Linh


Người đăng: V4NGH03

Thập Tự Đại Lục

Quyển 1 : Doanh trại tân binh

Chương 8 : Linh

Chỉ khác một điều khiến cho Vũ Nam cảm thấy khác biệt là quần áo của người kia
là một bộ quần áo lành lặn màu đen bó sát, cái áo còn là áo cao cổ, còn găng
tay, còn giầy ... tất cả đều một màu đen theo kiểu tông xẹc tông.

Vũ Nam đang kinh ngạc nhìn kẻ mới xuất hiện thì người này chậm rãi mở mắt ra
nhìn hắn ...

Vũ Nam giật mình không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước giữ một khoảng
cách an toàn.

Kẻ này nhìn Vũ Nam nở ra một nụ cười thật tươi rồi cũng bắt chước hắn lùi về
phía sau mấy bước.

Vũ Nam trừng mắt quan sát hắn, hắn cũng trừng mắt quan sát Vũ Nam.

“Ngươi ... Ngươi là ai” Vũ Nam chỉ vào kẻ mới xuất hiện nói.

Nhưng mà kẻ kia không trả lời mà chỉ cười cười như đang khiêu khích Vũ Nam
vậy.

Vũ Nam cau mày suy nghĩ nhớ lại cái thử thách tân binh.

“Đuổi hình bắt bóng” Vũ Nam nhìn xuống dưới chân mình, hắn không thấy bóng của
mình đâu.

Vũ Nam chợt hiểu ra ngẩng đầu lên nhìn kẻ kia nghi hoặc nói “Ngươi là BÓNG của
ta”

Ngay khi Vũ Nam dứt lời kẻ kia ngay lập tức lùi lại thêm một khoảng cách nữa
với Vũ Nam khiến hắn ngỡ ngàng.

Lúc này Vũ Nam cũng đã có câu trả lời của mình, hắn nhìn Bóng vẻ mặt đang kiêu
khích mình nói

“Nhìn đi nhìn lại ta vẫn cảm thấy bóng của mình nhìn thật là đẹp trai. Nhưng
mà cái bộ đồ kia không hợp với ngươi nên ta quyết định sẽ tóm lấy ngươi, lột
sạch đồ trên người của ngươi ra xem ngươi có kiêu ngạo trước mặt đại ca được
nữa không”

Dứt lời Vũ Nam chạy hướng tới Bóng. Bóng trông thấy vậy liền quay đầu chạy.

Vũ Nam thấy bóng của mình linh tính hóa cao quá vội vàng hô “Đứng lại, đứng
lại cho ta”

Bóng không đáp lại Vũ Nam chi cắm đầu chạy. Vũ Nam thấy vậy cũng chỉ biết cắn
răng đuổi theo.

Hai bên kẻ đuổi theo người chạy đi chạy quanh cái bảng ở giữa doanh trại. Khi
Vũ Nam mệt thở, Bóng cũng mệt thở.

Khi Vũ Nam chạy, Bóng cũng chạy. Khoảng cách của hai người không mảy may rút
ngắn một chút nào.

Chẳng mấy chốc đã qua một thời gian không có ngắn. Vũ Nam và Bóng chạy như đã
vắt kiệt sức mình. Cả hai đều bước đi lảo đảo không còn vững như lúc mới bắt
đầu nữa.

Trên người của Vũ Nam đã thấm đầy mồ hôi, còn Bóng thì vẫn vậy chẳng có gì
thay đổi cả nhưng thể lực của hai bên đang bị hao dần.

Cả hai bên cứ kéo dài như vậy cho tới khi Vũ Nam mệt không nhấc được chân lên
nữa hắn ngã gục xuống sàn. Bóng cũng không có khá gì hơn hắn cũng ngã gục
xuống sàn.

Vũ Nam không cam tâm hắn không muốn thua, nhất là thua bởi vì cái bóng của
mình.

Vũ Nam lết từng chút, từng chút một tới Bóng. Bóng cũng lê lết trốn.

Lúc này Vũ Nam cảm thấy khoảng cách mình với Bóng đang gần lại. Dù chỉ gần lại
một gang tay nhưng đó cũng là động lực giúp hắn tiếp tục.

Vũ Nam cố gắng từng chút từng chút một kéo gần lại khoảng cách với Bóng.

Một thời gian sau cuối cùng Vũ Nam cũng chỉ còn cách Bóng một khoảng ngắn nữa
mà thôi.

Vũ Nam với tay bắt được cái chân của Bóng cười lớn nói “Giờ thì ta xem ngươi
chạy đằng nào”

Ngay khi Vũ Nam chạm vào Bóng. Bóng như hòa tan biến mất và quay trở lại thân
thể của hắn.

Lúc này Vũ Nam đứng dậy kiểm tra thấy cái bóng của mình đã quay về liền thở
một hơi.

“Trở về rồi”

Vừa nãy khi phát hiện ra mình mất đi cái bóng Vũ Nam đã hoảng sợ, hắn sợ rằng
bóng của mình sẽ không trở lại với mình nữa.

Lúc đấy trong đầu Vũ Nam chỉ muốn bắt bóng của mình trở lại mà thôi.

Khi Vũ Nam đang nằm thở dốc thì thấy một cái Bóng khác nhưng không phải Bóng
của hắn.

Vũ Nam ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện cái Bóng này gương mặt mơ hồ không
chân thật giống như Bóng của hắn.

Vũ Nam trừng mắt nhìn cái Bóng vừa xuất hiện. Hiện tại hắn không động đậy được
nên cũng chẳng làm gì được nữa chỉ có thể trừng mắt lên đe dọa cái Bóng kia mà
thôi.

“Chào mừng tới với Doanh Trại Tân Binh của Binh Đoàn Nam Thập Tự”

Cái Bóng bỗng nhiên nói chuyện khiến cho Vũ Nam kinh ngạc thốt lên

“Ngươi ... Ngươi có thể nói chuyện”

“Phải. Có thể hiện tại cậu đang nghĩ ta là một cái bóng đúng không. Ha ha ha.
Lần đầu tiên gặp ta ai cũng nghĩ giống như cậu vậy nhưng chia buồn. Cậu đoán
sai rồi. Ta không phải là cái Bóng bình thường như vậy ...”

“Ngươi là siêu cấp Bóng”

“Ngươi mới Bóng cả nhà ngươi Bóng. Không để ta nói hết rồi mới đặt câu hỏi
được à. Ta không phải Bóng mà ta là một Linh. Ngạc nhiên chưa ?”

Vũ Nam trợn mắt nhìn Linh đang ở trước mặt bình mà nghẹn lời. Linh là cái gì?
Xin lỗi với kiến thức đúc kết hơn mười năm ở Nam Cực Trấn thề với ông Bụt, cụ
Rùa hắn bó tay trước câu hỏi này.

Linh kia thấy Vũ Nam không trả lời mà trợn mắt nhìn khiến Linh không khỏi
gượng gạo xấu hổ nói “Nhìn gì mà nhìn chằm chằm vậy. Chẳng lẽ cậu chưa thấy
Linh bao giờ?”

“Chưa bao giờ thấy” Vũ Nam thành thật trả lời

“Thật sự. Ôi trời thế giới này hiện tại thay đổi tới mức độ nào rồi. Đến cả
Linh mà cũng chưa từng thấy bao giờ. Cậu chắc chắn mình chưa gặp linh nào
chứ?”

“Chắc chắn, chưa bao giờ thấy luôn”

“Ai ... ai ... ài” Linh nghe thấy vậy thở dài lắc đầu “Thời gian quá dài. Câu
chuyện cũng rất dài. Nhưng chúng ta có thời gian cũng rất dài nha” Linh khoanh
chân ngồi xuống bên cạnh Vũ Nam.

“Để ta kể cho cậu nghe. Bắt đầu từ đâu nhỉ ... Bắt đầu từ ngày ta trở thành
Tân Binh của Binh Đoàn Nam Thập Tự đi. Ta vốn anh tuấn, tiêu sái, đẹp trai có
rất là nhiều người theo đuổi ...”

Linh bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về bản thân của mình từ khi là tân binh
cho tới khi chiến đấu. Nào là vung tay một cái biển dậy sóng, nào là giơ chân
một cái núi sụp đổ.

Vũ Nam lúc này nghe Linh kể chuyện cứ như là đang nghe chuyện sử thi vậy. Theo
hắn thấy tên này thật sự rất nhiều chuyện. Linh ba hoa bốc phét chắc cũng được
vài tiếng rồi.

Lúc này Vũ Nam cũng đã lấy lại được chút sức lực hiện tại hắn đã ngồi khoanh
chân đối diện với Linh hai mắt chăm chú nghe Linh kể chuyện.

Phải nói tên này rất có năng khiếu kể chuyện khiến cho Vũ Nam như lạc vào
trong câu chuyện của hắn vậy.

“Rồi bọn chúng tới hàng vạn đứa rồi lại hàng vạn đứa như những con sóng thần
ngoài biển khơi.

Ta nhận lệnh của Thống Soái lĩnh quân đi đánh trận tiên phong.

Chúng ta giống như một mũi tên xông tới giết địch.

Ngươi biết không, một mình ta lúc đấy chém đầu tứ Vương, trảm sát vô số Tôn
còn Sư thì không thể nào đếm nổi.

Chúng ta như mãnh hổ trong vòng vây của sói.

Lúc đó ta dẫn dắt một vạn huynh đệ xông thẳng vào lòng địch trảm Hoàng.

Chúng ta giết tới đỏ cả mắt. Tới khi chúng ta trảm được Hoàng của bọn chúng
thì bên cạnh ta chỉ còn sót lại chưa tới một trăm huynh đệ.

Ngươi thấy có đáng giá không?”

“Có đáng giá không?” Vũ Nam mơ màng nói

“Đáng chứ. Quá đáng giá. Một Hoàng dắt mười vạn quân, ta chỉ dùng một vạn quân
xông vào chém giết. Đây chính là kỳ tích”

“Sau đó thì sao?” Vũ Nam thắc mắc hỏi

Linh đứng dậy hai tay chắp vào sau lưng, mặt nghiêng nghiêng hướng lên trời
nhìn dáng vẻ của hắn lúc này giống như một cao nhân tịch mịch vậy.

“Sau đó ... nhóm quân tiên phong của chúng ta từng người từng người một anh
dũng hy sinh ...”


Thập Tự Đại Lục - Chương #8