Chú Nhân


Người đăng: V4NGH03

Thâp Tự Đại Lục

Quyển 1 : Doanh trại tân binh

Chương 4 : Chú Nhân

Biết Vũ Nam mồ côi từ nhỏ, Chú Nhân đối xử với hắn rất tốt. Những khi Vũ Nam
xảy ra tranh chấp chính Chú Nhân là người dàn xếp cho hắn. Nếu hắn đúng, Chú
Nhân sẽ vì hắn ra mặt. Nếu hắn sai, Chú Nhân sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm. Chú
Nhân giống như trưởng bối của Vũ Nam vậy. Luôn luôn theo sau đôn đốc hắn từ
nhỏ. Lúc đó hắn chưa biết gì đôi khi còn khó chịu với ông.

Cho đến khi Vũ Nam hiểu chuyện mới biết Chú Nhân cũng có một đứa con trai.
Nhưng vì chiến tranh lan tới nơi ông ở đã khiến ông mất đi đứa con này. Sau đó
Chú Nhân di tản về Cực Nam Trấn và gặp Vũ Nam.

Vũ Nam làm ông nhớ lại đứa con trai của mình nên cố gắng bảo vệ hắn. Vũ Nam
sau khi biết chuyện đã rất cảm động. Trong lòng Vũ Nam lúc nào cũng nhắc nhở
bản thân hắn không được quên con người này.

Vũ Nam cười gượng gạo lấy chiếc nhẫn màu đen trong túi ra nói : “Hôm nay cũng
không phải là cháu không có thu hoạch a”

Chú Nhân cầm lấy chiếc nhẫn trên tay Vũ Nam quan sát một lúc rồi trả lại hắn
và mỉm cười nói : “Có thu hoạch là được rồi. Có thu hoạch là tốt. Tối nay tới
nhà chú ăn mừng nhé. Hôm nay chú cũng thu hoạch không tệ”

Vũ Nam cất chiếc nhẫn vào trong túi mình rồi nhìn Chú Nhân nói “Đến ăn không
cháu ngại lắm. Hay là để cháu thử sửa hai món đồ của chú đi. Nếu sửa được thì
chú đem bán sẽ được giá hơn”

Chú Nhân nhìn Vũ Nam cười nói “Cứ thoải mái đi. Đằng nào nó cũng hỏng rồi. Sửa
được là tốt. Không sửa được cũng không có sao”

Vũ Nam nghe Chú Nhân nói vậy liền không khách khí nữa mở hộp dụng cụ của mình
ra bắt đầu công tác tháo rời chi tiết của lò nướng. Vì đã từng có kinh nghiệm
sửa lò nướng nên Vũ Nam mới chọn lò nướng trước tiên. Cái chảo điện hắn mới
chỉ nhìn một lần còn chưa có sửa qua bao giở cả.

Vũ Nam say sưa công tác không để ý rằng Chú Nhân bên cạnh nhìn hắn vẻ mặt toát
lên một chút lo âu phiền muộn. Hít một hơi khí lạnh cho tỉnh táo, Chú Nhân
nhắm mắt vào bắt đầu suy tư.

Do đã có kinh nghiệm sửa chữa lò nướng Vũ Nam sau một hồi biết được bệnh của
cái lò nướng này ở đâu. Hắn vui vẻ sửa chữa xong xuôi rồi lắp ráp trở lại. Thử
chạy một lần không thấy có vấn đề Vũ Nam thỏa mãn để nó qua một bên rồi tiếp
tục với cái chảo điện.

Lần sửa chảo điện hơi mất thời gian một chút so với cái lò nướng nhưng Vũ Nam
cũng vẫn tìm ra được bệnh của nó rồi sửa lại. Cái chảo điện này không có dây
nguồn nên cũng không thử chạy được. Vũ Nam đành phải chờ đến khi Chú Nhân đi
ra cửa hàng đồ cũ để người ta thử mới biết.

Xong xuôi Vũ Nam nhìn trời cũng đã quá trưa. Bụng của hắn bắt đầu phản đối dữ
dội rồi. Hắn nhìn sang Chú Nhân thì thấy ông vẫn đang nhắm mắt cau mày. Tại
vùng băng giá này tình trạng ngủ thiếp đi rất hay xảy ra và nếu không có ai
bên cạnh thì có khi sẽ xảy ra chết người. Vũ Nam nhìn thấy Chú Nhân mơ màng
liền hoảng sợ. Hắn vội vã vừa lay người Chú Nhân vừa gọi “Chú Nhân ... Chú
Nhân”

Chú Nhân đang suy nghĩ thì bị Vũ Nam đánh thức. Mở mắt ra thấy khuôn mặt lo
lắng của Vũ Nam thì đoán được hắn đang vì mình mà thất thố. Chú Nhân cười lớn
nói “Ta chỉ là chợp mắt một chút thôi. A. Đều xong rồi à Tiểu Nam. Thế nào, có
sửa được không”

Vũ Nam khi thấy Chú Nhân tỉnh lại thở dài một hơi rồi nói “Tất cả cháu xem
rồi. Cái lò nướng thì không có vấn đề gì. Còn cái chảo thì cháu không chắc
lắm. Có khi lát nữa chú mang ra chợ xem nó có hoạt động không. Mà lần sau chú
thiếp đi nhớ nhắc nhở cháu trước. Cháu lần này sợ thật rồi đấy”

Chú Nhân nghe Vũ Nam nói vậy cảm giác được trong lòng mình ấm áp lên mỉm cười
nói “Được. Nếu có lần sau chú sẽ nhắc trước. Bằng không ngủ một mạch tới khi
đông lại ... nghĩ cũng sợ thật”

Vũ Nam đứng dậy nói “Hiện tại cũng quá trưa rồi. Cháu đi ăn trước đây”

Chú Nhân gật đầu nói “Chú cũng về luôn đây không cô lại đợi ăn cùng. Tối nay
nhớ qua nhà chú nhé. Chú đợi đấy”

Vũ Nam mỉm cười nói “Chú yên tâm đi. Cái gì có thể quên chứ ăn thì cháu không
có quên đâu”

Sau đó Vũ Nam chào tạm biệt với Chú Nhân và chạy về hướng chợ để tìm một suất
ăn. Nhìn bóng lưng Vũ Nam, ánh mắt của Chú Nhân hiện lên vẻ phức tạp một hồi
rồi nghĩ thầm “Ta không phải là cha, là chú. Ta không thể can thiệp quá sâu.
Vậy hãy để cháu tự quyết định đi”

Vũ Nam sau khi ăn vội vã ăn trưa lại vội vã trở lại khu tập trung các đồng
nghiệp. Vũ Nam chắc chắn vẫn còn có người ở đó sửa chữa đồ vì thu hoạch của
hôm nay lớn như vậy mà. Ai cũng muốn kiếm thêm một chút nên mọi người đều nán
lại xem thử coi đồ của mình có sửa được không. Cũng có nhiều người đã ra về
một là sửa xong đồ hai là đồ của mình các thợ sửa nghiệp dư bó tay. Chỉ còn
lại vài người đang ôm chút hy vọng.

Vũ Nam tới quan sát một lượt những đồ còn lại cảm thấy mình có thể sửa được
liền không ngần ngại lao vào. Nếu có khả năng sửa hắn sẽ sửa, không có khả
năng sửa thì hắn sẽ ráp lại như cũ. Sau buổi trưa Vũ Nam kiếm thêm được thêm 2
đồng tiền công sửa hai món đồ.

Chuyến xe chở rác tiếp theo tới vào 4 giờ chiều. Mọi người lại tụ tập đào rác,
lần này Vũ Nam may mắn hơn khi chọn được một chỗ khá tốt. Hắn đào được một món
đồ nhưng hắn lại không có khả năng sửa nên hắn tiện tay bán luôn cho một đồng
nghiệp nhìn trúng với giá 2 đồng.

Chiều hôm đó, tại bãi đất tập trung, Vũ Nam còn sửa thêm được một món đồ hỏng
của một chú đồng nghiệp nữa và kiếm được thêm 1 đồng. Thế là xong một ngày bận
rộn. Vũ Nam quay trở về căn lều của mình đun nước tắm. Hôm nay Chú Nhân mời
hắn ăn cơm nên hắn phải gọn gàng một chút mới được.

Tắm xong xuôi Vũ Nam chọn cho mình bộ quần áo khá nhất mặc vào. Bình thường
hắn toàn mặc chiếc ao trong vá năm miếng. Hôm nay đến nhà Chú Nhân hắn chọn
cái áo tốt nhất chỉ có ba miếng vá thôi. Chiếc quần tốt nhất của hắn cũng có
hai miếng vá. Cảm thấy bản thân mình hiện tại đã tốt nhất có thể rồi Vũ Nam
khoác cái áo đen to đi ra khỏi lều hướng tới nhà của Chú Nhân rảo bước tới.

Nhà của Chú Nhân ở ngoài Thị Trấn. Đây là một căn nhà nhỏ đàng hoàng chứ không
phải là căn lều tồi tàn như của Vũ Nam. Chú Nhân sống với vợ và con gái. Vợ
của ông tên là Lã Phương, bà có làn da như chồng. Có lẽ do khu vực phía bắc
mặt trời nắng gắt gao hơn phía nam nên người dân ở đấy đều có một làn da nâu
nâu không như ở phía nam là da của ai cũng trắng nhợt nhạt. Con gái của Chú
Nhân tên là Chí Nhàn, năm nay cô bé được 8 tuổi. Sau khi tới đây không lâu thì
vợ của Chú Nhân mang bầu và sinh ra cô gái nhỏ này. Khác với bố mẹ mình, bé
Nhàn có làn da trắng nhợt nhạt như những người địa phương.

Vũ Nam không phải lần đầu tiên tới nhà của Chú Nhân. Hàng năm hắn tới đây đôi
ba lần. Có lần là đón năm mới, có lần thì sinh nhật bé Nhàn, có lần như lần
này đây. Chú Nhân gọi hắn tới chỉ để ăn một bữa cùng nhau.


Thập Tự Đại Lục - Chương #4