Người đăng: minhcv1997
Xuân qua hạ lại tới,sương mai tản dần thái dương đã bắt đầu ló rạng từ cuối
chân trời Hồng Lĩnh sơn,chim muôn như bừng tỉnh để chuẩn bị một ngày mới,Lâm
Hàn cũng vậy.
Thời gian trôi dần,đã hơn một tháng kể từ ngày hắn được mang về đây,dần dà hắn
bắt đầu làm quen với mọi thứ và từ từ sinh ra cảm giác mến,hắn mến khung cảnh
hoang sơ này,muốn cuộc sống bình dị biết bao đây.
Suốt hơn 10 ngày qua cứ mỗi sáng như vậy,hắn lại rời giường ra trước sân luyện
quyền "Tự nhiên quyền","Thái cực quyền",.. tất cả đều là quyền dưỡng sinh,vận
động cơ thế khai thông kinh mạch nhưng hắn phát hiện ra cơ thể mình tồi tệ hơn
hắn tưởng.
Vốn thân thể chủ nhân cũ đã bế tắc khí huyết nay trải qua trọng thương kéo dài
kinh mạch càng tổn thưởng trầm trọng,muốn dùng dược liệu để xây đắp lại thân
thể nhưng dược liệu kiếm đâu ra bây giờ,thứ hắn cần đều nằm sâu trong Hồng
Lĩnh Sơn nhiều lần muốn cùng Lý Hổ đi săn nhưng tên này nhất quyết không cho
nên hắn đành từ bỏ.Thật ra là vẫn có thể mua nhưng thực sự trên người hắn
không có một tí ngân lượng nào,kí giấy nợ đảm bảo ư người ta có thể tin được
một tên thư sinh nghèo như ngươi.
"Ai,không dễ tính toán" hắn từng than.
Hôm nay dậy sớm hắn tính định vào Xuất Vân thành cách đây 50 dặm,sớm tính toán
thương thế đã khôi phục 7 thành tuy rằng không mạnh mẽ gì nhưng vẫn đủ,gói gém
một ít đồ đạc lên đường hắn bước ra cửa.
"Hàn đại ca,huynh định đi đâu vậy?" Giọng Lý Mị Nhi vang lên bên tai hắn.
Lâm Hàn hướng nhìn nàng đứng ở phía gian nhà chính cách đó không xa.
"Ta đinh vào thành vài ngày,yên tâm khi quay về sẽ có quà cho muội"
"Hừ hừ,tốt nhất là chết trong đó luôn cho lành" Lý Hổ bước ra khỏi phòng giọng
đầy bực tức.
"Lý huynh dậy sớm"hắn mỉm cười phảng phát không coi là chuyện gì,về cơ bản
suốt một tháng ở đây trừ thời gian đi săn ra không lúc nào Lý Hổ không ngừng
khiêu khích hắn
,Lâm Hàn cũng không coi đó vào đâu mà còn cho đó là điểm thú vị trong nhân
sinh.
"Cha,sao người nói như vậy" Mị Nhi nhăn mặt nhìn Lý Hổ bực tức nói.
"Được rồi,ta không liên quan gì đến chuyện này nữa hết,kệ các người" tức mình
Lý Hổ quay người trở lại phòng.
"Hàn đại ca đừng trách phụ thân,hắn chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì
đâu"nàng áy náy nhìn Lâm Hàn.
"Ha ha,không sao ta quen rồi"
"Huynh thương thế chưa lành hẳn ta sợ huynh đi xa...Hay để thêm vài ngày nữa
đi"
Lâm Hàn lắc đầu:"Lòng ta đã quyết,yên tâm ta nhất định mạnh khỏe trở về"
"Nhất định đấy" nàng nhìn hắn ánh mắt mông lung tràn ngập nước mắt.
Hắn mỉm cười rồi dứt khoát dời đi.
Con đường xuống núi vô cùng gập ghềnh khó đi,nhiều lúc hắn nghĩ vì sao Lý Hổ
không chọn một thôn xóm nào gần đây mà cư ngụ,sao cứ phải rúc lên thâm sơn
cùng cốc mà sống.Vất vả lắm hắn mới xuống được đến chân núi dưới chân núi cách
không xa là một thôn trang danh xưng "Đào thôn".
"Hàn lão bá"Ngang qua thôn Lâm Hàn bắt gặp thân ảnh vô cùng quen thuộc
"Haha,Lâm công tử xuống núi" Hàn lão này thấy hắn thì vui vẻ cười,vị này ước
chừng thất tuần râu tóc bạc trắng khoác trên thân mình một bộ y phục màu xám
bước đi nhẹ nhàng dáng vẻ vẫn còn nhanh nhẹn,có thể nói ông lão này là bạn
cũng là kẻ duy nhất mà Lý Hổ tôn trọng tự đáy lòng dù hắn không hiểu nguyên do
tại sao.
"Ta định vào thành một chuyến để mở mang kiến thức một phen"
Hàn lão bá gật đầu:
"Không tệ chí phải,nam nhân là phải thế.Không bù cho mấy tên thanh niên trong
thôn ta chỉ biết suốt ngày vác mâu săn thú,ài người không bằng người mà".
"Cũng không có gì,thôi tại hạ xin cáo từ để lên đường kẻo muộn".
"Ha ha chúc công tử mã đáo thành công".
Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn dần xa cuối con đường trong mắt Hàn lão lóe lên
vệt tinh quang không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mặt trời đã lên đến đỉnh,lúc này Lâm Hàn cũng đi đên đích của lộ trình,đôi
chân hắn mỏi rã rời trước mặt hắn lúc này là một tòa thành sừng sững tường
thanh cao hơn chục trượng rêu phong phủ bám càng làm tăng cho nó vẻ cổ
kính,thâm trầm.
Vào thành lúc này trên đường người người qua lại tấp nập,cũng phải thôi dù sao
đây cũng là tòa thành duy nhất trong bán kính 500 dặm quanh đây.Khắp nơi đây
cảnh kẻ mời người bán quả nhiên là chốn phồn hoa một vùng.
"Không biết khung cảnh đế đô ra sao nhỉ?" Hắn suy nghĩ.
"Bánh bao đây,bánh bao nhân thịt 5 đồng 1 cái đây" tiếng rao vặt vang vang
"Lão hán ngài khỏe" Lâm Hàn hướng người bán bánh bao bao điệu bộ làm lễ.
"Không dám,công tử có gì chỉ dạy" Lão hán vội vã đáp lời.
"Tại hạ mới đến nơi đây không hiểu nội tình.Không biết dạo gần đây trong thành
có chuyện gì mong lão hán giảng giải qua" Lâm Hàn dò hỏi.
"Công tử nhắc đến ta mới nhớ,dạo này trong thành nổi lên tin tức là Ngũ hoàng
tử được hoàng thượng phong vương điều lên Bắc sơn chúng ta.Ha còn tin đồn vị
Vương lão bản nhà ở phía Tây thành toàn gia bị diệt 105 người trong gia đều
chết hiện trạng vô cùng thê thảm,nghe đồn tòa gia viên đấy còn bị quỷ ám đó
hay như Xuân hương các mới xuất hiện danh cơ từ kinh thành đến tên gì ấy nhỉ.À
đúng rồi Lý Chỉ Tình, sắc nước hương trời khiến bao vị sĩ tử trong thiên hạ
say đắm còn tin đồn hàng gạo Mã Kí vừa giảm giá,tin đồn..." lão hán này một
mạch nói không ngừng nghỉ.
"Được rồi,đa tạ lão bản.Xin hỏi không biết tại đây nơi nào là sầm uất nhất?"
Hắn đi vào mục chính.
Lão hán nghe vậy nhanh miệng nói:"Nếu công tử hỏi nơi phồn hoa nhất nơi đây
thì phải nói đến Lăng Nguyệt hồ,muốn đến công tử cứ đi thẳng một mạch".
"Không biết ngài có giấy với bút không kính xin cho tại hạ mượn dùng thoáng"
"Haha,cái đấy ta luôn sẵn"
Giấy đã ở trước mặt Lâm Hàn bắt đầu động,theo nét bút hạ xuống dường như có
một đạo kim quang từ đó lóe ra tồi biến mất,từng nét rồi từng nét như rồng bay
phượng múa,thiên biến vạn hóa khiến cho người nhìn như lạc vào trong mộng cảnh
đến kẻ không biết chữ khi nhìn vào cũng phải tấm tắc ngợi khen.Mỗi nét bút đạt
đến cực hạn đạo cảnh khiến cho thiên địa tụ tập từng tia nhàn nhạt linh khí ẩn
hiện trong mỗi nét.
"Được rồi" Lâm Hàn dừng bút nhìn chữ trên giấy mặt hòa hoãn vẻ khá thỏa mãn
không thể không nói một đời tông sư võ đạo nhưng điều hắn tâm đắc nhất vẫn là
thư pháp của mình,hắn từng viết ra "Bút pháp tâm trận đồ" được người đời xưng
tụng là tuyệt thế bảo thư.
"Đây là quà mọn mong lão hán nhận cho,tại hạ xin cáo từ" hắn nói xong xoay
người dời đi để lại bên bàn trang giấy trên ghi 6 chữ "Thiên Hạ đệ nhất bánh
bao" lúc này lão hán bán bánh bao vẫn còn ngơ ngác ở đó chưa hiểu chuyện gì.
"Oa mọi người xem đây là ai viết này,thật là tuyệt diệu" bỗng có người ghé qua
nhìn thấy hét lên nói.
" Không ngờ lại có thể nhìn thấy một bức tuyệt thế thư pháp thế này".
"Chỉ sợ Thái tướng quốc cũng không viết nổi thế này".
Mọi người bắt đầu tụ tập đông lại quanh quầy bánh nghị luận nhao nhao,rộn rã
khắp một con phố.
Gió xuân khẽ thổi, hàng dương liễu đu đưa trước gió, mặt hồ Lăng Nguyệt tựa
như một mặt gương khổng lồ sáng bóng, khi ánh nắng chiều chiếu xuống, mặt hồ
phản xạ ánh vàng nhàn nhạt.
Trên mặt hồ sóng vỗ nhè nhẹ, du thuyền đi lại như thoi đưa, không ngừng truyền
đến tiếng cười nói từ những con thuyền, đều là các tiểu thư tỷ muội xuất du
vãn cảnh, quang cảnh thật là náo nhiệt.
Vô số các nho sinh tử sĩ đứng trên đầu thuyền, đôi mắt như dính vào những hoa
thuyền của các thiên kim tiểu thư, nét mặt không hề che dấu khát vọng như sói
rình mồi. Nhưng ngay khi tiếp cận hoa thuyền, bọn họ nhất thời cải biến sắc
mặt, trở lại một dáng dấp rất mực chánh trực thanh cao, mắt không tà niệm, phe
phẩy quạt, ngâm thơ vịnh phú, vô cùng phong lưu.
Vài chiếc quan thuyền thả neo trên mặt hồ, các nàng thiên kim tiểu thư ẩn sau
những tấm mành, len lén nhìn đám phong lưu tài tử xung quanh, lựa chọn ý trung
nhân cho mình.
Xung quanh hồ là một khung cảnh tấp nập phồn hoa,lầu xanh,sòng bạc,hoa
thuyền,...tấp nập người người ra vào khung cảnh ngày chả kém gì đêm.Bắc ngang
qua hồ là một chiếc cầu sơn màu đỏ thắm gồm 24 nhịn đều đặn nối liền nhau danh
tự là "Thê Húc" tương truyền vào đêm trăng sáng nhất đẹp nhất nếu đôi nam nữ
nào yêu nhau lên cầu cùng nguyện ước thì họ sẽ hạnh phúc suốt đời,đầu bạc
giang long mãi mãi bên nhau.
Bên cạnh đầu cầu một người dáng vẻ thư sinh toàn thân một bộ trường sam màu
trắng đang khoanh chân nhắm mắt nhập định khuôn mặt toát lên vài phần tuyệt
mĩ,chính khí cạnh người này có treo một tờ giấy bên trên ghi:"Xem tướng đoán
mệnh,trăm lượng một quẻ"
Có kẻ đi qua nhìn thấy trên đề,mặt đầy khinh bỉ mắng:"A phi sao không đi cướp
đi.Tưởng tướng mạo hơi tuấn một chút là muốn sao cũng được à"
Hay như có vị nữ tử phấn hồng lả lướt trọc ghẹo:"Ê tiểu tướng công,hay vào
phòng bói dùm tỷ một quẻ có được không?"
Với những người đó hắn im lặng phảng phất như không quan tâm.
Những tia nắng cuối cùng đã bắt đầu tắt nhường chỗ cho một đêm dài ồn ã trên
bờ hồ Lăng Nguyệt,ánh đèn cũng dần nổi lên theo đó là tiếng đàn hát,tiếng vu
cơ ca hay tiếng chào mời đầy khiêu khích...Đó là cuộc sống về đêm ở Xuất Vân
thành.
Lúc này Lâm Hàn cũng từ từ mở mắt,ngày đầu tiên không có vị khách nào xem bói
khiến tâm trạng của hắn không thể vui được nhưng cũng không thất vọng vì đó
hoàn toàn trong dự liệu của hắn.Vì sao Lâm Hàn không giảm giá xem,đơn giản vì
đó là giới hạn của hắn,Lâm Hàn xem bói vì tiền nhưng không có nghĩa là hắn làm
mọi thứ để kiếm tiền.
Giới hạn,đúng hơn là lòng tự tôn của một tông sư làm cho hắn không được phép
bán rẻ bản thân,trăm lượng một quẻ là tối thiểu của Lâm Hàn.Còn vì sao hắn
không bán chữ thì trong " Bút pháp tâm trận đồ" hắn từng viết:"Chữ cũng như
tâm vậy,chữ viết ra từ tâm,tâm nhập suy ra chữ.Tâm thanh cao thì chữ thanh
cao,tâm vẩn đục thì chữ dù đẹp đến đâu vẫn xuất ra ô uế" cho nên từ trước đến
giờ Lâm Hàn chỉ tặng chữ chứ không bao giờ bán chữ.