2


Người đăng: V4NGH03

Khi hắn năm tuổi. Mẹ của Vũ Nam vì bệnh mà chết đi để lại hắn với căn lều nhỏ
ngay gần nhà máy phân loại rác. Bắt đầu từ ngày đó, hàng ngày đều đặn đứa bé
năm tuổi đều tới bãi tập kết rác của nhà máy phân loại đào rác kiếm sống qua
ngày. Hiện tại, thời gian đã trôi qua được mười năm.

Vũ Nam chạy như điên tới nhà máy phân loại rác thì đã có rất đông các đồng
nghiệp ở đó. Chuyến xe chở rác đầu tiên hầu như đã bị bới móc gần hết rồi nếu
có thì chỉ còn lại mấy món đồ chắc chắn không thể sửa chữa lại được hoặc là
những thứ vô dụng chẳng có giá trị gì hết. Khuôn mặt của Vũ Nam lúc này hiện
lên vẻ đau đớn như bị ai đó cắt vào thịt vậy. Hắn không tưởng được mới đến trễ
một chút thôi mà cả cái xe chở rác bị chia sẻ gọn gàng như vậy. Không bình
thường chút nào.

Vũ Nam chạy tới với hy vọng đào được một cái gì đó để an ủi. Bên cạnh hắn một
ông chú đồng nghiệp vẫy tay với hắn “Sớm vậy Vũ Nam”. Vũ Nam ngửa mặt lên
trông thấy chú đồng nghiệp. Đây là một trong số những đồng nghiệp mà hắn không
ưa lắm, tên của ông ta là Cao Cao. Ai nghe xong giới thiệu này đều muốn ôm
bụng cười lớn.

Chú Cao này thân cao tới một mét bốn mươi có lẻ. Lẻ bao nhiêu thì không ai
muốn tính cả. Thân người của chú cao còn mũm mĩm tròn tròn, khuôn mặt tròn cái
bụng cũng tròn luôn. Thoạt nhìn rất là hiền lành nhưng khi tiếp xúc lâu rồi
thì mới biết được tính tình của ông ta thì nhỏ nhen, keo kiệt, bủn xỉn và rất
hay soi mói người khác. Vì hay đắc tội với người khá nên mọi người đặt cho ông
biệt danh là Cao mét bốn.

Vũ Nam nhe răng cười trong lòng bực mình nghĩ “Sớm cái chim. Ông rõ ràng còn
tới sớm hơn nữa kìa” Nhưng mồm hắn tươi cười nói “Chú Cao mét bốn cũng tới sớm
nha” rồi cúi đầu xuống tiếp tục đào rác với hy vọng đào được món gì đó giá trị
một chút.

“Mét bốn ...” Cao mét bốn đứng hình một lúc gào lên “Ta không có mét bốn. Ta
nói bao nhiêu lần rồi ta là cao mét năm a”

Lúc này nhóm đồng nghiệp đang tác nghiệp tại đó ai cũng nhịn cười mặt đỏ tưng
bừng. Mọi người hiện tại đều có chung một suy nghĩ Cao mét bốn thà đừng giải
thích còn hơn. Giải thích kiểu này hại người quá mà. Hiện tại quanh đây ai
cũng co người lại run run vì nhịn cười. Cao mét bốn thấy vậy liền biết mình
lại nói hớ rồi nghẹn ngào nhịn xuống cục tức mà tiếp tục sự nghiệp đang dang
dở trong khu vực của mình.

Ở bãi rác này có luật riêng của nó. Cứ ai đang đào rác thì phạm vị ba mét
quanh người đó đều là khu vực riêng, bất khả xâm phạm. Nhưng luật là luật còn
thực tế thì lại khác. Hàng ngày ở khu tập kết rác của nhà máy phân loại này
đều xảy ra năm bẩy lượt tranh chấp khu vực.

Hầu hết là những kẻ thất phu mới xảy ra tranh chấp với nhau. Những người ngại
va chạm thì thà kiếm một chỗ khác còn hơn là đi tranh chấp vớ vẩn. Bãi rác này
đủ cho một nghìn người đào rác kiếm cơm mà số lượng nhân lực ở đây chỉ có gần
hai trăm người. Mất khu vực tốt cũng chưa chắc là không kiếm được thứ tốt.

Tâm lý của Vũ Nam lúc này cũng như vậy. Khu vực tốt chưa chắc đã kiếm được thứ
tốt bằng khu vực khác. Vũ Nam đang đào rác một bên thì phía bên cạnh một đồng
nghiệp của hắn vui vẻ hô lên. “A ... Một cái bếp điện từ. Ha ha”

“Bếp điện từ ...” Vũ Nam thầm nghĩ trong đầu. “Không tệ ... một cái bếp điện
từ hỏng bán sang tay được 2 đồng. Nếu sửa chữa được thì bán được 5 đồng. Nếu
tiết kiệm có thể duy trì được ba bữa cơm. Coi như là không uổng phí công ngày
hôm nay đi làm”

Vũ Nam tiếp tục đào xới trong khu vực của mình thì bên hướng khác lại có người
tìm được đồ. Một bộ cối xay sinh tố còn đủ cả bộ cối xay và cả cốc xay. Thi
thoảng cũng có người đào được cối xay nhưng có đủ cả bộ thì rất hiếm. Nếu đủ
bộ thì giá của nó là 2 đồng, nếu sửa được thì giá của nó là 3 đồng.

Không dừng lại ở đó. Cho tới buổi trưa liên tiếp có người đào được những món
đồ tốt. Hôm nay ai cũng vui vẻ chỉ trừ Vũ Nam.

Vũ Nam hôm nay không được tốt lắm. Khu vực của hắn bị đào sắp rỗng rồi mà hắn
chưa tìm được món đồ nào có giá trị 1 đồng cả. Để món đồ có giá 1 đồng cần thì
món đồ trước hết phải nguyên vẹn, thứ hai là có khả năng sửa chữa hoặc đồ có
giá trị, linh kiện của nó có thể bóc ra để bán.

Tại khu vực của Vũ Nam hôm nay chỉ toàn là mảnh vụn hay những đồ dùng không
đáng tiền như muôi cong, nồi sứt, hay mâm thủng ... mấy thứ xứng đáng bị cho
vào đây để nhà máy phân loại xử lý tái chế.

Khi mặt trời lên cao cũng chính là lúc Vũ Nam hoàn thành công tác của mình.


Thập Tự Đại Lục - Chương #2