Lưới Trời Lồng Lộng


Người đăng: TieuBachLong90

Màn đêm tĩnh lặng, mưa vẫn rơi nhưng đã thưa dần, trả lại cho thành Liêu Vân
một khung cảnh bình yên, không còn ào ạt như khi nãy nữa.

Tuy nhiên bầu không khí ở Phùng gia thì vẫn vắng lặng như cũ, âm u như cũ.

Hai mươi lăm trợ thủ đã được Phùng Thiên Y sắp đặt tỏa ra mọi ngóc ngách, âm
thầm bảo vệ người nhà của ông.

Còn ông thì sao? Ông sẽ làm gì? Vừa rồi trong đại sảnh cả Bạch Lý Ngư, Ngô Tri
Thù, Trương Thập Nhất, Tôn Cửu và Thiết bà bà đều ủng hộ ông. Họ tuyên bố rằng
dù ông có làm nên việc sai trái gì đi nữa họ cũng sẽ luôn đứng về phía ông. Dù
sao Lý đại hiệp cũng đã chết, mọi việc đã trôi qua từ rất lâu rồi. Còn con
trai Lý đại hiệp thì sao? Hắn trở về đây không phải điều tốt đẹp gì. Tốt nhất
là hắn nên biến mất khỏi cõi đời này, việc đó mới thực sự đem lại bình an cho
võ lâm hiện tại.

Phải trừ khử hắn! Giết hắn!

Đó cũng chính là lời cuối cùng năm vị bằng hữu nói ra.

Phùng Thiên Y đứng nép mình vào khung cửa sổ nhìn ra màn mưa, suy nghĩ về
những điều này mà trầm mặc hồi lâu. Nếu giết gã thanh niên kia thì ông sẽ có
thể tiếp tục cuộc sống tươi đẹp với bằng hữu, với Tiểu Tuyết và Quán nhi con
mình.

… Còn nếu không giết? Và tại sao lại phải giết? Chẳng lẽ những tổn thương mình
gây ra cho gã chưa đủ hay sao?

Đến đây Phùng Thiên Y chỉ thở dài, ông thực sự không muốn nghĩ nữa, cũng không
dám nghĩ nữa. Nếu càng nghĩ, ông chỉ sợ tâm ý của mình sẽ lung lay, sẽ càng
mềm yếu hơn mà thôi.

Ông đã hứa với năm vị bằng hữu là sẽ trấn thủ tại đây làm mồi dụ con trai Lý
Thiết Hoành tới. Ở bốn phương tám hướng xung quanh đã có tám người võ công cao
nhất mai phục, một khi ông phát ra tín hiệu thì họ sẽ lập tức ập tới.

Kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công.

Lão Lý là một trong những đầu bếp giỏi nhất của Phùng gia. Lão đã sinh sống
tại ngôi biệt phủ này được hơn hai mươi năm, kể từ khi Phùng Thiên Y còn là
một gã thanh niên lòng đầy tráng chí hùng tâm cho đến tận khi y trở thành một
vị đại hiệp đầu hai thứ tóc như bây giờ.

Phùng Thiên Y đối xử với lão Lý rất tốt, coi lão như chính người thân ruột
thịt của mình. Y đã từng nhiều lần bảo lão Lý nên thôi công việc bếp núc mà
chuyển lên sống với gia đình y để y phụng dưỡng, nhưng lão Lý lại từ chối. Lão
bảo rằng có thể nấu ăn cho y chính là niềm vui sướng nhất của của cuộc đời
lão. Khi lão Lý nói ra câu này, ánh mắt của Phùng Thiên Y đã hoen lệ, cảm xúc
lúc ấy giữa hai người thực sự rất vi diệu, Phùng Thiên Y có cảm giác lão Lý
giống như người cha quá cố của mình vậy.

Mối quan hệ giữa Phùng Thiên Y và lão Lý ai nấy trong Phùng phủ đều biết, và
ngay cả Phong Vô Ảnh cũng biết. Hắn đã điều tra cặn kẽ những người mà Phùng
Thiên Y có nhiều tình cảm nhất, bởi vì nếu giết chết những người đó thì Phùng
Thiên Y mới thực sự thương tâm, thật sự tan nát cõi lòng. Đó cũng là cách báo
thù tàn nhẫn nhất, dã man nhất mà Phong Vô Ảnh có thể nghĩ ra.

Và hiện tại Phong Vô Ảnh đã xuất hiện sau lưng lão Lý, còn lão ta thì vẫn chưa
hay biết gì.

Khuôn mặt Phong Vô Ảnh lạnh như băng, tay hắn chầm chậm rút kiếm của mình ra
khỏi vỏ, từng tiếng xẹt xẹt của kim loại cũng vang lên khe khẽ.

Bỗng nhiên lão Lý quay người lại, lão cũng đã nhìn thấy Phong Vô Ảnh. Chỉ có
điều thứ làm Phong Vô Ảnh bất ngờ là lão ta không hề tỏ ra hốt hoảng mà chỉ
mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn tiếp tục công việc nhào bánh của mình. Sau một lúc lâu
mà không thấy Phong Vô Ảnh phản ứng gì, lão Lý chợt nói:


  • Chàng trai trẻ, sao còn chưa ra tay đi.

Phong Vô Ảnh nheo mắt hỏi:


  • Ngươi có mưu đồ gì?

Lão Lý lắc đầu:


  • Lão thì đâu thể có mưu đồ gì? Lão đang đứng cạnh cậu, cho dù có đi chăng
    nữa cũng đâu thể nhanh hơn kiếm của cậu được.

Phong Vô Ảnh hỏi:


  • Chẳng lẽ ngươi không biết mục đích ta đến đây là để làm gì sao?


  • Lão biết! - Đoạn lão đưa cục bột trắng xóa trong tay lên ngang ngực rồi đập
    xuống, nói tiếp: - Cậu đến đây đương nhiên là để báo thù.


  • Nếu đã biết thì tại sao ngươi không biểu hiện sợ hãi, mà lại còn bình tĩnh
    đến vậy?


Lão Lý cười hiền lành:


  • Hà, cậu hỏi hay thật! Lão đã già lọm khọm thế này rồi, tay lại không tấc
    sắc, cậu nghĩ trai trẻ như cậu nếu muốn giết lão thì lão có phản kháng được
    không?

Phong Vô Ảnh lạnh lùng trả lời:


  • Đương nhiên là không!

Rồi hắn bỗng cười nhạt:


  • Nếu ngươi cho rằng nói vậy thì sẽ khiến ta mủi lòng mà tha mạng cho người
    thì ngươi nhầm rồi. Ta đã chờ ngày nay từ rất lâu, không điều gì có thể khiến
    ta buông bỏ.

Lão Lý thở dài:


  • Ta biết. Ta không trách cậu. Thiên Y nó đã làm nên tội tày trời, nó đáng
    phải chịu trừng phạt. Ta là người từng dạy dỗ nó, ta cũng phải chịu phạt cùng
    nó. Chỉ có điều, mong cậu hãy tha cho những người khác. Bọn họ đều chỉ là
    người làm công ăn lương, bọn họ vô tội.

Phong Vô Ảnh cười rộ:


  • Vô tội, thế nào là vô tội? Cha mẹ ta không vô tội ư? Gia nhân trong nhà ta
    không vô tội ư?

Hắn chỉ kiếm vào thẳng mặt lão Lý, nói với giọng phẫn hận:


  • Nhưng vô tội thì sao? Bọn họ chẳng phải đều đã chết dưới tay Thiên Y đại
    hiệp của các ngươi sao? Thế thì ta có lý do gì mà không đối xử hệt như vậy với
    hắn?

Lão Lý im lặng hồi lâu, sau mới nói:


  • Cách đây một tháng, Thiên Y từng kể chuyện này với ta.

Đó cũng là khoảng thời gian Phong Vô Ảnh gửi bức huyết thư kia đến Phùng gia.


  • Cậu biết không, khi ấy Thiên Y nó đã bật khóc, khóc rất nhiều, khóc như một
    đứa trẻ. Năm nay nó đã hơn bốn mươi tuổi, lại còn là một vị đại hiệp uy vũ vô
    song từng tiêu diệt không biết bao nhiêu đại ma đầu trong thiên hạ. Rất nhiều
    lần nó trở về nhà với vô vàn vết thương khủng khiếp trên người, song nó cũng
    chưa từng nhíu mày hay có phản ứng nào quá khích đến như vậy.

Phong Vô Ảnh vẫn lắng nghe. Hắn muốn biết tường tận mình đã thành công trong
việc hành hạ Phùng Thiên Y như thế nào.


  • Nó nói trong cuộc đời này nó đã làm sai duy nhất một chuyện, đáng hận hơn
    đó lại chuyện không thể cứu chữa, cũng không cách nào vãn hồi. Tuy nhiên, nếu
    được lựa chọn lại thêm lần nữa, nó vẫn sẽ chọn tham gia vào vụ huyết án giết
    cả gia đình cậu.

Khi lão Lý thốt ra câu cuối cùng này, lão cũng chợt cảm nhận được một luống
sát khí lạnh lẽo vô cùng vô tận toát ra từ người Phong Vô Ảnh. Lão hít sâu vào
một hơi, dằn sự sợ hãi trong lòng xuống, lấy hết can đảm hỏi:


  • Cậu có muốn biết vì sao không?

Hồi lâu mà Phong Vô Ảnh chưa trả lời, lão Lý đành nói:


  • Mười năm về trước, khi thủ lĩnh Thiên Sát A Nhất bày ra âm mưu hãm hại Lý
    đại hiệp, y đã tìm cách lôi kéo nhiều người có võ công cao trong giang hồ tham
    gia với y. Phương thức dịu dàng có, dụ dỗ có, hăm dọa có. Thiên Y lúc đó không
    thể có lựa chọn khác, đơn giản vì khi ấy Tiểu Tuyết và Quán nhi đều đã nằm
    trong tay Thiên Sát từ lâu rồi…

Ngừng một lát, lão tiếp:


  • Thiên Y nó giết cha cậu, nhưng mục đích của nó là để cứu thê tử của chính
    mình, hoàn toàn không phải ham mê cuốn bí kíp kia. Ta biết không thể lấy đó
    làm cái cớ để biện minh. Nhưng ta xin cậu hãy hiểu cho Thiên Y, nó thân bất do
    kỷ.

Phong Vô Ảnh vẫn đứng trầm mặc nhìn lão.


  • Cậu cũng biết Thiên Y nó coi ta như cha đẻ của mình, nếu ta chết, nó hẳn sẽ
    rất đau khổ, rất thương tâm. Nó đã giết cha cậu, cậu có thể giết ta để dằn vặt
    nó. Có điều, ta hy vọng mọi ân oán đến đây sẽ kết thúc, đừng nên làm bất kỳ
    người vô tội nào phải chịu tổn thương, không đáng đâu.

Lão thở dài:


  • Lời đã nói xong, quyết định thế nào… tùy cậu.

Dứt lời, lão Lý nhắm nghiền mắt lại, hai tay dính bột trắng xóa buông thỏng
xuống.

Phong Vô Ảnh chợt bật cười, cười một cách vô cùng quái dị. Hắn cười đến nỗi
toàn thân run lên bần bật, cười như vừa nghe thấy câu chuyện đáng cười nhất
trên thế gian.

Đúng lúc này cách cửa nhà bếp chợp bật ra, một vị tiểu cô nương cùng một gã
thiếu niên bước vào. Trên người cả hai đều mặc sam y của gia nhân, tay bọn họ
cầm một rổ rau cải xanh, ắt hẳn đang định đưa cho lão Lý nấu thức ăn.

Lão Lý mở mắt thấy hai người thì vội hét lớn:


  • Đại Uyển, Mã Minh mau chạy đi!

Một nam một nữ kia cũng thật linh mẫn, vừa nghe lão Lý nói vậy thì đã quay
người chạy vội ra cửa, không hề chần chừ.

Nhưng chỉ là hai người bình thường thì làm sao có thể nhanh hơn Phong Vô Ảnh
được. Chỉ thấy thân hình Phong Vô Ảnh hơi nhoáng lên một cái thì đã xuất hiện
ngay trước mặt “Đại Uyển và Mã Minh”.

Một gã thanh niên lạnh lùng, tay cầm một thanh kiếm có chuôi màu ngọc bích.

…Thanh kiếm đó cứa vào cổ có đau không? Cái chết có thực sự đáng sợ như người
ta vẫn đồn không?

Đại Uyển và Mã Minh không biết. Vì đơn giản sau khi ánh kiếm màu bạc lóe lên
thì họ đã mất hết tri giác, tất cả chỉ còn lại một màn đêm mịt mù, tối tăm vô
vọng.


  • Hừ, không ngờ đường đường là Thiên Y đại hiệp mà cũng có ngày hôm nay.
    Chuyện thế gian thật khó lường.

Kẻ vừa nói là một vị đại hán lưng hùm vai gấu, tay cầm tam xoa kích, đang đứng
cạnh một gốc đại thụ với vẻ mặt tức giận. Người đối diện y là một thư sinh tay
cầm quạt trắng không ngừng phe phẩy, cử chỉ hết sức thanh tao, nho nhã. Hai
người này vốn chẳng phải hạng tiểu tốt gì, không những thế còn rất nổi danh.
“Tam Xoa kích” Mộc Lãng Ông và “Bất Kiến công tử” Tôn Bất Kiến đều là võ lâm
cao thủ vùng Lương Sơn, đồng thời là bằng hữu tốt của Phùng đại hiệp. Đêm nay
họ cũng như bọn Bạch Lý Ngư, Tôn Cửu, Thiết bà bà, Ngô Tri Thù được mời đến
đây để đảm bảo an toàn của người trong Phùng gia.

Nghe Mộc Lãng Ông nói, Tôn Bất Kiến thở dài:


  • Hà, nhưng chuyện khiến tất cả không ngờ tới nhất là Phùng huynh cũng tham
    gia vào sự kiện “Máu nhuộm Vô Ưu” năm đó. Ta hiểu tính cách huynh ấy, chắc
    chắn trong việc này còn có nội tình.

Mộc Lãng Ông hừ lạnh:


  • Tham gia thì đã sao? Năm ấy võ lâm thiên hạ có ai không xông vào Vô Ưu sơn
    trang kiếm chác chút đỉnh kia chứ? Lãng Ông ta đây dám cam đoan không có dưới
    hai ngàn người, danh môn thế gia đều đủ cả. Vậy mà bây giờ tên tiểu tử kia chỉ
    tới kiếm Phùng huynh làm phiền, thật nực cười!

Tôn Bất Kiến nói:


  • Mộc huynh không rõ rồi. Năm ấy hai ngàn nhân mã chỉ là phụ, kẻ chủ mưu là
    bảy người áo đen thần bí không rõ lai lịch. Chính bọn họ phụ trách vây công Lý
    đại hiệp, giao thủ với ông. Những người còn lại tuy đông nhưng vai trò phô
    trương thanh thế là chính.

Gã tiếp:


  • Nghĩ lại đáng sợ thật. Trận chiến năm ấy đúng là vô tiền khoáng hậu, quỷ
    khốc thần sầu. Lý đại hiệp dùng sức một người địch cả quần hùng, Vô Trung Sinh
    Hữu thần công sản sinh ra nội lực liên miên bất tuyệt, cho dù bản thân trúng
    đến ba loại trong “Ngũ Tuyệt độc” nhưng vẫn có thể đại chiến hơn cả tháng
    trời. Quả thực không hổ với danh hiệu võ lâm đệ nhất cao thủ.

Mộc Lãng Ông gật đầu:


  • Về điểm này ta không thể không kính phục Lý Thiết Hoành. Bảy mươi hai lộ
    Đại Phiên Thiên chưởng của Phùng huynh lợi hại thế nào chúng ta đã từng lãnh
    giáo. Trên thiên hạ này vốn tưởng không ai đủ sức chống nổi, nào ngờ phải cần
    đến sáu cao thủ giống như Phùng huynh. Thậm chí, ta quan sát thấy có ba kẻ võ
    công còn cao gấp rưỡi lần Phùng huynh, gia số chiêu thức kỳ lạ, căn bản chưa
    từng gặp qua, vậy mà vẫn không thể chiếm thế thượng phong. Rốt cuộc phải do
    độc tính trong người Lý Thiết Hoành bộc phát, bảy người mới thắng nổi.

Chợt Mộc Lãng Ông nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói:


  • Huynh nghĩ xem, nếu như con trai Lý Thiết Hoành cũng luyện được Vô Trung
    Sinh Hữu thì thế nào?

Tôn Bất Kiến cười khổ:


  • Ta chỉ hy vọng điều đó không xảy ra.

Mộc Lãng Ông trầm ngâm:


  • Nếu thế thì chỉ sợ thiên hạ thực sự sẽ đại loạn. Có điều hắn dám đến đây
    gây chuyện, ắt bản lãnh cũng không tệ.

Đúng lúc này, từ trên không trung bỗng có tiếng cười lớn:


  • Ha ha, bản lãnh của ta đương nhiên là không tệ!

Hai người Tôn Bất Kiến và Mộc Lãng Ông đồng thời biến sắc.

Tôn Bất Kiến phản ứng nhanh nhất, cây quạt trong tay gã lập tức xòe ra phất
lên, thoáng chốc đã có hơn mười mấy đạo ám khí phóng ra nhắm thẳng đến nơi vừa
phát ra giọng nói. Gã vốn là một đại hành gia về ám khí, thủ pháp vô cùng mau
lẹ chuẩn xác. Cái tôn hiệu “Bất Kiến công tử” chính là muốn nói kẻ địch chưa
kịp nhìn thấy mặt gã thì hồn đã lạc về Tây Phương mất rồi.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tuy nhiên, điều làm Tôn Bất Kiến hoảng sợ là tiếng kêu này không phải xuất
hiện ở nơi bị gã phóng ám khí, mà là xuất hiện ở bên cạnh gã.

Tam Xoa kích Mộc Lãng Ông.

Hiện giờ vị đại hán lưng hùm vai gấu này đang đứng trơ ra như phỗng, hai mắt
mở trừng trừng nhìn lên không trung. Điều đáng sợ nhất là cổ họng y đã đứt ra
làm đôi, máu đỏ không ngừng phun ra như suối. Kẻ vừa xuất thủ ra chiêu nhanh
đến nỗi khiến Mộc Lãng Ông tuy trúng vết thương trí mạng như vậy song vẫn chưa
kịp chết.


  • Ai! Ra đây!

Tôn Bất Kiến thét lớn, thần sắc giận dữ nhìn xung quanh.

Không ai trả lời, chỉ có tiếng mưa rơi râm ran, tiếng gió lạnh rít khẽ và
tiếng ư ử trong cổ họng Mộc Lãng Ông.


  • Mộc huynh, ta sẽ báo thù cho huynh!

Tôn Bất Kiến ôm lấy hai vai Mộc Lãng Ông lắc mạnh. Cả hai người vốn cùng nhau
hành tẩu giang hồ đã hơn mười lăm năm, tình như thủ túc, không ngờ hôm nay Tôn
Bất Kiến phải chứng kiến y chết ngay trước mặt mình.


  • A, a…

Chợt Tôn Bất Kiến nghe Mộc Lãng Ông rên lớn, trợn mắt nhìn về sau lưng mình.
Tôn Bất Kiến lòng thầm hô “không tốt”, quay lưng lại nhanh như điện, từ trong
đai lưng, ống tay áo, quạt trắng, thậm chí là ngực áo liên tục bắn ra hơn năm
mươi mấy mũi kim châm nhỏ xíu. Đây chính là sát chiêu chưa bao giờ sử dụng của
gã, nhưng hôm nay gã buộc phải dùng nó, mặc dù còn chưa biết địch thủ là ai.

Dưới một màn mưa kim châm dày đặc như vậy vốn không ai có thể sống sót. Nhưng
sau khi Tôn Bất Kiến quay lại thì gã đã thực sự trở thành “bất kiến”. Đơn giản
vì lúc này đây đôi mắt của gã đang chảy ra đầy máu đen, hai đuôi mắt rách một
đường dài, hiển nhiên cũng do một đường kiếm vô cùng nhanh, vô cùng sắc bén
tạo nên.

Chỉ nghe có tiếng cười ha hả văng vẳng trong không trung:


  • Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, kẻ giết người cuối cùng vẫn
    phải đền mạng!


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #9