Tự Cởi Đồ Hay Chờ Ta Ra Tay?


Người đăng: TieuBachLong90

Phần 1: Truyền kỳ Phong Vô Ảnh

Người đời thường dùng câu “Đông Đô Bách Đoán đường, Liêu Vân Túy Vũ lâu” nhằm
để ám chỉ hai địa điểm ăn chơi nổi tiếng nhất Việt quốc thời bấy giờ.

Nếu nói Bách Đoán đường là một lò đốt tiền chính hiệu của các con nghiện bài
bạc thì Túy Vũ lâu của thành Liêu Vân lại là nơi văn nhã hơn nhiều.

Túy Vũ lâu sở hữu phong cảnh trữ tình đẹp nhất Việt quốc. Chẳng ai mà chưa
từng nghe nói đến hồ Động Đình thơ mộng từng làm say lòng biết bao danh nhân,
thi sĩ từng đặt chân đến nơi đây.

Hồ Động Đình rộng lớn, mặt hồ xanh ngát. Về đêm, sắc hồ chuyển sang một màu
tím sẫm, đậm đến mức khiến ánh trăng trên trời như mắc kẹt lại trong mặt nước,
không thể thoát ra được, tạo thành một khung cảnh lung linh huyền ảo trăm năm
hiếm gặp.

Tuy nhiên, đó mới là cái tuyệt đầu tiên trong “tam tuyệt” của Túy Vũ lâu. Cái
tuyệt thứ hai nằm ở trên mặt hồ, đó chính là du thuyền.Vàng có, đỏ có, xanh
có, long lân quy phượng đều có… tùy theo sở thích của từng hạng khách khứa mà
chủ nhân sẽ chọn ra loại thích hợp nhất.

Đêm khuya gió lạnh, cưỡi thuyền dạo sông trăng, đúng là cái thú không còn gì
bằng.

Dầu vậy, đây vẫn chưa phải là thứ tuyệt nhất.

Một khung cảnh dù đẹp đến đâu nhưng nếu thiếu đi giai nhân thì cũng sẽ trở nên
rất buồn chán.

Thương Tàn huynh đệ đang ngồi trên một chiếc thuyền hình phượng màu đỏ, trong
thuyền đích xác là một giai nhân rất đẹp.

Nàng vận một bộ y phục bằng lụa mỏng màu tím, bên trong là áo yếm xanh đậm kín
đáo che đi những thứ cần nên che. Dung mạo nàng đẹp như trăng rằm trên cao,
thần tình lại có nét dịu dàng của mặt nước hồ Động Đình. Nếu có thứ gì đó đáng
tiếc, thì chắc chỉ là đôi mắt đen láy nhưng u buồn, lúc nào cũng hơi cúi xuống
của nàng.

Nhìn vào nó, từ tận đáy lòng, kẻ đối diện không khỏi dấy lên một niềm thương
cảm xót xa.

Thế mà giờ đây trong mắt Thương Tàn huynh đệ lại chẳng có một tí thương cảm
xót xa nào.

Gã đệ là Tàn Phế cứ giương con mắt độc nhất của mình nhìn chòng chọc về phía
cái cổ trắng phau của giai nhân áo tím ra chiều thèm khát. Còn gã đại ca
Thương Tâm tuy có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng nụ cười cũng không dấu được vẻ tà
dâm.

Hai gã chính là hai đại ác nhân nổi tiếng ở châu Gia Lâm, kẻ mà nhân sĩ bạch
đạo chỉ nghe tên thôi đã đủ hãi hùng. Người ta chỉ lấy làm lạ về việc châu Gia
Lâm cách thành Liêu Vân gần mấy trăm dặm đường, thành Liêu Vân lại là nơi an
dưỡng của Thiên Y đại hiệp Phùng Thiên Y, một trong “Việt quốc ngũ đại kỳ
hiệp”, khắc tinh của giang hồ hắc đạo, chẳng lẽ Thương Tàn huynh đệ chán sống
rồi hay sao mà còn dám bén mảng?

Thương Tâm nhìn giai nhân nói:


  • Ta nghe người đời thường lưu truyền ca kỹ Mỵ Nguyệt ở Túy Vũ lâu có vẻ đẹp
    nghiêng nước nghiêng thành, cho dù công chúa Huyền Trân đời Trần có sống lại
    cũng vị tất cũng đã hơn được. Nay gặp mặt, mới biết lời ấy chẳng giả dối chút
    nào.

Mỵ Nguyệt chỉ lặng lẽ mỉm cười:


  • Tiên sinh quá lời rồi.

Hạng đàn ông đến đây mười phần thì hết bảy phần đều vì nữ sắc. Mỵ Nguyệt từng
tiếp đã rất nhiều hạng đàn ông nên biết rất rõ điều này.

Nàng còn biết thêm một chuyện, đàn ông gặp nữ nhân đẹp thường rất dễ sinh ra
lòng dạ lang sói. Nếu không biết cách làm cho sự hưng phấn của họ giảm xuống
thì ắt sẽ chịu thiệt thòi nhiều. Cũng bởi nàng hiểu rõ đàn ông đến vậy, tới
hôm nay mới vẫn giữ được tấm thân ngọc ngà giữa cõi lầu xanh này.

Mỵ Nguyệt nói:


  • Đêm nay trăng sáng, chi bằng hãy nghe một khúc Minh Nguyệt Tâm cho cõi lòng
    khuây khỏa.

Mười đầu ngón tay thon thon của nàng lướt trên chiếc cổ cầm màu nâu sậm đặt
trên mặt bàn, vang lên từng âm thanh tịch tình tang, nghe mà não lòng người.

Theo tiếng đàn, ánh mắt Mỵ Nguyệt cũng hiện lên một vẻ u uẩn khó tả. Trong
khoảnh khắc, người ta phảng phất như nhìn thấy nàng hòa mình vào bóng trăng,
nước tím. Gió lạnh thoảng qua, mang một mùi hương thơm đậm đà hòa tan vào giữa
tầng không, xen chút mỹ lệ ưu thương.

Một khúc đàn hay như thế! Một giai nhân đẹp đến thế! Nếu đã là con người thì
khẳng định không thể không chạnh lòng.

Nào ngờ tiếng đàn lại bị chặn lại bởi bàn tay thô ráp của Tàn Phế.

Gã chột mắt này vuốt nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của Mỵ Nguyệt, cười lên khằng
khặc:


  • Đáng tiếc, ta không phải bọn thi sĩ văn nhân kia. Những gì quá sâu xa, bọn
    ta đều không hiểu!

Mỵ Nguyệt hoảng hốt rụt tay lại:


  • Hai vị tiên sinh làm vậy là có ý gì?

Thương Tâm híp mắt:


  • Ca kỹ nhạc họa ở đâu chẳng có. Châu Gia Lâm lại cách xa Túy Vũ lâu mấy trăm
    dặm đường, tại sao chúng ta phải phí công như vậy? Chẳng lẽ nàng còn chưa
    hiểu?

Dứt lời, y đột nhiên nhỏm dậy, dịch tới bên cạnh Mỵ Nguyệt, mặt đầy vẻ chế
giễu:


  • Ra giá đi. Không kể bao nhiêu, ta đều có thể trả.

Mỵ Nguyệt cúi đầu đáp:


  • Xin hai vị biết cho, Mỵ Nguyệt chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Nếu các vị
    tiên sinh muốn vui đùa, có thể tìm sang các thuyền khác.

Thương Tâm kéo nàng vào lòng một cách thô bạo, cười lạnh:


  • Đã là ca kỹ còn ra vẻ à?

Mỵ Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối, đừng nói gì một đại cao thủ như Thương
Tâm, chỉ e đến một người bình thường nàng còn không chống lại nổi. Có điều
nàng vẫn tỏ ra cứng rắn, nhìn thẳng vào mắt Thương Tâm:


  • Các vị đừng quên đây là thành Liêu Vân. Nếu các vị làm càn, Thiên Y đại
    hiệp sẽ không tha cho các vị!

Bốn chữ “Thiên Y đại hiệp” như có phép lạ, khiến Thương Tâm thoáng biến sắc,
vội buông Mỵ Nguyệt ra. Phải mất một lúc lâu, nụ cười lạnh mới quay về trên
môi gã:


  • Thiên Y đại hiệp? Cô lừa ai đây? Giang hồ có ai chẳng biết Phùng Thiên Y đã
    không ra khỏi nhà suốt một tháng nay rồi!

Mỵ Nguyệt nói ngay:


  • Biết đâu ông ấy chỉ bế quan thì sao? Lỡ như lúc ông ấy xuất quan, biết các
    vị làm nên chuyện xấu gì thì các vị cũng xong đời.

Gã đệ Tàn Phế dẩu môi:


  • Quan trọng là nhà hắn có tới hơn một trăm bảy mươi gia nhân, thế mà cửa phủ
    lại đóng kín cả ngày. Đêm đến, cũng không thấy ánh đèn được thắp lên. Ngay cả
    tấm biển sơn son thếp vàng do đích thân Tiêu quán chủ Tiêu Trọng Nghĩa viết
    tặng bị gió thổi lệch sang một bên mà cũng chẳng ai buồn chỉnh sửa lại. Ngươi
    nói xem, Phùng phủ hiện tại có khác gì nhà ma không?

Gã bồi thêm:


  • Trong nhà ma, đương nhiên chỉ có ma. Phùng Thiên Y khẳng định đã bị ai đó
    giết chết rồi!

Lần này đến phen Mỵ Nguyệt run lên. Trong thành hiện nay, đây đúng là sự kiện
được nhiều người bàn tán nhất.

Như muốn vớt vát chút hy vọng cuối cùng, nàng nói:


  • Tuy Phùng đại hiệp gặp nạn, nhưng chắc chắn các đại hiệp khác cũng đang ở
    lân cận quanh đây. Hai vị không nên làm càn…


  • Ha ha, làm càn? - Thương Tâm cười lớn: - Trong khắp cõi Việt quốc này mấy
    ai kiềm chế nổi hai anh em chúng ta? Bọn đại hiệp khác đến một giết một, đến
    trăm giết trăm.


Lời Thương Tâm nói có chút ngông cuồng nhưng cũng có lý lẽ của nó. Tuyệt kỹ
thành danh của gã là Thất Tinh chùy, cây chùy bằng đồng nặng tới bảy mươi tám
cân, một khi khua động thì uy lực mạnh mẽ vô song. Chỉ cần trúng chiêu, không
cần biết ngươi có nội công cao đến đâu cũng ắt phải thịt nát xương tan. Còn
tên đệ đệ Tàn Phế của gã tuy chột mắt, song công phu Hổ trảo lại luyện đến mức
đủ sức bóp nát đá sỏi chỉ bằng năm đầu ngón tay.

Hai huynh đệ Thương Tàn từng hợp sức nhau giết không ít đồ đệ các đại phái như
phái Lưu Nguyệt, Vạn Kiếm môn, Chính Nghĩa quán hay Hải Tây kiếm phái. Nên có
thể nói, chỉ cần năm vị kỳ hiệp không đích thân ra tay thì khó ai khống chế
nổi hai gã.

Tàn Phế nói:


  • Hai bọn ta nghe danh nàng đã lâu. Hiềm nỗi con trâu già Phùng Thiên Y kia
    cứ trấn thủ mãi ở thành Liêu Vân. Cũng may, vỏ quít dày có móng tay nhọn. Rốt
    cuộc cũng có người trị được lão ta.

Mỵ Nguyệt chợt hỏi:


  • Là thần thánh phương nào mà lợi hại đến vậy?

Tàn Phế toan trả lời nhưng đại ca gã Thương Tâm lại cười híp mắt, nói:


  • Nàng tưởng có thể câu giờ với bọn ta được ư?

Gã ác nhân này có đôi mắt rất to, nhưng khi híp lại thì chẳng khác cọng chỉ
nằm ngang là mấy, trông rất gian tà.

Ánh mắt đó khiến Mỵ Nguyệt liên tưởng đến một con heo động dục đang chực chờ
lao lên người bạn tình.


  • Có điều nói với nàng cũng không sao. Đêm khuya gió lạnh, trên sông có
    thuyền, trên thuyền có giai nhân, bên cạnh giai nhân lại là một bầu Anh Hùng
    tửu. Nếu như không hâm nóng thân thể trước, chẳng phải người đời sẽ chê cười
    họ Thương ta không biết hưởng thụ hay sao? - Thương Tâm cười cười, tự rót ra
    một chén rượu rồi bắt đầu kể: - Nói đến Phùng Thiên Y, nàng biết về lão ta
    được bao nhiêu?

Mỵ Nguyệt thoáng im lặng rồi đáp:


  • Tiện thiếp không biết nhiều lắm, chỉ biết ông ấy là một trong năm vị kỳ
    hiệp được giang hồ kính ngưỡng mà thôi.

Thương Tâm gật gù:


  • Đúng. Trong ngũ đại kỳ hiệp, lão ta xếp hàng thứ ba, đứng sau Đao đế Nguyễn
    Duy Võ và Tiêu quán chủ Tiêu Trọng Nghĩa, thân phận lại cao hơn Lê Từ và Giác
    Tham đại sư.

Võ lâm Việt quốc chia thành bốn đạo: Đông, tây, nam, bắc, lấy Đông Đô làm
trung tâm. Mà mỗi đạo lại có một đại phái nắm quyền chủ chốt.

… Đao Đế Nguyễn Duy Võ là chưởng phái Lưu Nguyệt ở Lạc Sơn, trấn Thiên Quan,
thuộc về giang hồ Tây đạo. Người Việt quốc vốn chuộng dùng đao, vì vậy phái
Lưu Nguyệt nghiễm nhiên trở thành thế lực lớn mạnh nhất, đồng thời đông đệ tử
nhất hiện tại.

…Đối lập với phái Lưu Nguyệt là Vạn Kiếm môn ở phương Đông, trú tại Kiến
Xương, do Vạn Ánh Hà dẫn đầu. Đời đời luyện kiếm, lấy kiếm làm tiêu chí cao
nhất trong võ đạo.

… Hai thế lực còn lại vòng từ Bắc xuống Nam, tạo thành một vòng tròn khép kín
xung quanh Đông Đô là núi Yên Tử của Giác Tham đại sư và Hải Tây kiếm phái của
“Bích hải thanh thiên, Vô Hận kiếm khách” Lê Từ.

… Riêng Đông Đô là nơi Chính Nghĩa quán tọa lạc, dưới chân hầu thiên tử, là
trung tâm của giang hồ Việt quốc. Nếu không phải Nguyễn Duy Võ có tuổi tác quá
cao, lại thuộc về thế hệ tiền bối xưa kia, thì hẳn Tiêu Trọng Nghĩa mới là
người đứng đầu trong Việt quốc Ngũ đại kỳ hiệp.

Đây mới chỉ là vị trí sơn môn của các đại phái. Còn minh chủ bốn đạo thì chưa
chắc đã là chưởng môn bốn đại phái này.

Giang hồ trước tiên trọng đạo nghĩa, sau mới tới thực lực.

Điển hình là Phùng Thiên Y, mặc dù Vạn Ánh Hà là chưởng môn Vạn Kiếm môn,
nhưng cuối cùng danh hiệu kỳ hiệp và minh chủ Đông đạo vẫn lọt vào tay ông.
Đơn giản vì Vạn Ánh Hà tuy có võ công và địa vị cao song lòng dạ lại hẹp hòi,
ân oán không phân minh, trong khi đó Phùng Thiên Y lại là vị “đại hiệp áo
trời” được nhân sĩ nơi đây hết lòng yêu quý.

Một núi không thể có hai hổ, giữa Phùng Thiên Y và Vạn Ánh Hà đã nổ ra một
cuộc đại chiến.

Theo lời kể lại khi ấy của những người chứng kiến thì Phùng Thiên Y đã bằng
vào bảy mươi hai lộ Đại Phiên Thiên chưởng của mình đánh bại tuyệt chiêu Vạn
Kiếm Quy Nhất của Vạn Ánh Hà, khiến lão ta trọng thương nặng, phải lui vào hậu
sơn bế quan tới tận bây giờ đã hơn hai mươi năm mà vẫn chưa thấy xuất hiện trở
lại. Có người độc mồm cho rằng Vạn Ánh Hà đã chết cũng không biết chừng.

Danh vọng Phùng Thiên Y từ đó cũng lên cao, mười năm trở lại đây là thời kỳ
đại thịnh trong sự nghiệp của ông. Trong khi những vị kỳ hiệp khác đã bắt đầu
thoái ẩn chốn sơn lâm, giao cho đệ tử mình xử lý mọi việc thì Phùng Thiên Y
vẫn miệt mài hành hiệp trượng nghĩa như trước. Thậm chí trong thâm tâm nhiều
người thì Phùng Thiên Y mới xứng đáng là người dẫn đầu trong ngũ đại kỳ hiệp
chứ không phải Nguyễn Duy Võ.

Thương Tâm nói:


  • Phùng Thiên Y đã đạt tới đỉnh cao của võ đạo. Dám hỏi trên cõi đời này mấy
    ai làm khó nổi ông ta?

Gã đệ Tàn Phế nâng hũ rượu lên tu ừng ực, không quên nói:


  • Khẳng định rất ít. Chắc chưa tới bảy người.

Thương Tâm gật đầu:


  • Nguyễn Duy Võ và Tiêu Trọng Nghĩa, Lê Từ, Giác Tham đại sư đều là kỳ hiệp,
    đương nhiên loại bỏ. Đảo chủ đảo Trường Sa Lý Thụy Long là kẻ kiêu ngạo, không
    màng thế sự, tự nhiên cũng loại bỏ.

Mỵ Nguyệt nói:


  • Những cái tên này, tiện thiếp đã từng nghe qua.

Túy Vũ lâu tồn tại nhiều cái tuyệt đến vậy, không những khiến danh nhân thi sĩ
nao lòng mà còn có sức hấp dẫn rất lớn với quần hiệp giang hồ. Có cơ hội tiếp
chuyện đủ loại nhân sĩ nên Mỵ Nguyệt cũng biết được ít nhiều về chuyện trong
võ lâm.

Thương Tâm lại kể:


  • Vậy thì chỉ còn hai thế lực đủ sức ra tay với Phùng Thiên Y. Một là Ma
    giáo. Nhớ năm xưa giáo chủ Ma giáo Cừu Thiên Hận tiến nhập nội thổ, khuynh đảo
    võ lâm suốt mười mấy năm trời. Cái oai đó ngũ đại kỳ hiệp không thể nào sánh
    kịp.

Mỵ Nguyệt không đồng tình:


  • Nhưng chẳng phải sau cùng Cừu Thiên Hận cũng chết trong tay Phùng đại hiệp
    hay sao?


  • Đúng! - Thương Tâm thở ra một hơi: - Ta phải công nhận Phùng Thiên Y là anh
    hùng trong anh hùng. Ngoài võ công cao ra thì điểm lợi hại nhất của y chính là
    mưu lược. Lại như cô nói, Cừu Thiên Hận đã chết, Ma giáo đã rút khỏi nội thổ
    từ lâu. Nếu như chúng xuất hiện trở lại thì sẽ phô trương thanh thế, điên
    cuồng trả thù, chứ không im ắng thế này.


Điệu bộ Thương Tâm khi nói ra câu này rất trang nghiêm, chứng tỏ gã nói thật
lòng, không chút giả dối. Một người mà đến kẻ địch cũng phải khâm phục thì đủ
thấy sức hấp dẫn của Phùng Thiên Y lớn đến độ nào!

Thương Tâm nói tiếp:


  • Vậy thì chỉ còn một thế lực khả nghi nhất. Gần đây bọn chúng tác oai tác
    quái khắc nơi, chẳng hề kiêng dè ai cả…

Mỵ Nguyệt ấp úng hỏi:


  • Có phải tổ chức Thiên Sát?

Thương Tâm cười xòa:


  • Mỵ Nguyệt cô nương quả nhiên có hiểu biết không tầm thường!

Đôi mắt lợn của gã híp vào như muốn nói rằng cô nghĩ gì, suy tính gì trong đầu
ta đều rõ, chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi.

Đối diện, mặc kệ đại ca mình thao thao bất tuyệt với Mỵ Nguyệt, Tàn Phế vẫn
không ngừng xé từng miếng đùi gà to một cách thô bạo. Đoạn đưa bầu Anh Hùng
tửu lên cái miệng đầy mỡ tu ừng ực. Với kẻ như gã thì ăn nhiều một chút, uống
nhiều một chút, lát nữa hành hạ mỹ nhân một chút, đó chính là cái thú lớn nhất
của đời rồi, nào khác những danh sĩ phong lưu là mấy?

Thương Tâm vẫn tiếp tục câu chuyện của mình. Dường như việc chơi đùa với mỹ
nhân làm cho gã rất có hứng:


  • Tổ chức Thiên Sát mạnh thế nào có ai mà không biết? Mười ba đường chủ của
    chúng đều là cao thủ hạng nhất. Từ A Thất trở lên, võ công tuyệt đối sánh
    ngang với thủ lĩnh các thế lực lớn như Vạn Kiếm môn, Đại Lôi Âm Tự, Cửu Long
    chín đại bang, Quảng Oai Thiết Huyết trại. Nghe đâu, võ công thủ lĩnh A Nhất
    còn trên cả ngũ đại kỳ hiệp. Dầu vậy, điều này chẳng ai chứng thực, bởi vì A
    Nhất trước nay chưa từng xuất hiện, mọi người chỉ phỏng đoán võ công của y
    thông qua A Nhị và A Tam, A Tứ mà thôi.

Mỵ Nguyệt hít vào một hơi rồi hỏi:


  • Vậy những việc xảy ra ở Phùng gia, hai vị tiên sinh vẫn cũng chỉ là phỏng
    đoán thôi phải không?

Nàng nói tiếp:


  • Nếu như Phùng gia thật sự có chuyện, mọi người đã xông vào đó từ lâu rồi.
    Đâu có đợi ngoài cửa tới một tháng để nghe ngóng tin tức.

Gã chột mắt Tàn Phế quăng cái đùi gà đang cắn xé trên miệng xuống bàn, quát
lớn:


  • Ăn nói bậy bạ! Đại ca ta vô cùng thông minh, đã đoán dĩ nhiên phải chính
    xác.

Thương Tâm cũng hơi biến sắc một chút. Dường như cái tên “Phùng Thiên Y” kia
vẫn tạo cho gã ám ảnh rất lớn. Nhưng giai nhân đã ở trước mắt, một khi lột đồ
giai nhân ra được rồi thì mọi việc trên đời đều đâu còn quan trọng gì nữa!

Có câu: “Chết dưới hoa mẫu, làm quỷ vẫn phong lưu” cơ mà!

Trong đầu nghĩ vậy, Thương Tâm cười nhạt:


  • Vậy là cô chưa hiểu rồi. Hai chữ “kỳ hiệp” trong giới võ lâm nặng tựa Thái
    sơn. Phùng gia tuy nhỏ, song lại là biểu tượng của giang hồ chính đạo, chẳng
    khác gì thánh địa của tôn giáo. Đã là thánh địa, nào ai dám tự tiện xâm phạm?
    Vả lại, kẻ nào giết được Phùng Thiên Y thì kẻ đó hẳn phải là tay ghê gớm lắm,
    có xông vào cũng chỉ uổng mạng mà thôi!

Vẻ mặt gã trở nên dửng dưng:


  • Chuyện đã kể hết, lời cần nói cũng đã nói xong. Bây giờ cô tự cởi y phục
    hay chờ ta ra tay?


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #1