Người đăng: TieuBachLong90
Một bóng người lùn tịt xuất hiện.
Y đi ra từ trong bóng đêm.
Không ai biết y xuất hiện bằng cách nào, chỉ biết khi người ta sợ hãi nhất thì
y đã đứng thù lù ngay trước mặt.
Trên lưng của y có vác một thanh đao rất dài và to, thậm chí còn dài gấp đôi
chiều cao thân thể của y. Có lẽ chính vì điều này mà y luôn thở hồng hộc ra
chiều mệt mỏi lắm, cặp mắt thì trợn trừng toát lên vẻ giận dữ như một dã thú
chỉ chực chờ lao tới cắn vào cổ họng con mồi.
Y là Dương Chính Phong, biệt danh Ma đao, kẻ được xem là kình địch lớn nhất
trong đời của Nguyễn Duy Võ, cũng là cao thủ thuộc lớp thế hệ trước Lý Thiết
Hoành, Tiêu Trọng Nghĩa.
Võ công y cao không phải bàn cãi. Dù là bốn vị kỳ hiệp Tiêu Trọng Nghĩa, Phùng
Thiên Y, Lê Từ, Giác Tham đại sư đồng loạt ra tay cũng chưa chắc có thể vây
bắt được y. Cách đây mười năm, khi đao pháp luyện thành tới cảnh giới thâm ảo,
y tái xuất giang hồ, xông lên Lạc Nhật sơn với ý đồ phục thù Nguyễn Duy Võ,
ngờ đâu lại bại dưới nửa chiêu của ông, từ đó mất tích hẳn. Cứ tưởng rằng y đã
chết già ở đâu đó, vậy mà giờ đây y lại xuất hiện ở thành Mặc Vân này, phong
thái vẫn như xưa, thậm chí ma tính trong mắt còn đậm thêm, chứng tỏ võ công đã
tăng trưởng rất nhiều.
Dương Chính Phong nhìn Bạch Linh, nói:
Câu nói này không hề làm Bạch Linh cảm thấy đắc ý. Nàng run rẩy lui ra sau
lưng Cao Thắng và Cao Đại, còn hai hai gã thì đứng thủ thế, mặt đầy vẻ ngưng
trọng.
Đoạn Dương Chính Phong quay sang Phong Vô Ảnh:
Giọng điệu lão có vẻ bực bội, nhưng lại không có vẻ sát khí mà xen kẽ chút gì
đó nuối tiếc.
Phong Vô Ảnh sững sờ:
Tiền bối có quen biết với gia phụ sao?
Ngươi hỏi thúi lắm, đương nhiên quen.
Trong lòng chàng thấp thoáng hy vọng, xem chừng mình đã được cứu rồi. Võ công
vị ma đao này độc bộ thiên hạ, lão mà muốn cứu người thì một trăm Đại Lý tự
cũng không cản nổi. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo lại làm chàng hụt hẫng vô
cùng.
Bọn Cao Đại nghe thế thì mừng thầm trong lòng. Cao Đại cười niềm nở:
Dương Chính Phong cười ha hả:
Lão tiếp:
Ánh mắt của lão vẫn tràn đầy thú tính, hơi thở vẫn gấp gáp, sát khí trên người
vẫn lăng lệ, có điều ý tứ trong giọng nói lại làm người ta cảm thấy thật ấm
áp.
Sau lưng Cao Thắng và Cao Đại, Bạch Linh chợt ngạc nhiên nhìn Phong Vô Ảnh,
như vừa mường tượng ra điều gì:
Ngươi là Lý Tình?
Chứ còn gì nữa! - Dương Chính Phong đáp thay: - Nó chính là cháu của ngươi
đấy thần nữ à! Gã Bạch Vô Thiên kia rất cưng chiều nó. Nếu hắn mà biết ngươi
hành hạ nó như vậy, hẳn sẽ tức giận lắm.
Đừng nhắc tới người đàn ông đó trước mặt ta!
Bỗng Bạch Linh quát. Cao Thắng và Cao Đại hoảng sợ, vội can ngăn:
Quả nhiên Dương Chính Phong đang nổi xung vì Bạch Linh dám quát mình. Hơi thở
của lão dồn dập hơn, các mạch máu trên khuôn mặt chạy ngang chạy dọc, cánh tay
phải từ từ đưa lên nắm lấy chuôi Hỏa Cổn đao sau lưng.
Cao Thắng nói:
Nhưng Dương Chính Phong vốn mệnh danh là Ma đao, tính tình do luyện ma công
nên rất cổ quái. Trong truyền thuyết đồn rằng, một khi Dương Chính Phong nổi
giận thì lục thân bất nhận, dù là vợ con hay bằng hữu cũng giết hết. Chẳng ai
có thể cản nổi cơn giận của Dương Chính Phong.
Cao Đại hét lớn:
Cùng lúc, đao của Dương Chính Phong cũng đã tuốt ra khỏi vỏ.
Một cây đại đao đỏ rực như lửa. Nhìn thì giống Bá Hạ đao của Phạm Thiên Vương,
nhưng lại to và dài hơn nhiều lần, hỏa khí toát ra cũng nhiều hơn. Thanh đao
này vừa xuất hiện, máu huyết của mọi người bỗng trở nên sục sôi, không còn kìm
chế được mình.
Bọn Cao Đại và Cao Thắng là cao thủ hạng nhất, vừa thi triển khinh công thì
thân hình đã vọt xa hơn ba mươi bước chân, khiến Hỏa Cổn đao chém hụt vào
khoảng không.
Tuy nhiên… máu vẫn đổ.
Một cánh tay của Cao Đại đã rơi xuống từ khi nào.
Thấy máu, ma tính của Dương Chính Phong càng bùng phát. Lão gầm lên như con
thú rồi lao người đuổi theo ba người bọn họ, bỏ lại Phong Vô Ảnh đứng một mình
nơi đây.
Gương mặt chàng trắng bệch. Nhưng chàng không cảm thấy đau nữa, trong đôi mắt
chỉ xuất hiện một vẻ mơ màng hồi tưởng.
… Con gái của Bạch Vô Thiên, Bạch thúc thúc.
Đất bắc lạnh giá, tuyết rơi giăng kín mặt đất mênh mông, búi tóc đỏ điểm thắm
trên nền tuyết trắng…
Là nàng, nàng chính là cô bé đó!
Di Địa là mảnh đất chết nằm ở phía bắc Việt quốc, nơi tiếp giáp với lãnh thổ
Đại Minh.
Ở đây quanh năm đều là mùa đông, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, cây cỏ động
vật đều khó lòng sống nổi. Chỉ cần lạc chân vào đây, ắt sẽ trở thành một khối
băng tuyết vĩnh viễn nằm lại dưới mặt đất. Thế mà lại có một môn phái tồn tại
ở Di Địa suốt tám trăm năm, định cư thâm căn cố đế, chưa từng dời đi. Có lẽ
đây cũng là môn phái lâu đời nhất lịch sử Việt quốc, đáng tiếc môn phái này ít
khi lui tới nội thổ, nếu không nhất định sẽ rất nổi danh.
Trên nền tuyết trắng lúc này đang có một cô bé tuổi chừng sáu bảy, dung mạo
khả ái, tóc thắt bím đỏ đang ngồi vân ve nghịch tuyết. Lâu lâu, sau khi thoa
tròn được một quả cầu tuyết, cô bé lại đứng dậy ném nó ra thật xa với vẻ mặt
buồn bã. Cô bé cứ ném như thế, cho tới khi một quả cầu tuyết dừng lại giữa
không trung vỡ phịch ra thành nhiều mảnh, bởi vì nó đã trúng nơi ngực áo của
một người đàn ông.
Người đàn ông này tầm tuổi trung niên, mặc áo lông thú màu xám, nai nịch gọn
gàng, gương mặt đôn hậu, thân hình nở nang cân đối, trông chẳng khác một người
nông dân là mấy. Hiện tại, ông ta đang dắt theo theo một đứa bé trai tám tuổi
hơi gầy gò, mặt đỏ hồng vì lạnh, thỉnh thoáng lại hắt xì một cái, nước mũi
chảy ra lòng thòng.
Người đàn ông xoa đầu đứa bé trai, chỉ sang cô bé bím tóc đỏ:
Đứa bé trai hắt xì, ấm ức nói:
Người đàn ông bật cười:
Cô bé bím tóc đỏ nghe vậy cũng cười khúc khích. Người đàn ông lắc đầu, chép
miệng:
“Tiểu Linh” chạy tới chỗ người đàn ông, níu lấy tay áo nũng nịu:
Lý thúc thúc, thúc từ nội thổ đến đây có mang theo đồ chơi cho con không?
Chà, thúc quên mất. Để lần sau thúc đền gấp đôi cho con. Mà này Tiểu Linh,
giúp thúc trông Lý Tình đi. Thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn ít ra ngoài nên nhát
gan lắm. Nếu nó ức hiếp con, cứ mách với thúc.
Hì, thúc cứ để huynh ấy cho con.
Cô bé tóc đỏ rất ngoan ngoãn dắt tay đứa bé trai chạy ra sau căn nhà gỗ rồi
mất dạng.
Lý thúc thúc nhìn theo bóng lưng hai đứa, miệng khẽ điểm nụ cười.
Lý đại ca, ngươi ăn gian.
Thì sao? Ta thích ăn gian thế đấy!
Đại ca xấu lắm, người nội thổ thật xấu, người Di Địa bọn muội không xấu như
vậy!
Dưới đất xếp hình mười ô ăn quan.
Lý Tình hếch môi nói:
Tiểu Linh ngơ ngác hỏi:
Lý Tình đáp:
Tiểu Linh giận đến mức đứng bật dậy:
Đại ca nói dối!
Ta việc gì phải nói dối? - Lý Tình dửng dưng: - Toàn bộ Việt quốc bốn mùa
ôn hòa, không khi nào có tuyết rơi, chỉ mình di địa các ngươi là khác biệt
thôi. Ngươi nói xem, nếu không phải ông trời nguyền rủa các ngươi thì làm sao
Di Địa lại lạnh giá, hoàn cảnh khắc nghiệt, tuyệt đường sống của mọi loại sinh
vật như vậy?
Tiểu Linh dẩu môi:
Nói đến đây, Tiểu Linh ngập ngừng. Lý Tình truy hỏi:
Huống hồ gì?
Muội không nói đâu.
Muội không nói, ta sẽ không chơi với muội nữa.
Lý Tình làm mặt lạnh, quên mất rằng nãy giờ mình toàn bắt nạt Tiểu Linh. Nào
ngờ Tiểu Linh cũng sợ thật, vội ngập ngừng nói:
Nghe thế, Lý Tình ngã ra mặt đất ôm bụng cười lăn lộn. Tuyết theo gió bay lên,
cuộn thành từng vòng thổi về nơi xa, vài bông rơi trên mái tóc Tiểu Linh,
vương lên khuôn mặt non nớt của cô bé.
Lý Tình cười một lúc lâu mà không nghe Tiểu Linh lên tiếng thì lấy làm lạ. Nó
ngước mặt lên nhìn thì chỉ thấy Tiểu Linh đang đứng sững người. Đôi mắt cô bé
nhìn chằm chằm mình với vẻ căm hận. Bỗng Tiểu Linh chạy đi, chạy thật nhanh về
nơi xa, hòa mình vào màn tuyết trắng rồi biến mất.
Gió lạnh như cắt, thảo nguyên mênh mông rộng lớn, nhìn về phía trước chỉ một
màu mông lung không thấy điểm đến.
Lý Tình đứng trước khung cảnh đầy lạ lẫm này lòng tự hỏi có khi nào Tiểu Linh
xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng rồi nó tự cốc đầu mình một cái. Tiểu Linh
chỉ mới tám tuổi, làm sao mà không xảy ra chuyện được? Vậy thì làm gì bây giờ?
Con đường từ đây trở về căn nhà gỗ tuy không xa lắm, nhưng nó không nhớ rõ. Mà
dù nó có nhớ, có về kịp đi chẳng nữa thì Tiểu Linh chắc cũng đã lạc đường
trong thảo nguyên này rồi.
Hít sâu vào một hơi, kéo khăn quàng cổ lại thật chặc, Lý Tình cố gắng chạy
thật nhanh theo hướng Bạch Linh vừa đi, cố lần mò từng dấu chân đang dần bị
tuyết che mờ dần dưới mặt đất.
Nó không ngừng gọi, gọi đến lạc cả giọng. Tiểu Linh vẫn không xuất hiện, trời
lại nổi lên cơn gió tuyết lớn xóa nhòa hết mọi vết tích. Đến khi Lý Tình nhận
ra mình kiệt sức thì mới phát hiện vị trí nó đang đứng đã cách rất xa với điểm
đầu rồi. Mọi phương hướng, theo những tiếng gió ù bên tai và cái lạnh se sắt
dường như đều biến mất.
Lý Tình quỵ gối, khóc lớn:
Cái lạnh bào mòn thể lực nên chẳng mấy chốc nó đã gục xuống, miệng vẫn không
ngừng rên:
Đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại, Lý Tình cứ tưởng lần này chết thật rồi, song
vào đúng lúc nó nguy hiểm nhất, lại có một tấm vải thô dày phủ xuống thân thể
nó, giúp nó lấy lại sự ấm áp.
Chiếc ào choàng của Tiểu Linh!
Bạch Linh đang ở đây, khuôn mặt vẫn còn nét giận hờn. Cô bé ngồi xuống bên
cạnh nó, mặc cho gió tuyết lạnh lẽo lướt qua cơ thể mảnh mai của mình:
Lý Tình hắt xì một cái, nước mũi chảy ra ròng ròng:
Tại sao?
Huynh ngốc lắm! - Tiểu Linh lườm Lý Tình, nói tiếp: - Nếu không vì sống
trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, một đứa bé tám tuổi như muội làm sao có
thể không sợ lạnh? Thoải mái tung tăng, coi gió tuyết là nhà thế này? Người
nội thổ bọn huynh, chỉ sợ luyện võ ba mươi năm cũng chưa chắc đã có khả năng
chịu đựng và nội công thâm hậu như bọn muội!
Lý Tình trố mắt:
Lợi hại thế sao?
Đương nhiên. - Tiểu Linh ra chiều đắc ý, chợt cô bé nhìn Lý Tình với ánh
mắt kỳ lạ: - Ban nãy gặp nguy hiểm, vì cớ gì mà huynh cứ lo cho muội mãi thế,
rõ ràng, huynh mới là người gấp nhất kia mà?
Ta… - Lý Tình gãi đầu: - Ta nghe cha ta thường nói: Nam nhi sống trên đời,
không cần đao to búa lớn, cũng không cần cái gì chí tại bốn phương, thiên thu
bá nghiệp, chỉ cần không khiến cho người con gái bên cạnh mình phải chịu khổ
là được rồi.
Huynh nói bậy. - Chẳng hiểu sao khuôn mặt Tiểu Linh lại đỏ ửng.
Cô bé quay mặt đi ra chiều giận dỗi làm Lý Tình không hiểu gì cả. Thậm chí,
trong đầu nó còn vang lên câu nói mà Nguyễn Thuật thúc thúc hay ngâm nga: “Khó
dò nhất là lòng dạ đàn bà!”mGiờ đây, Lý Tình cảm thấy đúng thật.
Này! - Lý Tình nói: - Đại ca muốn hỏi muội một câu, cùng là nam nhân, tại
sao quan điểm giữa cha ta và Bạch thúc thúc lại khác nhau như vậy?
Ví dụ?
Như ta vừa nói. Theo quan điểm của cha ta, ý nghĩa quan trọng nhất của nam
nhân chỉ gia đình, những thứ khác dù to lớn cách mấy cũng không quan trọng.
Nhưng cha muội, Bạch thúc thúc thì lại khác. Ta nhớ có lần khi tới thăm nhà
ta, thúc ấy từng nói rằng một nam nhân đích thực, phải là một kẻ đường đường
chính chính, đội trời đạp đất, tung hoành thiên hạ, dọc ngang trời đất, dùng
song quyền cũng đủ khiến giang hồ khiếp sợ.
Hừ, ông ấy suốt ngày toàn chú tâm tu luyện cái bí kíp Duy Ngã Độc Tôn gì
đấy. Có thèm quan tâm tới hai mẹ con muội đâu? - Vẻ mặt Tiểu Linh thoáng hiện
lên vẻ buồn buồn, lát sau cô bé tiếp: - Thế lý tưởng của đại ca là gì? Có
giống cha huynh và cha muội không?
Huynh à? Hiện tại huynh chưa dám nghĩ tới đó. - Đoạn, nó cười hì hì: - Có
lẽ là học một ít võ công, đủ để bay lượn như chim, đi thăm thú cảnh đẹp khắp
bốn bể là được rồi.
Lý Tình đưa tay nắm lấy hai vai Tiểu Linh, cặp mắt tròn xoe trở nên chân
thành, miệng điểm nụ cười ngây ngô:
Đến lúc đó, đại ca nhất định sẽ tới dẫn Tiểu Linh thoát khỏi Di Địa, ra
khỏi cái chốn tù túng này, để cho muội được tự do tung tăng, không phải suốt
ngày làm bạn với tuyết trắng nữa.
Đại ca nói thật không?
Lời đại ca nói, không bao giờ thay đổi!
Tuyết vẫn phủ kín, gió vẫn thét gào, nhưng đôi mắt Tiểu Linh đã trở nên long
lanh hơn.
Vào khoảnh khắc này, sao mà Lý Tình cảm thấy cô bé đẹp quá chừng…