Xuất Vân Thành(2)


Người đăng: minhcv1997

Đang chuẩn bị đứng dậy dọn đồ ra về thì bỗng đằng sau cất tiếng nói:"Không
biết ở đây xem tướng đoán mệnh phải không?"

Lâm Hàn quay đầu nhìn người nọ,người này tuổi ước chừng hơn 30 cao vũ hiên
ngang cả người toát lên hoàng giả chi khí tất là kẻ bất phàm,thân một bộ
trường bào sang trọng khuôn mặt chữ vương vuông vức nghiêm nghị đích thị là
người không cam lòng với thực tại,lông mày hất lên kẻ này có số đại quý tuy
nhiên ấn đường màu xanh chắc hẳn trong nhà gặp cảnh tranh đấu.

Bỗng hắn để ý trên đỉnh đầu nam nhân nọ xuất hiện một cỗ hoàng kim khí bên
trong ngưng tụ nhàn nhạt một đầu tiểu long,ánh mắt nheo lại Lâm Hàn biết đứng
trước mình là một thành viên hoàng tộc,kẻ này long khí gia trì thành rồng rất
có thể là một vị hoàng tử.Bất giác nhớ đến câu chuyện của lão bánh bao hắn
chợt nghĩ:
"Chả nhẽ kẻ này là Ngũ hoàng tử"

Nam nhân này chắp tay nhìn Lâm Hàn:"Không biết tiên sinh có thể chỉ giáo đôi
điều"

Lâm Hàn điệu bộ thường thường giọng lạnh nhạt:"Các hạ đã đọc qua trên giấy?".

Nam nhân gật đầu:"Đã đọc".

Lâm Hàn cười nhạt:"Đã đọc vì sao còn chưa xuất lễ"

Một tên phía sau mặc hầu phục tức giận nhìn hắn quát:"Hỗn xược,ngươi có biết
đang nói chuyện với vươ..."

Nam nhân kia cau mày:"Kiếm Tâm im miệng,dâng lễ cho vị tiên sinh này".

Kẻ này vội vã im lặng cúi đầu từ trong ống tay áo rút ra một tờ ngân phiếu rồi
điệu bộ kính cẩn 2 tay cầm tờ ngân phiếu hướng Lâm Hàn đưa tới.Cầm tiền trong
tay xong Lâm Hàn nhẹ nhẹ nói:
"Tiền đã nhận,vậy chúng ta bắt đầu được rồi.Không biết khách nhân muốn xem về
vận tài,gia thân hay tiền đồ".

"Nếu là về gia thân" Nam nhân hỏi dò.

Lâm Hàn cười nhạt thầm nghĩ:"Muốn thăm dò thực hư của ta sao,hừ".

"Bản thân các hạ phải tự biết rõ hơn mới phải,ta nói không sai thì mẫu thân
các hạ đã mất,không được lòng cha còn huynh đệ thì trong gia nội đấu.Chắc hẳn
gần đây phạm phải sai lầm nào đó khiến cho nội bộ bất hòa hướng bất lợi cho
bản thân".

Nan nhân kia nghe vậy thì kinh ngạc:"Tiên sinh quả đại tài,đúng như ngài
nói.Mẫu thân ta mất từ khi ta lên 5 vốn gia mẫu xuất thân không cao quý nên
bản thân ta cũng bị ủy khuất từ nhỏ,xác thực phụ thân không quan tâm gì đến ta
còn huynh đệ thì đúng như lời tiên sinh bọn hắn chỉ mong ta chết đi là tốt
nhất.Không biết tiên sinh có kiến giải gì?"

"Hừ,đi vào vấn đề chính rồi hả?"Lâm Hàn lúc này nhắm mắt điệu bộ nghiền ngẫm
suy nghĩ,một lúc sau mới từ từ mở mắt rồi nói:"Chờ"

Nam nhân kia khó hiểu:"Không biết tiên sinh bảo tại hạ chờ cái gì?"

Lâm Hàn lạnh nhạt:"Chờ thời cơ,thời cơ chưa tới làm không nổi sự.Chuẩn bị mọi
thứ chỉ đợi gió Đông,gió thổi mây vần vận mệnh chuyển"

Vị khách nhân này hỏi thêm:"Chờ,nhưng mà chờ đến khi nào?"

Lâm Hàn nhìn lên trời thở dài nói:"Chờ bao lâu ư? Rất nhanh thôi sẽ đến.Tuy
nhiên nhớ rõ phàm là việc trọng đại dây dưa với ái tình cần suy xét thật kĩ
lưỡng tránh tự mình châm lửa đốt thân".

Nam nhân kia giật mình:"Tiên sinh nhìn ra?"

Hắn nhìn kẻ này lạnh giọng:"Nghiệt thiên tạo dễ tránh,nghiệt nhân gây khó
thoát.Dẫu biết kẻ làm việc lớn ắt không câu nệ tiểu tiết nhưng nên nhớ một
giọt nước cũng đủ để dìm thuyền,thỏ khôn đào 3 hang vậy tự tâm bản thân ngươi
đã chuẩn bị bao nhiêu con đường cho mình rồi"

"Ta thật sự không biết phải làm thế nào cho toàn vẹn xin tiên sinh chỉ giáo"kẻ
này khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Không,thật ra là ngươi có rồi nhưng bản thân chỉ là không dám hay chính ngươi
không nỡ.Chung quy vì cái gì thì cuối cùng ngươi đều là kẻ có lỗi,có lỗi với
nàng và có lỗi với mình nhưng thật sự bây giờ quay đầu được sao,nếu có thể làm
lại ngươi sẽ làm sao."

Nam nhân nghe Lâm Hàn nói vậy ánh mắt mông lung đầy vẻ hồi tưởng về nữ nhân
kia,đó là lần đầu tiên hắn động rung trước một người con gái nhưng biến cố xảy
ra khiến hai người chia lìa nhưng đúng hơn là hắn buông bỏ để thực hiện mưu đồ
của mình.Nếu có thể quay lại thì sao,quay lại thì thế nào hắn sẽ cùng nàng cao
chạy xa bay hay vẫn buông tay nhìn nàng rời bỏ.
"Không,ta sẽ không quay đầu.Thiên định ta mệnh phải thế dù có hay không gặp
nàng cũng không làm thay đổi bản tâm của ta.Ta sẽ không làm lại" Hắn răng gằn
từng chữ đôi mắt ứa ra giọt lệ đau thương.

Lâm Hàn thở dài nhìn hắn:"Vậy tại sao còn do dự chưa quyết,đã đi đến đây rồi
còn làm trái bản tâm.Làm đi,tự làm theo cái mà ngươi gọi là Thiên định đi,ta
sẽ chờ,đi đi ta muốn nghỉ"

Nam nhân này cúi sâu người làm lễ với Lâm Hàn:
"Cảm tạ tiên sinh đã chỉ điểm,tại hạ xin phép cáo từ.Mong rằng chúng ta sẽ có
cơ hội tái kiến" rồi xoay người cùng thuộc hạ nhanh chóng hòa lẫn cùng trong
dòng người biến mất.

Lâm Hàn đứng đó tự nhẩm:
"Làm lại ư?Nếu có cơ hội làm lại thì ta có yêu nàng không Đường Giải Yên,tâm
ma của ta" ngây ngốc đứng nhìn gợn sóng hồ không biết đến bao lâu rồi hắn mới
lẳng lặng bỏ đi lòng nặng trĩu.

"Ông chủ,còn phòng trọ không?" Lâm Hàn bước vào một quán trọ,tay cầm quạt giấy
phe phẩy,điệu bộ tùy hứng mắt không ngừng nhìn xung quanh đánh giá nhà trọ.

Lão bản thấy bộ dáng hắn như vậy thì niềm nở cười:"Còn còn,ở đây có phòng bình
dân và phòng phú quý không biết công tử chọn loại nào?"

Lâm Hàn vẻ chán nản,bộ lười nhác nói:"Không có loại nào tốt hơn ài vậy cứ cho
phòng phú quý đi".

"Vâng vâng"Chủ quán xoa tay rồi hướng tên tiểu nhị bên cạnh:"Dẫn khách nhân đi
nhận phòng đi".

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn lên lầu một tên xa xa lại gần ghé tai chủ quán thì
thầm:
"Ông chủ có vẻ tên này trên người tiền tài không ít,hay để ta cho người..."
rồi đưa tay lên làm điệu bộ sát.

Ông chủ lắc đầu:"Không tốt,kẻ này ăn mặc thường thường nhưng cử chỉ hơn người
chắc hẳn là con cái gia tộc nào đó xuất môn.Chúng ta là hắc điếm nên tránh
phiền toái thì tận lực tránh,hiểu không" tên kia bên cạnh gật gật tiếp thu.

"Đây là phòng của công tử,không biết công tử có dặn dò gì thêm?" Tiểu nhị dẫn
hắn vào phòng rồi cúi người hỏi.

Ném một nén bạc về phía tên này Lâm Hàn nói:"Mang cho ta một bàn thức ăn cùng
một ít nước để ta tẩy trần".

Tên này hớn hở, mừng rỡ vội đút bạc vào túi áo:" Tiểu nhân hiểu,tiểu nhân xin
phép đi chuẩn bị"
Nhìn dáng vẻ kẻ này vui mừng cầm bạc,Lâm Hàn cười lạnh:"Đúng là tiền bạc có
thể sai khiến con người ta".

Thật ra từ lúc đứng bên ngoài nhà trọ Lâm Hàn đã cảm thấy một luồng oán khí
xông thiên bốc thẳng lên trời,biết nơi đây chẳng lành gì nhưng như thế thì sao
chứ,chả nhẽ hắn lại e ngại tránh xa.Dẫu biết tận lực tránh chuyện không nên
nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng thế,cho nên hắn vẫn vào.

Không thể không nói Lâm Hàn hoàn toàn qua mắt được tên lão bản,chỉ cần một ít
cử chỉ,lời nói tùy ý với khí thế hơn người của bản thân cộng thêm một thân
tiền tài hắn hoàn toàn có thể biến mình thành một tên công tử thế gia.
Ăn uống,tắm rửa xong Lâm Hàn lên giường khoanh chân nhắm mắt nhập định,ý thức
lại lạc vào thức hải.

Đã nửa đêm lúc này ở phủ thành chủ,trong thư phòng ánh đèn vẫn chưa tắt.Bên
trong một bóng người nam nhân đang chăm chú đọc sách.

"Cộc cộc" bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi" nam nhân lạnh nhạt.

Két,cửa mở ra một thân ảnh hắc nhân bước vào nhìn nam nhân này quỳ xuống hành
lễ:"Bái kiến vương gia"

Người này từ từ buông sách xuống tay xoa mi tâm nhìn tên hắc y nhân này
nói:"Đứng lên đi,đã tìm được người kia chưa?"

Tên này đứng dậy chắp tay hướng quan nhân phía trước thưa:"Bẩm vương gia,đã
tìm được người kia.Hiện người này đang ngụ tại một hắc điếm phía Nam
thành,thuộc hạ đã cho người ẩn trong bóng tối theo dõi bảo vệ hắn"

Vị vương gia này gật đầu:"Uh,làm không tệ,ngươi lui xuống trước đi"

"Thuộc hạ xin phép cáo lui" hắc nhân nói xong rồi từ từ lùi về sau đóng cửa
rời đi.

Vị này thở dài một hơi rồi cất tiếng:"Vô diện ngươi nghĩ chuyện này nên làm
thế nào?"

Từ trong bóng tối bỗng xuất hiện một thân ảnh y nhân toàn thân mặc một bộ bố y
màu đen che hết cả thân thể lẫn diện mạo,cả người toát lên vẻ huyền bí.

"Công tử muốn chiêu mộ người kia" thần bí nhân giọng khàn khàn,âm u.

Nam nhân này gật đầu thừa nhận:"Đúng" rồi nói tiếp:
"Nhưng một phần ta lại muốn giết hắn.Ngươi biết không khi ta nhìn vào mắt hắn
bản thân ta cảm giác như thể hắn biết hết thảy mọi bí mật của ta vậy"

Người thần bí nghe thế lạnh giọng:"Chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc,không nghĩ
hắn lại nhìn ra được bí mật của công tử.Đích xác kẻ này dùng được thì chúng ta
sẽ thêm một phần trợ lực lớn còn nếu không thì" dừng một chút nói:"Trừ khử để
tránh hậu họa".

Vị vương gia này ánh mắt thâm thúy trầm ngâm:"Có lẽ nên thế,mong hắn đừng làm
ta thất vọng.Truyền tin đến Xuân Hương các,bảo nàng bằng mọi giá tận lực lôi
kéo người này,cố làm cho tốt làm xong thì nàng có thể tự do"

"Đã rõ".

"Bên kinh thành đã có động tĩnh gì chưa?"
Người thần bí cười cười:"Xác thực có tin tức,có vẻ Nhị hoàng tử sắp không nhịn
nổi nữa rồi.Theo tin tức có vẻ như hắn có liên hệ bí mật với cấm vệ quân cùng
phủ thành quân"

Nam nhân kia cười lớn:
"Ha ha,miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà hắn không xơi ta mới thấy lạ.Ta
cùng Lão tam kẻ thì bị đẩy xuống nơi hoang vu còn kẻ bị điều ra biên ải,tính
ra trong kinh bây giờ chỉ còn Thái tử mới có khả năng đối chọi với hắn.Hiện
tại phụ hoàng ngày càng yếu,nếu hắn không nhân cơ hội này chuẩn bị vạn sự thì
quả thật phụ tấm lòng của ta"

"Vậy còn bên kia công tử định tính sao?"

Nam nhân nghe vậy nhất thời mắt lóe vẻ đau thương:"Tùy số mệnh đi"


Thánh Nhân - Chương #6