Người đăng: TieuBachLong90
Tiếng mưa râm ran bên ngoài càng nặng hạt, một tia sét vụt ngang qua giữa bầu
trời tạo nên một tiếng ầm. Trong khoảnh khắc ấy, nến trong đại sảnh gần như
tắt hẳn. Ánh sáng vàng biến mất, thay vào đó là ánh chớp lập lòa khiến người
ta phải lóa mắt.
Phùng Thiên Y nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời tối đen trên cao.
Ông trời lại nhằm đúng lúc này để đổ mưa to, để nổi sấm chớp. Phải chăng chính
ông trời cũng đang muốn che dấu cho Phùng Thiên Y điều gì?
Phùng Thiên Y mặc kệ, mưa át tiếng nói của ông, sấm che ánh mắt của ông, nhưng
ông vẫn phải nói:
Cả đại sảnh im lặng.
Phùng Thiên Y thở dài thườn thượt:
Câu nói này vừa cất lên đã khiến mọi người vô cùng chấn động. Song chưa ai kịp
thắc mắc thì Bạch Lý Ngư đã vội vàng quay lưng ôm quyền nói:
Quần hùng nghe vậy đều lắc đầu thở dài thườn thượt, chậm rãi rời khỏi đại
sảnh, chỉ để lại mấy người Thiết bà bà, Bạch Lý Ngư, Trương Thập Nhất, Phạm
Nhạc, Lê Hy cùng hai nhân sĩ võ lâm cũng khá nổi danh là Lương Sơn song hiệp
Tôn Biết Kiến cùng Mộc Lãng Ông. Hai người này có quan hệ rất thân thiết với
Phùng Thiên Y nên được Bạch Lý Ngư chấp nhận cho ở lại.
Chờ đến khi cánh cửa đại sảnh đã đóng chặt, Thiết bà bà mới cau mày nhìn sang
Phùng Thiên Y đang trầm mặc, hỏi:
Đoạn bà ta hừ lạnh:
Theo ngữ khí của bà ta, thì dường như mạng người cũng chẳng khác chi cỏ rác.
Thiết bà bà bực dọc quát nhẹ:
Bạch Lý Ngư là người hiểu chuyện nhất, vội đứng ra hòa giải:
Phùng Thiên Y khẽ thở dài:
Đoạn ông rút trong ngực ra một tấm khăn tay màu trắng tinh. Chiếc khăn tay
không có gì đặc biệt, chỉ là loại khăn tay rẻ tiền ba hào một chiếc ngoài chợ.
Tuy nhiên, chính giữa nó lại có một chữ “Lý” đỏ sậm, mặt chữ khô lại gần như
biến thành màu xám đen.
Chữ này là được viết bằng máu!
Nhưng họ “Lý” là thế lực nơi nào? Trong cương thổ Việt quốc này chỉ tồn tại
duy nhất hai họ Lý có thể được xem là lớn.
Lý gia vùng Đông Triều, chủ nhân của tiêu cục Bình An, đại tiêu cục quy mô
nhất Việt quốc. Lý tổng tiêu đầu Lý Bình An nổi danh với ba trăm sáu mươi lăm
đường Sinh Sinh Tiên Pháp lợi hại vô song, không biết bao nhiều phường cướp
núi, đạo tặc đã chết dưới ngọn roi này. Có điều chỉ vậy thôi thì còn chưa đủ
để uy hiếp Thiên Y đại hiệp.
Vậy người ta liền nghĩ ngay tới họ Lý thứ hai, Lý Thụy Long, đảo chủ đảo
Trường Sa ngoài tận Đông Hải rộng lớn mênh mông. Đây chính là kẻ được quần
hùng đánh giá võ công thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút so với Việt quốc ngũ đại
kỳ hiệp. Thế nhưng chưa ai từng nghe nói Lý Thụy Long có thù oán gì với Phùng
Thiên Y, huống hồ Lý Thụy Long vốn là con người kiêu ngạo, tự cho mình thanh
cao thoát tục, một khi ra tay, hẳn sẽ không phải phương pháp ám toán, lại có
quan hệ mịt mờ với tổ chức sát thủ Thiên Sát như vậy.
Bọn Bạch Lý Ngư, Thiết bà bà, Phạm Nhạc, Trương Thập Nhất đều nhíu mày, trong
đầu không nặn ra nổi cái tên nào. Chợt nghe Lê Hy lên tiếng:
Lúc này trời không có sấm sét, nhưng bảy chữ “Đan Tâm hiệp khách” Lý Thiết
Hoành còn vang dội hơn cả sấm sét, vừa đập vào tai người nghe đã khiến họ
không tự chủ được thoáng run lên một chút.
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu đắc đan tâm chiếu hãn thanh“
(Người đời tự cổ ai không chết
Lưu giữ lòng son sáng sử xanh)
Đời người có ai mà không mắc sai lầm? Nhưng nếu phải chọn ra kẻ ít mắc sai lầm
nhất thì đó không thể là ai khác ngoài Lý Thiết Hoành.
Trời đất bao la, thiên hạ rộng lớn, ai dám nói đã đi hết cùng trời cuối đất?
Nhưng nếu bảo có người đủ khả năng để làm việc này, thì đó cũng không thể là
ai khác ngoài Lý Thiết Hoành.
Võ đạo kỳ bí, nhân sinh đa sự, mấy ai được thế gian công nhận đã đi đến tột
cùng của võ đạo, nhìn thấu nhân sinh như lòng bàn tay của chính mình? Nếu có
người như vậy, đó không phải ai khác mà chắc chắn phải là Lý Thiết Hoành.
Lý Thiết Hoành là ai?
Cái tên này hoàn toàn không xa lạ với mọi người.
Cách đây mười năm, Lý Thiết Hoành là cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở các
tửu lầu. Những truyền kỳ và cố sự của ông luôn là đề tài để các bậc nhân sĩ
giang hồ đàm đạo, không chỉ bởi vì ông là thiên hạ vô địch thời bấy giờ, mà
còn bởi vì sự hiệp nghĩa vô song của ông. Cuộc đời Lý Thiết Hoành kéo dài bốn
mươi năm, nhưng trong bốn mươi năm đó ông chưa từng giết lầm một người tốt
nào. Những kẻ gục ngã dưới tay ông nếu không phải là hạng đại ác nhân thì cũng
là giặc phương Bắc hoặc gian thần cường quyền. Thậm chí, có người từng đề xuất
rằng không nên gọi Lý Thiết Hoành là đại hiệp. Bởi đơn giản ông đã vượt lên
trên cả đại hiệp, kỳ hiệp mà trở thành một thần thoại trong lòng võ lâm Việt
quốc rồi.
Nhưng người cũng phải chết, thần thoại cũng có lúc bị chôn vùi.
Cái ngày mà Lý Thiết Hoành bị vu cáo thảm sát những bậc đại hiệp khác, cũng là
cái ngày nhân sĩ năm đạo tụ họp về, cùng nhau hưng binh hỏi tội Lý Thiết
Hoành. Sau khi kết tội được ông, tất cả bắt đầu triển khai một cuộc chém giết
ghê rợn. Một người khó địch cả thiên hạ, dù là Lý Thiết Hoành cũng thế. Vậy
nên không hề khó hiểu khi cả gia đình của Lý Thiết Hoành, bao gồm phu nhân ông
là Tuệ Vân Nhi, hai đứa con một trai một gái, cùng hơn một trăm ba mươi lăm hạ
nhân đều bị đồ sát toàn bộ, máu tươi nhuộm đỏ cả Vô Ưu sơn trang.
Sau khi vụ thảm án này kết thúc chừng ba năm, người ta mới minh oan cho Lý
Thiết Hoành. Tuy nhiên minh oan thì sao? Chuyện cũng đã rồi. Huống hồ lần ấy
gần như cả võ lâm Việt quốc đều tham gia vào cuộc đuổi giết cả gia đình ông,
từ người mà ông từng cứu, cho đến huynh đệ, bằng hữu và kẻ thù của ông. Tất cả
đã phản bội ông chỉ vì một cuốn bí kíp cổ xưa lưu truyền từ Tây phương có tên
gọi: “Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn.”
Vào lúc này đây Phong Vô Ảnh đang ngồi tại một góc bàn trong một tửu lầu nho
nhỏ nằm ở phía đông thành.
Hắn ngã gục, hắn say khướt, người hắn nồng nặc mùi rượu. Thậm chí, đâu đó còn
văng vẳng mùi máu tươi của thịt sống, và cái mùi ngai ngái khó chịu ấy hình
như là xuất hiện từ trên bàn hắn thì phải.
Hắn đang làm gì?
Thật ra thì hắn đang uống rượu, đang nhâm nhi thịt sống, mặc dù hắn chưa bao
giờ uống thứ chất lỏng gớm ghiếc này, và ăn cái món đồ chỉ dành cho hạng người
mọi rợ kia vào bụng. Hắn vốn không thích nó, nhưng rốt cuộc vẫn phải cố gắng
để hoàn thành nó. Tại sao ư? Bởi đơn giản vì nếu không uống, hắn sợ rằng sẽ
không kìm chế nổi mình, để bản thân nổi lên một thứ gọi là từ bi với kẻ địch.
Đúng thế. Đêm nay hắn phải giết người, hơn nữa còn giết rất nhiều người. Người
già có, phụ nữ có, trẻ em có. Hắn phải giết toàn bộ bọn họ. Không phải vì hắn
là một tên sát thủ biến thái giết người vì thú vui bệnh hoạn hay là vì tiền,
những thứ đó chưa bao giờ có ý nghĩa với hắn.
Hắn giết người thật ra là vì những người từng bị giết. Hắn muốn báo thù.
Người đã gây nên nỗi căm phẫn vô bờ bến trong lòng hắn chính là “Thiên Y đại
hiệp” Phùng Thiên Y, biểu tượng của cả võ lâm Việt quốc, cũng là người đã từng
tham gia vào cuộc tàn sát cả gia đình hắn mười năm về trước. Nhưng Phùng Thiên
Y là con người như thế nào? Tại sao y lại được xưng tụng là kỳ hiệp?
Hiện tại, chỉ cần bước ra bên ngoài mười bước, cất cao giọng gọi tên Phùng
Thiên Y, thì chắc chắn sẽ có không dưới trăm người kể về những chuyện tốt và
hiệp nghĩa mà Phùng Thiên Y từng làm. Đơn cử như y đã từng vì võ lâm đại chiến
suốt bảy ngày bảy đêm với giáo chủ Ma giáo Cừu Thiên Hận, kết quả đại thắng,
sau đó còn hợp sức với nhất thế kỳ hiệp Đao đế Nguyễn Duy Võ đánh tan rã Ma
giáo, trừ đi một mối họa khôn cùng cho võ lâm; hay thậm chí là chuyện y từng
một thân một mình đánh lên Liệt Diễm sơn, tiêu diệt toàn bộ bốn mươi bảy đại
ác nhân khét từng gây ra vô số thảm án vào ba năm về trước. Những việc mà
Phùng Thiên Y đã làm đều là kỳ công hạng nhất, hiệp nghĩa hạng nhất, và y cũng
thực sự là một trong số ít người xứng đáng nhất với hai chữ “kỳ hiệp”.
Một kẻ như y liệu có thực sự đáng chết?
Nếu Phong Vô Ảnh nói Phùng Thiên Y đáng chết, chắc hẳn sẽ có cả trăm ngàn
người nhổ nướt bọt vào mặt hắn, dùng đao mà băm vằm hắn ra thành trăm mảnh.
Với bọn họ, một người tốt như vậy cho dù có phạm phải lỗi lầm tày trời như thế
nào thì cũng đáng được tha thứ, huống hồ thủ đoạn báo thù mà Phong Vô Ảnh sắp
làm ra quá ư tàn khốc, quá ư mất nhân tính, đây mới thực sự là điều sai trái.
Nhưng Phong Vô Ảnh không quan tâm đến những điều này.
Với hắn, việc người khác nghĩ hắn làm đúng hay sai không quan trọng.
Đúng thì sao? Mà sai thì sao?
Chẳng sao cả. Dù đúng hay sai thì hắn vẫn là hắn, người khác thì có liên quan
gì. Thứ mà hắn từng trải qua, người khác chưa từng trải, vậy nên họ sẽ cho
rằng hắn sai. Nhưng vào hoàn cảnh của hắn, những cay đắng mà hắn từng gánh
chịu, thì việc báo thù lại rất chính đáng. Liệu có ai đã từng tận mắt nhìn
thấy phụ mẫu mình bị róc từng miếng thịt trên người, máu chảy dầm dề, còn
người thân thì kẻ bị chém đầu, người bị làm nhục cho tới chết chưa?
Vậy thì rốt cuộc cái gì mới gọi là đúng? Cái gì mới gọi là sai? Hay đúng và
sai chẳng qua chỉ là cách nhìn nhận chủ quan từ một phía?
Nhưng những điều này, giờ đây không còn quan trọng lắm.
Bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, đêm nay… Phùng Thiên Y vẫn phải chết!