tình gọi hắn như vậy.

… Nhưng bọn chúng đã cứu hắn cơ mà? Mục đích của bọn chúng là gì?

Đương nhiên là để vu oan cho hắn rồi! Dù ngu ngốc tới đâu thì cũng không thể
không nhận ra điểm này.

Nhưng Phong Vô Ảnh là người trong cuộc, cũng chính là kẻ bị hãm hại nên hắn
mới biết mình bị oan. Còn võ lâm thiên hạ thì sao? Vạn Thắng vương Tô Khắc và
Độc Tý thần long Mạc Thần Bắc đều đã nhìn thấy hắn đi với lũ người Thiên Sát,
còn nghe thấy chúng gọi hắn là thiếu chủ. Chỉ cần bọn họ công cáo với thiên
hạ, thì nỗi oan này cho dù Phong Vô Ảnh có nhảy xuống sông cũng không thể nào
rửa sạch được.

Phong Vô Ảnh có cảm giác mọi chuyện đêm nay từ việc hắn muốn giết Phùng Thiên
Y, hay sự xuất hiện của Tô Khắc, Mạc Thần Bắc đều đã nằm trong tay một người
nào đó. Và rất có thể người này chính là A Nhất - kẻ bí ẩn đứng đầu tổ chức
Thiên Sát, cũng là người đã chủ mưu trong chiến dịch truy sát Lý Thiết Hoành
cha hắn mười năm về trước.

A Nhất đã cấu kết với Phùng Thiên Y cùng năm kẻ có võ công tuyệt thế khác
trước tiên dùng ngũ tuyệt độc khiến võ công cha hắn suy giảm, kế tiếp ám sát
những đại hiệp nổi tiếng thời bấy giờ, kích động quần hùng, phao tin rằng cha
Phong Vô Ảnh nắm giữ bí kíp “Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn”, đã tu
luyện nó đến tẩu hỏa nhập ma rồi giết chết những vị đại hiệp này. Kế đến,
đương nhiên chính là màn thế thiên hành đạo của võ lâm giang hồ, bọn họ có cả
gần ngàn người xông thẳng đến Vô Ưu sơn trang triển khai chém giết, tàn sát cả
gia đình Phong Vô Ảnh từ trên xuống dưới một trăm ba mươi bảy mạng người, chỉ
còn mình hắn và chị gái là Lý Ngọc Vân trốn thoát.

Lý Ngọc Vân đi cùng với Tô Khắc thúc thúc mai danh ẩn tính cho đến ngày Lý
Thiết Hoành được giải oan. Còn Phong Vô Ảnh thì được Hồ Bất Quy, một người bạn
lâu năm của cha hắn cứu, nhưng vì bị Thiên Sát truy đuổi quá gắt gao nên Hồ
Bất Quy đã đẩy Phong Vô Ảnh vào một hang động sâu không thấy đáy cùng với
thanh kiếm ngọc bích này rồi dùng công lực lấp kín miệng động lại.

Và những điều mà Phong Vô Ảnh biết cũng chỉ tới đó thôi.

Bởi vì sau lúc ấy, hắn không còn nhìn thấy Hồ thúc trở lại.

Một đứa trẻ mười tuổi bị giam trong một hang động tối om suốt ba ngày ba đêm
không thực phẩm, không nước uống thì hẳn sẽ chết không nghi ngờ. Nhưng đúng
vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất thì bỗng có một tiếng tru dài vang
lên từ sâu trong động. Là tiếng sói hú.

Phong Vô Ảnh vốn không còn gì để mất, cũng không còn hy vọng nào khác nên đành
đứng dậy, chống kiếm đi thẳng vào trong.

Ông trời quả nhiên không tuyệt tình với hắn, đằng sau hang động này chính là
một sơn cốc rộng lớn bốn bề được bao phủ bởi núi cao vạn trượng. Nơi đây có
hoa quả, có động vật, có sông suối, tất cả mọi thứ đều đủ cho Phong Vô Ảnh
sống sót, thứ duy nhất thiếu chỉ có lối trở về thế giới con người mà thôi.

Nhưng cũng nhờ đó mà hiện tại võ công của Phong Vô Ảnh mới cao tới như vậy.
Khinh công của hắn đủ vượt qua những ngọn cự sơn cao hàng vạn trượng, còn kiếm
thuật thì lại nhanh đến mức có thể trong khoảnh khắc rút ra, đâm chết một con
rắn hổ mang, hoặc một con báo đốm, những loài vật vốn nổi tiếng là nhanh.

Khi đã luyện thành võ công tuyệt thế, Phong Vô Ảnh đã thoát ra khỏi thung lũng
kia, quay về Việt quốc, chuẩn bị cho một cuộc báo thù tàn khốc. Hắn thề sẽ tìm
ra những kẻ năm đó đã từng tham gia hãm hại cha hắn, bắt từng người một, từng
kẻ một phải trả giá thật đắt.

Kế hoạch đã được hắn vạch ra rất kỹ càng. Hắn sẽ gửi huyết thư tới cho Phùng
đại hiệp để hành hạ y ra sao, sau đó sẽ giết từng người của gia đình y trước
mặt y ra sao…

Vào đêm nay, ít phút nữa đây thôi tất cả mọi thứ sẽ trở thành hiện thực.

Nhưng giết người, liệu có thực sự chỉ đơn giản như vậy?


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #8