Người đăng: V4NGH03
Thập Tự Đại Lục
Quyển 1 : Doanh trại tân binh
Chương 5 : Chuyện cũ
Bữa tối diễn ra như mọi lần. Không khí gia đinh của Chú Nhân khiến cho Vũ Nam
ấm áp hơn. Từ khi Chú Nhân tới đây hắn không còn cảm thấy mình cô đơn nữa. Chú
Nhân đã mang tới cho hắn không chỉ là sự bao bọc, che chở. Chú còn mang lại
cho hắn niềm tin để tiếp tục sinh tồn. Sau khi ăn xong Chú Nhân giục bé Nhàn
vào phụ giúp mẹ. Ở phòng khách chỉ còn lại hai người Vũ Nam và Chú Nhân.
Chú Nhân uống một ngụm trà mạn rồi băt đầu nói “Tiểu Nam à. Chú đã kể cho cháu
nghe chuyện ngày xưa khi chú còn ở phía bắc chưa nhỉ?”
Vũ Nam mỉm cười nói “Lúc trước cháu có nghe chú kể một lần rồi a”
Phía bắc. Quê hương của Chú Nhân là một khu vực ấm áp. Nó có bốn mùa xuân, hạ,
thu, đông phân biệt rõ ràng.
Mùa xuân là mùa của đất trời giao hòa, mùa của hy vọng và ước mơ, mùa của mùa
màng no ấm và xum họp. Mùa xuân là mùa của sức sống mãnh liệt, mùa để cây lá
đâm chồi nảy lộc, mùa của những mầm non xanh mơn mởn thoát khỏi lớp vỏ bọc xù
xì để vươn vai đón chào những tia nắng ấm áp diệu kì.
Khi mùa xuân đi thì mùa hè đến. Mùa hè tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ nhay múa
tung tăng trên đường. Mùa hè nóng, nóng tới mức mà không cẩn bếp chỉ cần mang
chảo ra đường cũng có thể rán được trứng. Mùa hè là là một thế giới hoàn toàn
trái ngược với nơi Cực Nam này.
Kế đến đó là mùa thu. Mùa thu đi tới làm dịu đi những trưa hè oi ả. Mùa thu ở
phương bắc có màu vàng vì lá vàng rụng khắp nơi. Chiều thu nhuộm một màu vàng
huyền ảo khiến cho người ta mê mẩn quên cả lối về.
Cuối cùng là mùa đông. Mùa đông thường tới bất chợt, những cơn gió se lạnh
khiến mùa đông có cảm giác cô đơn. Lúc đó người ta hay nghĩ trở về với tổ ấm
gia đình. Đó là mùa gia đình vui vẻ đoàn viên, đó là mùa đông ấm áp.
Sau khi được Chú Nhân kể về quê hương của mình, Vũ Nam rất khao khát một lần
đi tới phương bắc. Tới quê hương của Chú Nhân để chiêm ngưỡng bốn mùa. Tại Cực
Nam Trấn nơi hắn ở chỉ có một mùa duy nhất. Mùa băng giá.
Chú Nhân nhìn Vũ Nam đang mơ mộng mỉm cười hiền hậu nói “Vậy cháu có biết tại
phương bắc công việc của chú là gì không”
Vũ Nam suy nghĩ rồi gãi đầu nói “Cháu không biết. Mà hình như vụ này chú còn
chưa kể cho cháu nghe mà”
Chú Nhân bắt đầu kể lại câu chuyện chưa từng kể. Ngày còn ở phương bắc, Chú
Nhân là một anh thợ mỏ. Trong một lần tình cờ, bên trong mỏ phát hiện được một
loại quặng mới. Loại quặng này rất tinh khiết không giống như các loại quặng
khác khiến nhiều người tò mò. Sau khi biết được tin tức này, lãnh đạo của bấy
giờ niêm phong mỏ quặng lại và cấm mọi người bàn tán về thứ đào được ở đó.
Nhưng các nỗ lực của bên trên không thể khiến cho người dân thôi hiếu kỳ. Có
người còn nửa đêm tiến mỏ quặng để lén lút khai thác sau đó đi sang các thành
phố lớn để bán. Sau đó người này trở về và nói cho mọi người biết rằng, thứ ở
trong hầm mỏ kia có giá trị rất lớn.
Hắn mang một viên quặng to bằng quả trứng đi bán được tới mười năm tiền lương.
Mọi người sau đó đều điên cuồng bất chấp mọi thủ đoạn để có được một viên
quặng kì lạ. Trộm, cướp, phóng hỏa, giết người ... tất cả đều chỉ vì một viên
quặng chỉ bằng móng tay.
Một thời gian không lâu sau đó. Một quân đoàn tới tiếp quản mỏ quặng này và
chiến tranh bắt đầu xảy ra ở nơi đây. Các thế lực lớn bé vì cái mỏ này mà liên
tục xung đột với nhau. Quân đoàn kia không bao lâu bị một quân đoàn khác tiêu
diệt rồi quân đoàn mới tới lại bị quân đoàn khác đoạt lại.
Chiến tranh leo thang lên mức độ cao nhất lan sang cả những người dân thường.
Gia đình Chú Nhân cũng là một nạn nhân ở trong cuộc chiến đó. Chú Nhân quyết
định đưa vợ con của mình hướng về phía Nam để sinh hoạt. Nhưng trên đường đi,
con trai ông đã mất vì bạo bệnh.
Chú Nhân kể lại câu chuyện mà hai mắt ông đỏ rực. Ông hận chiến tranh, chiến
tranh đã cướp đi của ông một đứa con nhỏ. Vũ Nam thấy chú Nhân tâm trạng không
tốt lắm liền kéo ghế ngồi cạnh nắm tay của ông. Tay của Chú Nhân rất thô và
to, có lẽ ngày xưa ông làm thợ mỏ nhiều năm nên tay của ông bị chai nhiều.
Chú Nhân hít một hơi dài cho tâm trạng ổn định lại rồi nói “Chiếc nhẫn sáng
nay cháu đào được ở bãi rác. Được làm từ thứ quặng đó”
Vũ Nam ngơ ngác nhìn Chú Nhân không nói một lời nào. Chiếc nhẫn vẫn còn ở
trong túi của hắn. Hắn theo bản năng đưa tay cho vào túi tìm kiếm. Chiếc nhẫn
vẫn nằm ở đó, vẫn lạnh lẽo như vậy. Hắn lôi chiếc nhẫn ra trước mặt mình và
Chú Nhân.
Chú Nhân lúc này nhìn chiếc nhẫn nói “Chiếc nhẫn này được làm thủ công, tinh
xảo, là một món đồ cực kỳ có giá trị. Thứ giá trị nhất không phải nó được làm
từ cái gì. Thứ giá trị nhất của nó chính là bản thân nó là cái gì”
Vũ Nam nghi hoặc nhìn chiếc nhẫn lẩm bẩm nói nhỏ “Nó là cái gì”
Chú Nhân nhấp một ngụm trà mạn rồi tiếp tục “Sau khi quân đoàn đến tiếp nhận
mỏ quặng này và khai thác nó. Nhiều người tò mò tìm hiều và biết được rằng thứ
quặng này là một loại quặng có chứa năng lượng ...”
Vũ Nam nghe vậy thì giật mình nói “Quặng chứa năng lượng ... Như vậy cái này
nó là ...”
Chú Nhân gật đầu nói “Cháu đoán đúng rồi. Một sản phẩm được tạo ra từ quặng
chứa năng lượng không phải là một sản phẩm bình thường. Chiếc nhẫn này nó là
một món bí bảo. Giá trị của nó đã vượt qua giá trị của thứ dùng để tạo ra nó.”
Vũ Nam ngơ ngách nhìn chiếc nhẫn đang cầm trên tay. Bí bảo, ở Cực Nam Trấn
không phải không có bí bảo. Nhưng một kiện bí bảo có giá cao biết bao nhiêu.
Rẻ nhất cũng là 10.000 đồng. Đây là số tiền đủ để cho hắn sinh hoạt không lo
nghĩ trong hơn 7 năm. Quá giá trị rồi.
Chú Nhân vỗ nhẹ vào vai của Vũ Nam khiến tâm trạng hắn ổn đinh trở lại. Vũ Nam
nhìn Chú Nhân, hắn biết khi Chú Nhân đề cập tới chuyện này tức là ông sẽ có
phương hướng giải quyết.
Đúng như Vũ Nam nghĩ. Chú Nhân mỉm cười nhìn hắn nói “Đây là một chuyện tốt.
Bí bảo là thứ có thể gặp nhưng khó thể cầu. Bản thân chúng là một thứ xa xỉ,
nhưng chúng cũng là một công cụ tốt. Bản thân cháu có thể lựa chọn sử dụng
hoặc không sử dụng thì bán đi lấy tiền. Nếu sử dụng thì cháu cần nhớ kỹ là
không được cho người khác biết cháu có bí bảo. Ở trong nhóm đào rác cháu biết
rồi. Có những kẻ sẽ không từ thủ đoạn mà cướp đoạt chỗ tốt của người khác.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Một khi cháu để lộ ra thì cháu sẽ chịu hậu
quả nghiêm trọng. Thậm chí có thể mất mạng. Cháu nghĩ sao”
Vũ Nam trầm mặc một hồi rồi nói “Hiện tại cháu cũng không biết có nên sử dụng
nó không. Từ lúc có được nó thì cháu chưa xem qua nó. Nếu nó có ích cho cháu.
Cháu sẽ giữ lại. Nếu nó vô dụng với cháu. Cháu sẽ đổi lấy tiền”
Chú Nhân nhấp một ngụm trà mạn mỉm cười nói “Cháu có suy nghĩ rất trưởng
thành. Chú rất là thưởng thức cháu ở điểm này. Chính bản thân chú nếu có được
một món bí bảo thì chú sẽ không ngần ngại gì mà bán nó luôn chứ không có suy
nghĩ được như cháu”