Người đăng: TieuBachLong90
Khi Tiểu Hàn vừa đến nơi thì Lương Sơn Song Anh đã chết mất một người, còn một
người thì tóc tai xõa dài, mặt mày bê bết máu đen. Cùng lúc Tiểu Hàn cũng nghe
thấy tiếng cười quái dị kia. Không những thế, chàng còn kịp nhìn thấy một vạt
áo trắng của y biến mất sau ngọn cây đại thụ đằng xa. Khinh công của kẻ vừa ra
tay hiển nhiên cực cao, cao đến mức tuy y đã di chuyển đi nơi khác nhưng âm
thanh thì vẫn còn văng vẳng tại chỗ cũ, khiến người ta nhận lầm vị trí của y.
Cái xác không hồn của Mộc Lãng Ông đổ gục xuống đất, hai mắt gã vẫn còn trợn
trừng. Còn Tôn Bất Kiến tuy vẫn đang đứng, song giờ đây hình dáng đã người
không ra người, ma không ra ma.
Tôn Bất Kiến cười thảm:
Tiểu Hàn không trả lời, chỉ siết chặt cây ngân thương trong tay.
Tôn Bất Kiến hỏi:
Gã cười nhạt:
Mái tóc của Tôn Bất Kiến tung bay trong gió, hai hàng huyết lệ chảy tràn cả
khuôn mặt trắng bệnh của y:
Tôn Bất Kiến vừa dứt lời thì cả thất khiếu đã trào máu đen ra, lên cơn co giật
từng hồi.
Tiểu Hàn nhìn Tôn Bất Kiến, đôi mắt của chàng vẫn vô tình như cũ, nhưng không
hiểu vì sau cây ngân thương trong tay lại hơn run lên.
Cây ngân thương này không phải chưa từng dính máu. Nó đã từng trong một đêm
giết hơn mười bảy cao thủ thuộc hàng nhất đẳng của Thiên Sát, cũng đã từng một
thương đâm chết Tiểu Tướng Công, đại ma đầu ăn thịt người vô cùng đáng sợ ở
núi Chí Linh.
Tuy nhiên máu ở trên cây ngân thương này đều là của kẻ xấu, hạng ác nhân không
chuyện gì không dám làm. Còn bây giờ trước mắt Tiểu Hàn chính là “Bất Kiến
công tử” Tôn Bất Kiến, một trong Lương Sơn Song Anh nức tiếng Việt quốc, thử
hỏi chàng làm sao xuống tay cho được. Chỉ thấy Tôn Bất Kiến nắm lấy tay Tiểu
Hàn, run rẩy nói:
Tiểu Hàn im lặng, nhắm nghiền hai mắt, tay đưa Vô Tình thương lên rồi nhấn
mạnh xuống. Chàng nhấn một cách dứt khoát, thật nhanh gọn để Tôn Bất Kiến
không phải chịu đau đớn.
Chợt từ phương xa vọng đến một tiếng kêu gấp gáp. Kẻ xuất hiện chính là Độc Tý
thần long Mạc Thần Bắc, gã đã thoát khốn khỏi vòng vây của Thiên Sát, sau đó
liền chạy vội đến đây để trợ giúp cho Phùng Thiên Y. Chỉ đáng tiếc trên đường
vào trong Mạc Thần Bắc đã gặp tổng cộng ba mươi bảy cái xác chết, và cái xác
nào cũng bị một kiếm đâm xuyên yết hầu làm cho táng mạng.
Nhưng thương đã hạ, người cũng đã tuyệt khí. Tiểu Hàn đứng dậy không nói năng
gì.
Mạc Thần Bắc cũng đành thở dài. Nếu không phải gã từng gặp Tiểu Hàn, cũng đã
quen với lối hành sự lạnh lùng, trầm lặng của chàng, thì hẳn cũng đã cho rằng
chàng là hung thủ giết Tôn Bất Kiến từ lâu rồi.
Nghe Mạc Thần Bắc hỏi, Tiểu Hàn quay đầu nhìn về phía đại sảnh, sau đó dậm
chân phóng đi. Mạc Thần Bắc cũng không biểu tình, vội đuổi theo. Võ công hai
người ngang ngửa nhau, mặc dù Tiểu Hàn phải đem theo bên thân mình cây ngân
thương nặng ba bốn chục cân, nhưng cái hộp đen dài sau lưng Mạc Thần Bắc e
rằng cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
Chớp mắt bọn họ đã tới được đại sảnh. Quả nhiên hiện giờ có một thân thể béo
lùn đang nằm bệt dưới đất. Máu đỏ thấm đẫm cả chiếc áo màu vàng của y, và
đương nhiên trên cổ y cũng có một vệt cắt rất mỏng khiến cuống họng bị đứt làm
đôi. Một vết cắt mà cho dù Hoa Đà tái sinh cũng vô phương cứu chữa.
Mạc Thần Bắc đỡ Ngô Trì Thù dậy, phong bế bốn đại huyệt nơi ngực y để cầm hơi,
sau đó hỏi:
Cổ họng Ngô Tri Thù phát ra từng tiếng ọc ọc ghê người, ánh mắt vô hồn nhìn
lên trời như đang muốn ám chỉ điều gì đó.
Mạc Thần Bắc buông Ngô Tri Thù ra. Vị “Độc vương” danh chấn giang hồ đã trút
hơi thở mất rồi. Lòng Mạc Thần Bắc nặng trĩu, tuy rằng Mạc Thần Bắc đã gặp
không ít vụ án còn rợn người hơn, nhưng chưa bao giờ gã tận mắt chứng kiến
hung thủ giết ngang nhiên người trước mặt mình như thế này cả.
Mạc Thần Bắc buồn bã thở dài.
Còn Tiểu Hàn thì sao? Lúc này đây chàng không nhìn Mạc Thần Bắc và xác chết
của Ngô Tri Thù mà đăm chiêu hướng về bầu trời tăm tối bên trên, mặc kệ những
giọt nước mưa lành lạnh đang lăn dài trên mặt, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Cuối cùng, Phùng Thiên Y đã nghe thấy một tiếng “cộp” nho nhỏ.
Tiếng cộp này chỉ lớn hơn tiếng cánh muỗi vo ve một chút, nhưng Phùng Thiên Y
vẫn nghe thấy. Nếu không nghe thấy, chắc hẳn trong hai mươi năm qua ông ta đã
chết không dưới chục lần rồi.
Tuy nhiên không giống mọi khi, hiện tại Phùng Thiên Y lại không cử động, chỉ
lặng im nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài kia trời vẫn mưa, gió lạnh vẫn gào thét, còn lòng người thì sao?
Phong Vô Ảnh chậm rãi bước vào thư phòng, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Người mà hắn muốn giết đang đứng sờ sờ trước mắt hắn. Y là một người trung
niên có mái tóc muối tiêu, gương mặt góc cạnh toát lên vẻ cương nghị, đôi mắt
thì trong veo tĩnh lặng như mặt nước hồ thu. Chẳng lẽ đây là dáng vẻ của một
đại ác nhân từng tham gia thảm sát gia đình hắn năm đó ư?
Phong Vô Ảnh rất muốn không tin, nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi. Hắn đã
bước vào đây, đã gặp Phùng Thiên Y, kiếm cũng đã tuốt ra khỏi vỏ, vốn không
còn có thể quay đầu.
Chợt Phong Vô Ảnh nghe Phùng Thiên Y nói:
Phong Vô Ảnh hững hờ đáp:
Phùng Thiên Y tiếp:
Phong Vô Ảnh vẫn đáp:
Ta biết.
Chỉ cần ta giết cậu thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Ngày mai ta có thể đưa Quán
nhi ra ngoài Liêu Vân thành dạo chơi, đến tối lại chăn ấm nệm êm với nương tử
của ta.
Ta biết.
Phùng Thiên Y thở dài:
Phong Vô Ảnh cười nhạt:
Phùng Thiên Y trầm mặc:
Phong Vô Ảnh nheo mắt:
Hắn hít sâu một hơi, toàn bộ cơ bắp trên người săn cứng lại, cổ tay nắm chặt
chuôi kiếm, sẵn sàng tung ra kích tất sát bất cứ lúc nào. Đây là khoảnh khắc
hắn đã chờ và chuẩn bị suốt mười năm qua.
Hắn không muốn thất bại.
Không khí ngưng đọng lại một lúc, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người đàn ông
đang đứng đối diện nhau. Chợt Phùng Thiên Y lắc đầu nói:
Lần này Phong Vô Ảnh không giữ bình tĩnh được nữa. Hắn quát lớn:
Ánh kiếm vừa loáng lên thì đã đặt ngay trước cổ Phùng Thiên Y, không ai có thể
tưởng tượng được thân pháp và động tác của Phong Vô Ảnh lúc đó nhanh đến thế
nào, ngay cả Phùng Thiên Y cũng không nhịn được khen:
Khi chữ “lắm” vừa thốt ra thì cổ y đã rướm máu, tuy nhiên y không lấy gì làm
biến sắc, miệng vẫn điểm một nụ cười:
Ánh mắt Phùng Thiên Y trở nên dịu dàng:
Phùng Thiên Y tiếp:
Tình cảm gia đình là một thứ thật vi diệu. Vì nó, một vị anh hùng có thể
rơi lệ, một kẻ ham sống sợ chết có thể tự kết liễu mình. Đáng lý ra ta cũng
như cha cậu, sẽ điên cuồng bất chấp tất cả bảo vệ gia đình ta. Song ta lại
không làm được…
Ta vốn dĩ không xứng. - Dứt lời, Phùng Thiên Y cúi đầu, hai mắt nhắm chặt:
Phong Vô Ảnh vẫn giữ nguyên mũi kiếm trên cổ Phùng Thiên Y, nhưng giờ đây bàn
tay hắn đã hơi run run. Hắn hỏi một cách cay đắng:
Phùng Thiên Y trầm mặc, cuối cùng lên tiếng:
Phong Vô Ảnh đáp gọn:
Phùng Thiên Y nghe xong rụng rời cả tay chân.
Như nhớ ra gì đó, Phong Vô Ảnh bổ sung:
Mặc dù mũi kiếm của Phong Vô Ảnh đã đặt trên cổ Phùng Thiên Y, nhưng hắn tin
rằng Phùng Thiên Y có thể nhanh chóng lật ngược tình thể, dồn hắn vào tử địa.
Giáo chủ Ma giáo Cừu Thiên Hận chẳng phải cũng đã chết như thế sao?
Có điều không ai có thể ngờ vào đúng lúc này Phùng Thiên Y lại phun ra một
ngụm máu làm ướt đẫm thanh kiếm của Phong Vô Ảnh. Hắn vội vã thu kiếm lại,
nhanh tay đỡ lấy Phùng Thiên Y đang sắp gục xuống, một hành động mà chính
trong hắn cũng không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa.
Ánh mắt Phùng Thiên Y biểu lộ vẻ không thể tin, gắng gượng nói:
Đoạn Phùng Thiên Y đưa tay điểm lấy mấy huyệt đạo trên ngực mình rồi nhìn
Phong Vô Ảnh:
Phong Vô Ảnh run rẩy. Kẻ địch đã ở ngay trước mặt hắn, đã mất đi sự phản
kháng, đã chấp nhận để cho hắn giết, song thanh kiếm trong tay hắn đã không
còn nâng lên được nữa rồi.
Phùng Thiên Y nở nụ cười thảm:
Phong Vô Ảnh tránh né ánh mắt của y, chỉ đáp:
Ông thắng rồi!
Không, ta không thắng. - Phùng Thiên Y gượng chút lực tàn: - Chúng ta đều
đã thua. Người thắng là A Nhất!
Nghe vậy, Phong Vô Ảnh nắm chặt lấy Phùng Thiên Y, hỏi gấp:
Phùng Thiên Y lại phun ra thêm một ngụm máu đen, lắc đầu:
Phùng Thiên Y tiếp:
,- Hắn chính là kẻ thông minh và đáng sợ nhất thế gian này. Trước đây, ta và
Lê Từ, Tiêu Trọng Nghĩa từng hợp sức lần tìm thử những manh mối khả dĩ nhất,
nhưng vẫn chỉ công dã tràng thôi. Ta khuyên cậu đừng nên cố gắng nữa, tốt nhất
hãy sống cho thật tốt, đó mới không phụ với sự hy sinh của cha cậu.
Phong Vô Ảnh siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:
Câu nói của Phong Vô Ảnh làm Phùng Thiên Y sửng sờ. Bởi vì nó giống hệt những
chữ được viết trên ngực Lê Khiếu Phóng. Chỉ có điều nhìn Phong Vô Ảnh thật thà
biết bao. Nếu muốn giết mình thì đã giết lâu rồi, còn cần bày thủ đoạn làm
chi? Sau cùng Phùng Thiên Y quyết định mặc kệ.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Bất luận là thật hay giả đều khiến người
ta đau đầu, thâm tâm rối loạn. Tuyệt độc đã trúng, cơ hội sống sót giống như
sợi chỉ mỏng manh. Vả lại, Phùng Thiên Y cũng không hề muốn sống nữa.
Chợt Phong Vô Ảnh nhìn Phùng Thiên Y, lạt giọng:
Phùng Thiên Y gật đầu: