Sát Thần Tiễn


Người đăng: TieuBachLong90

Lê Hy quát hỏi:


  • Tại sao ngươi tha cho ta?

Phong Vô Ảnh cười nhạt:


  • Thế tại sao cậu lại muốn giết ta?

Đoạn chàng tiếp:


  • Cái lý do muốn giết ta của ngươi, cũng chính là cái lý khiến ta không giết
    ngươi!

Những câu này, đương nhiên Lê Hy không hiểu. Gã nhìn Phong Vô Ảnh, lạnh lùng
bật từng tiếng:


  • Ta bại dưới tay ngươi là do ta tài nghệ thấp kém. Ngươi đã tha chết cho ta,
    ơn này ta lĩnh nhận. Về sau nếu tái đấu, ta cũng sẽ tha mạng cho ngươi ba lần,
    sau đó mới giết ngươi!

Phong Vô Ảnh mỉm cười. Thầm nghĩ lòng dạ của gã thanh niên này thật quá thuần
phác, nếu gã hành tẩu giang hồ mà không có tấm chiêu bài của Hải Tây kiếm
phái, chỉ sợ một ngày thua thiệt dưới tay kẻ khác không dưới ba phen bốn bận.


  • Nói tới đó còn hãy vội, cứ chờ ta sống qua đêm nay đi đã. - Đoạn chàng quay
    sang nhìn quần hùng: - Kế tiếp là ai?

Chỉ một bầu im lặng.

Thiết bà bà quay sang Bạch Lý Ngư nói:


  • Bạch Lý Ngư, lão đây tự biết không phải đối thủ của hắn. Trong năm người
    chúng ta thì võ công ngươi là cao nhất. Trận này hy vọng ngươi sẽ xuất thủ.

Bạch Lý Ngư gật đầu. Thật ra y biết rằng kẻ có võ công cao nhất là Phạm Nhạc
mới phải. Tuy nhiên, Thiết bà bà đã ước thúc không cho Phạm Nhạc giao chiến vì
sợ gã nương tình với thanh niên kia.

Đúng lúc này từ phương xa bỗng có tiếng cười vang:


  • Bạch tiền bối, cứ để tại hạ thử một lần với vị huynh đệ này xem sao!

Một thân ảnh hạ xuống giữa sân. Người này không ai khác ngoài Mạc Thần Bắc.

Có điều y chỉ đi một mình, Tiểu Hàn đã biến đâu mất.

Thiết bà bà nhìn thấy Mạc Thần Bắc thì mừng rơn:


  • Hay quá, có ngươi ở đây thì chúng ta thắng chắc trận này rồi!

Độc tý thần long tuy làm quan trong triều đình, song đa số các vị án liên quan
tới giang hồ đều do y đích thân xử lý, vậy nên khá thân thuộc với quần hùng.
Thậm chí, trong một cuộc hiểu lầm, Thiết bà bà đã từng giao thủ với Mạc Thần
Bắc, còn rơi vào thế hạ phong nên hiểu rõ võ công của gã cao tới đâu.

Trương Thập Nhất nói:


  • Được lắm! Trương này cũng rất khâm phục võ công của Mạc đại bổ đầu, xin rửa
    mắt chờ một phen.

Mạc Thần Bắc cười khách sáo, sau đó quay qua nhìn Phong Vô Ảnh đang đứng trầm
mặc giữa sân.

Hai người nhìn nhau một lúc, Mạc Thần Bắc thu lại nụ cười trên môi:


  • Huynh đệ, nếu huynh đệ chịu buông kiếm về Đại Lý tự quy án, thì ta đây đảm
    bảo trước ngày xét xử, huynh đệ sẽ được an toàn tuyệt đối.

Mặc dù lời này có phần giống với ước định mà Phạm Nhạc dành cho Phong Vô Ảnh,
nhưng bọn Thiết bà bà lại rất tin tưởng. Đơn giản vì Mạc Thần Bắc nổi tiếng
công minh chính trực, những kẻ được áp giải về Đại Lý tự đều được y xử đúng
người, đúng tội. Giết người không gớm tay như tên sát thủ kia thì phải chịu
ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử là cái chắc!

Phong Vô Ảnh chỉ mỉm cười:


  • Mạc huynh không cần khuyên nữa. Đêm nay một là ta thoát khỏi đây, hai là
    chết luôn ở đây. Hoàn toàn không có chọn lựa nào khác.

Khi nói ra câu này, mặc dù vẫn đang cười nhưng ánh mắt chàng lại tịch mịch quá
chừng, thê lương quá chừng!

Mạc Thần Bắc thoáng bặm môi lắc đầu, sau đó nói:


  • Vậy xin đắc tội!

Phong Vô Ảnh cũng ôm quyền trả lễ.

Nhưng sau cái lễ này lại chính là phong ba bão táp không ngừng!

Phong ba đến từ cánh tay độc nhất của Mạc Thần Bắc, bão táp đến từ thân pháp
của gã.

Chỉ thấy Mạc Thần Bắc cuộn mình một cái đã tới trước mặt Phong Vô Ảnh, bức
chàng lui lại bảy bước. Thậm chí ngay cả kiếm cũng không thể rút ra khỏi vỏ.

Chưởng phong rít lên trong gió, ánh mắt Mạc Thần Bắc sáng như sao trời, bộ
pháp thoăn thoắt, cánh tay phải liên tục đưa lên với tốc độ kinh hoàng, còn
nhanh hơn kiếm của Lê Hy gấp rưỡi lần.

Chính vì cụt một tay nên khi tập luyện, độ nặng, độ mỏi, độ đau đớn đều dồn
lên cánh tay phải này. Thứ càng được ta luyện, càng chịu khổ nhiều thì sẽ càng
mạnh mẽ. Đó chính là nguyên tắc trong võ đạo.

Phong Vô Ảnh không ngừng bị bức phải thối lui, sau cùng chàng đành phải xoay
người, dùng khinh công chạy đi nhằm có khoảng trống để có thể rút kiếm.

Chỉ cần chàng rút kiếm, cánh tay còn lại của Mạc Thần Bắc ắt phải đứt lìa!

Mạc Thần Bắc vừa rồi đã đứng từ xa quan sát Phong Vô Ảnh, dĩ nhiên cũng đã
nhìn thấy ba nhát kiếm mà Phong Vô Ảnh dùng để tấn công Lê Hy. Đó chính là
đỉnh cao của nhanh, nhanh đến tột cùng, trong đời Mạc Thần Bắc chưa từng thấy
có thứ gì nhanh đến thế. Nó giống như sao băng lướt qua bầu trời, nhưng lại
không mỹ lệ mà bình lặng như một cơn gió thoảng qua, khác hẳn với tất cả những
môn kiếm pháp có mặt tại Việt quốc đương đại.

Nếu Mạc Thần Bắc có dịp trò chuyện với Phong Vô Ảnh thì chắc sẽ kinh hãi lắm.
Bởi kiếm pháp của chàng không có tên. Ngay chính chàng còn không biết nó có
chiêu thức gì, thi triển thế nào, thì làm sao có tên cho được?

Rút kiếm, đâm, và chém, đó như một loại bản năng, như một thói quen, cũng
giống loài thú tự vệ khi đang trong tình cảnh quẫn bách. Lúc gặp nguy hiểm,
chàng rút kiếm ra với tốc độ nhanh nhất, đâm và chém với con đường ngắn nhất,
sau đó thu kiếm về. Vốn chỉ có thế thôi!

Mạc Thần Bắc cười dài, vẫn không ngừng đuổi gấp phía sau:


  • Khinh công khá lắm!

Phong Vô Ảnh vừa nhún chân đáp xuống mái hiên nhà thì ngay lập tức đã bị Mạc
Thần Bắc áp sát, nhảy xuống dưới cũng không thể thoát được gã. Mạc Thần Bắc cứ
như cái bóng của chính Phong Vô Ảnh vậy. Có điều tuy là thế, nhưng chưởng
phong của Mạc Thần Bắc cũng không thể nào đụng tới dù chỉ chéo áo của Phong Vô
Ảnh, đủ thấy khinh công của chàng siêu tuyệt đến độ nào.

Đứng phía dưới quan chiến, Trương Thập Nhất lo lắng:


  • Không ngờ võ công tên tiểu tử ấy lại cao đến vậy! Liệu Mạc đại bổ đầu có
    thắng nổi không?

Thiết bà bà tỏ ra nghiêm trọng:


  • Thật là quái thai! Rõ ràng hắn chẳng có đặc điểm hay thần thái gì của cao
    thủ, nhưng từ kiếm pháp cho đến khinh công đều thượng thặng vô song, chưa từng
    gặp trên đời.

Duy Bạch Lý Ngư là vẫn điềm tĩnh:


  • Các vị đừng lo! Mạc đại bổ đầu chỉ đang làm tiêu hao thể lực của hắn mà
    thôi. Đợi đến khi Mạc đại bổ đầu mở chiếc hòm sau lưng ra thì hắn phải chết
    không nghi ngờ.

Trương Thập Nhất tò mò hỏi:


  • Chiếc hòm đó chứa gì vậy? Ta nghe đồn giang hồ chưa ai từng thấy Mạc Thần
    Bắc sử dụng chiếc hòm đó.

Bạch Lý Ngư điểm nụ cười:


  • Cái hòm là vũ khí bí mật của Mạc đại bổ đầu. Nếu không phải từng hợp sức
    giết chết tên dâm tặc nổi tiếng Nam Cung Phóng từ Đại Minh sang đây, ta cũng
    chẳng thế biết bên trong đó là thứ gì được.

Phạm Nhạc nổi nóng:


  • Có gì thì ngươi cứ nói ra. Đàn ông hay đàn bà mà cứ ấp úng như thế?

Bạch Lý Ngư không hề tức giận:
- Đó là bí mật của Mạc đại bổ đầu, ta không dám nói đâu. Chờ khi nào các vị
nhìn thấy thì sẽ hiểu.

Bên kia cuộc chiến, Mạc Thần Bắc vẫn không ngừng bám sát Phong Vô Ảnh. Gã càng
đánh càng hăng, càng đánh càng cười dài sảng khoái. Còn Phong Vô Ảnh thì tuy
vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng ai cũng thấy rõ mồ hôi đã thấm ướt cả lưng áo
chàng.

Tốc độ thân pháp của Mạc Thần Bắc quá quái dị! Chưởng pháp lại càng độc hơn,
nó phong bế hoàn toàn những thế công của Phong Vô Ảnh. Tính từ lúc đuổi nhau
đến giờ Phong Vô Ảnh đã đặt tay lên chuôi kiếm tổng cộng mười bảy lần, nhưng
lần nào cũng ngay lập tức bị Mạc Thần Bắc kịp thời cản lại, đẩy chuôi kiếm vào
lại trong vỏ.

Phong Vô Ảnh phi thân lên đỉnh một trụ gỗ đặt giữa sân, khoảnh khắc Mạc Thần
Bắc lao đến thì chàng bỗng xoay người, không bỏ chạy nữa mà tung ra một quả
đấm thật nặng, nhắm vào mũi gã ta.

Mạc Thần Bắc nhíu mày, đầu cúi xuống né tránh, thoáng dừng lại một chút. Chỉ
đợi có thế, Phong Vô Ảnh lập tức rút kiếm ra, chém một nhát về phía cổ gã.

Nhát kiếm này nhanh đến tột cùng, đã xuất ra thì hẳn máu phải đổ, lệ phải rơi,
nhưng càn khôn tuyệt sẽ không biến sắc vì nó.

Ngờ đâu đúng lúc Phong Vô Ảnh sắp đắc thủ thì ngay đỉnh chiếc hòm bỗng bật ra
cơ quan, một mũi tên dài màu vàng lao vút ra, dùng tốc độ kinh hoàng bắn tới
cổ Phong Vô Ảnh. Nếu lúc này chàng không chuyển hướng kiếm để phòng thủ thì
chắn chắn sẽ mất mạng.

Thế nhưng khoảng cách gần như vậy, chuyển kiếm liệu có kịp không?

Hóa ra Mạc Thần Bắc đã tính toán từ trước. Y biết rằng kiếm của Phong Vô Ảnh
dù nhanh, nhưng cũng sẽ không thể nào nhanh hơn cơ quan được đặt trong chiếc
hòm. Chỉ cần hạ sát được chàng, lực đạo trên thanh kiếm sẽ mất đi, mình cũng
sẽ an toàn. Vậy nên cứ mạo hiểm cho chàng chém một nhát để có cơ hội kích hoạt
cơ quan là được.

Bên dưới, Trương Thập Nhất kêu lên kinh dị:


  • Sát Thần tiễn! Không ngờ lại là Sát Thần tiễn!

Bạch Lý Ngư gật gù:


  • Đây chính là Sát Thần tiễn nức danh thiên hạ của Tri Nhân Mệnh, thủ lĩnh
    Sát Thần đoàn. Nếu gọi Đại Lý tự là tổ chức bên ngoài ánh sáng để giúp hoàng
    để thanh lọc triều đình, thì Sát Thần đoàn chính là cánh tay trái, ẩn mình
    trong bóng tối để thực hiện những nhiệm vụ bí mật. Tri Nhân Mệnh và Mạc Thần
    Bắc là bạn thân của nhau, nên y đã tự tay chế tạo cho gã một bộ Sát Thần tiễn.

Thiết bà bà thở dài:


  • Tri Nhân Mệnh được xưng tụng là quái kiệt trong giới luyện võ, bởi y không
    những có võ công cao, mà đầu óc còn vô cùng thông minh, chế tạo ra được những
    thứ khác thường, lại còn am hiểu bát quái bố trận, toán số. Nghe đâu Sát Thần
    tiễn này một khi bật khỏi cơ quan, chỉ cần trong khoảng cách mười bước chân,
    địch nhân thì ắt phải bỏ mạng.

Còn Phong Vô Ảnh thì sao? Lúc này giữa chàng và Mạc Thần Bắc cách nhau không
tới hai bước chân. Vậy thì chàng chết là cái chắc!

Một mũi tên vàng óng ánh, một đường kiếm nhanh tới mức tột cùng.

Phong Vô Ảnh không buông bỏ. Chàng không thể từ bỏ. Nỗi oan chưa được rửa,
chưa tìm ra A Nhất là ai, chàng tuyệt đối không thể chết!!!

Một tiếng coong thật lớn vang lên.

Mạc Thần Bắc lộn người đáp xuống đất, vẻ mặt điềm nhiên.

Mũi tên vàng rơi xuống trước mặt Mạc Thần Bắc, nhưng chỉ có một nửa, nửa còn
lại nằm ở đâu?


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #12