Sơ Lâm Thức Hải


Người đăng: minhcv1997

Bóng đêm dần buông xuống,ánh đèn dầu yếu ớt đung đưa chiếu rọi một góc trong
căn phòng Lâm Hàn ở.

Hắn lúc này đang nằm trên giường khuôn mặt nhiều lên vài phần sắc,đôi mắt nhắm
nghiền hơi thở đều đều,nhìn qua tưởng như ngủ nhưng không phải,ngay tại bây
giờ Lâm Hàn đang đắm chìm trong thức hải của mình.

"Bì bõm" Lâm Hàn bước trên mặt nước hướng về phía dải đất khô cằn phía
trước,trong trí nhớ của hắn thức hải của mình tuy không phải chốn bồng lai
tiên cảnh gì nhưng chí ít cũng là thiên tầm bảo địa,vạn dặm mênh mông.

Nhìn khung cảnh hoang tàn phía trước làm Lâm Hàn nghĩ tới thời điểm lần đầu
nhìn thấy thức hải bản thân,hắn bất chợt cảm giác việc mình phi thăng có phải
là lựa chọn đúng đắn.

Giả dụ nếu không độ kiếp mà chỉ cần tỏa mạch bế khí thì hắn cũng có thể hưởng
mệnh thêm 500 năm nữa,phi thăng chưa thấy lợi ích đâu chỉ thấy nguyên thần
thương tổn,thức hải tổn hao còn bản thể mới thì xuýt nữa bị tàn phế.

"Thế nhân từng nói phàm mọi việc đều có tuần hoàn nhân quả,trong cực hạn sẽ có
cực vận khí.Thôi đành để tương lai quyết định vậy" Lâm Hàn tự an ủi.

Lên bờ,hắn hướng mình đi về phía nguồn sáng lóe lên phía xa đi tới.Lúc này bên
trong một tòa biệt viện đổ nát Lâm Hàn đang đứng nhìn 2 bóng hình trên tế đàn.

Một cái mang thân hình của hài đồng 2,3 tuổi đang cuộn mình ngủ say lơ lửng
giữa không trung cả người phát ra kim quang vàng nhạt nét mặt hao hao có vài
phần tương tự Lâm Hàn đời trước.Đích xác đây là nguyên thần của Lâm Hàn,vốn
nguyên thần trước kia tướng mạo trưởng thành cả người phát ra kim quang chói
sáng giờ thì biến thành một tiểu hài đồng khiến hắn không thể không lắc đầu
chán nản.

Nhìn sang thân ảnh kế bên thấy tướng mạo kẻ này giống hệt với bản thể hiện giờ
của Lâm Hàn.Không cần nói cũng biết đây là nguyên thần của chủ nhân cũ,nguyên
thần kẻ này hư hư ảo ảo ẩn hiện sau màn sương trắng trông vô cùng yếu ớt.

Mà cũng phải thôi đa phần người thường nguyên thần thường không ngưng tụ thành
thực thể,khi chết đi thứ xuất ra khỏi thể xác mà dân gian gọi là linh hồn
chính là nguyên thần,đối với nguyên thần phàm nhân nếu xuất ra khỏi cơ thể quá
3 canh giờ thì sẽ tan biến khỏi thiên địa.

Khi một kẻ chết đi nếu gặp đươc cơ duyên có thể ngưng tụ được thành thực thể
đồng thời cũng có thể sử dụng linh khí để tu bổ nguyên thần nhưng những linh
hồn này không có pháp quyết để hấp thụ linh khí thiên địa nên đành phải hấp
thụ linh khí từ vật sống,bản thân linh khí từ con người hay động vật đều ẩn
trong cơ thể đồng thời gắn liền với sinh mệnh vì thế kẻ nào bị hấp thụ linh
khí thì cũng đồng thời hao tổn thọ mệnh bản thân.

Cho nên Lâm Hàn rất kinh ngạc khi phát hiện linh khí phát tiết từ người Lý Mị
Nhi,đa số chỉ có những kẻ được tẩm bổ gia trì thiên địa tài bảo từ trong bụng
mẹ thì khi sinh ra cơ thể mới tiết ra linh khí để cân bằng thể nội,một số ít
thì trời sinh đã có như Thuần Dương chi thể,Thuần Âm chi thể,Hàn Băng thể,Âm
Dương thể,Thiên sinh mị cốt,Phản cốt hoàn tiên thể,...nhưng những kẻ như vậy
trăm vạn người mới có một,tất cả đều là hạt giống hiếm có trong võ đạo.Lâm Hàn
nghĩ Lý Mị Nhi mang đặc thù thể chất tuy nhiên chưa có cơ hội để kiểm nghiệm.

Lại quay về nguyên thần của tên thư sinh,lúc này Lâm Hàn niệm ngữ từ trong thủ
ấn một luồng sáng lóe ra chiếu thẳng vào nguyên thần kẻ kia,rất nhanh chóng
toàn bộ linh hồn tên này đã ngưng tụ lại trong lòng bàn tay Lâm Hàn,đi về phía
nguyên thần của mình Lâm Hàn đưa tay điểm vào mi tâm của nó.

"Ầm,ầm" hai nguyên thần bắt đầu dung hợp đồng thời thức hải cũng xảy ra dị
biến.Cứ thế việc dung hợp xảy ra tầm hơn 2 canh giờ,bây giờ trong đầu Lâm Hàn
là một đống kiến thức mới.
Hắn biết được nơi đây là Thiên Nguyên đại lục,hiện hắn đang tọa tại phía Bắc
Đại Trần quốc.Xem qua kí ức thì trên cơ bản ở đây không khác gì mấy so với địa
cầu tuy chữ viết có khác đôi chút nhưng văn hóa thì không sai biệt lắm so với
dòng chảy văn hóa phương Đông thậm chí Lâm Hàn còn hoài nghi có phải nơi đây
và địa cầu từng là một.

Đại khái Lâm Hàn biết được kẻ này tên Mao Trạch Trư tuổi 18,phụ mẫu mất
sớm.Một thân dựa vào hàng thân lối xóm cùng ít gia sản cha mẹ để lại sống qua
ngày,vốn định năm nay lên Lạc Bảo thành để thi nhưng trên đường gặp nạn nên
đến muộn,vốn tính trở về lại gặp phải sơn tặc bị cướp hết tài sản cầm cố trong
nhà trong cơn quẫn trí,tuyệt vọng hắn gieo mình xuống vực tự sát.Nhìn qua quá
trình lớn lên của kẻ này không thể phủ nhận Mao Trạch Trư là một người tài hoa
nhưng yểu mệnh,Lâm Hàn thở dài:"Yên tâm,ta sẽ giúp ngươi sống tốt phần đời còn
lại"
Xét qua kí ức Lâm Hàn biết trên đại lục này Nhân Tộc chỉ là một bộ phận nhỏ
trong vô vàn các tộc khác,trên mặt đất Lang tộc,Xà tộc,Báo tộc...hoành hành
ngang ngược,trên không Bằng tộc,Kim ô tộc,Khổng Tước tộc...vô pháp vô
thiên,dưới biển thì có tộc Thuồng luồng,Kình tộc tùy tâm động sát.

Nhưng hơn tất cả,4 đại chủng tộc cũng là thế lực đỉnh phong mới là kẻ thống
trị đại lục này,đó là Phượng hoàng thánh tộc,Bạch Hổ thần môn,Tổ Long điện và
Huyền Vũ đảo theo truyền thuyết 4 chủng tộc này mỗi một bên đều có sức mạnh đủ
để hủy thiên diệt địa tuy nhiên đã không hiện thế từ cách đây 1 vạn năm dù là
thế nhưng không có tộc bộ nào dám xúc phạm đến thánh uy.

Theo ghi chép hơn 1 vạn năm trước đây Thiên Nguyên đại lục xảy ra một hồi kinh
thế đại chiến gọi là "Vạn tộc chi tranh" khiến cho muôn loài bị tổn hao nguyên
khí kể cả tứ đại chủng tộc cũng không tránh khỏi,rất may khi ấy trị vì nhân
tộc là Ngô Hoàng anh minh cắt đất thoái lui tưởng chừng như nhu nhược nhưng đã
giúp Nhân tộc thoát được một đại kiếp nạn đồng thời nhân cơ hội đó mà bắt đầu
quật khởi.

Mãi cho đến 5000 trước hoàng triều sụp đổ thiên hạ tạm phân chia làm 36 vương
triều chung nhau trị vì một góc của Đại lục,Đại Trần quốc là một trong số đó.

Cứ thế Lâm Hàn đắm chìm trong tiền thức của mình không biết đến bao lâu.

"Hàn tiểu tử,Hàn tiểu tử" một giọng nói oang oang vang lên bên tai hắn.

Lâm Hàn bừng tỉnh tâm thần vội thoát ly thức hải,hắn chậm rãi mở mắt nhìn
trước mặt lúc này là Lý Hổ trong tay đang cầm một chiếc bát tô tỏa hơi nghi
ngút,Lâm Hàn giật mình vội vã nói:"Hổ huynh,hôm nay ta cảm thấy đỡ nhiều rồi
chỉ cần tĩnh dưỡng là đủ"

Lý Hổ nhìn hắn mặt đầy khinh bỉ:"Hừ,tiểu tử ngươi còn mở tưởng được ta sắc
thêm một bát thuốc nữa ư? Khỏe rồi phải không,khỏe rồi thì ăn cháo đi khỏi
phải ta đút cho mà ăn" nói xong rồi để bát cháo cạnh đầu giường rồi bỏ đi.

Đi gần đến cửa bỗng chốc như nhớ ra điều gì đó,Lý Hổ quay lại nhìn Lâm Hàn
trừng mắt cảnh cáo:"Từ nay về sau tránh xa nữ nhi của ta ra,tốt nhất là dưỡng
thương xong thì lăn khỏi đây.À mà không được nói với nó là ta không đút cho
ngươi ăn đấy".

Lâm Hàn giật mình khó hiểu,vừa mới hôm qua còn huynh huynh đệ đệ mà hôm nay đã
lật mặt rồi mà uẩn khúc trong đây còn liên quan đến Lý Mị Nhi nữa.

"Chả nhẽ ta làm gì sai?" hắn trong đầu đặt dấu hỏi,lắc đầu bỏ qua Lâm Hàn cầm
bát cháo lên chậm rãi thưởng thức.

Bên ngoài sân Lý Hổ bực tức tay không ngừng hướng cái cây phía trước tung
quyền,"Ầm,ầm" cho đến khi thân cây lõm 3 tấc hắn mới dừng tay nghiến răng
nghiến lợi miệng không ngừng mắng :

"Khốn khiếp,nếu không phải vì tiểu Mị dặn dò không được đụng đến hắn thì ta đã
quăng tên kia lên núi rồi.Hừ,dám tính kế nữ nhi của ta à hãy đợi đấy"

Thời gian thấm thoát trôi nhanh,vết thương bắt đầu lành lại,thương thế cũng đỡ
dần.Lâm Hàn quyết định xuống giường vận động thân thể cốt là để thả lỏng kinh
mạch,một bên là Lý Mị Nhi lấy tay chống đỡ.

"Có đi được không,hay là huynh tĩnh dưỡng thêm vài ngày hẵng dừng vội" nàng
nhìn hắn khó khăn đứng dậy mà lo lắng.

Lâm Hàn cười xòa:"Không có gì,ta chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút thôi.Yên
tâm,không vận động gì đâu" ánh mắt cảm kích nhìn nàng.

Suốt 7 ngày vừa qua nếu không phải bận lên núi hái thuốc thì Lý Mị Nhi luôn
luôn túc trực ở bên chăm sóc cho hắn,ở bên nhau vài ngày Lâm Hàn phát hiện cô
nàng là một người vô cùng hiếu kì,Lý Mị Nhi luôn hỏi về mọi thứ xung quanh
khiến hắn bất đắc dĩ vô cùng.

"Hàn đại ca,vì sao thế gian này lại phân chia nam nữ?"
"Vì để Âm-Dương cân bằng"
"Thế tại sao nữ nhân lại phải sinh con trong khi nam giới thì không phải?"

"Cái này thì...À,Phàm là nam nhân sinh ra đều phải gánh vác những việc trọng
đại như phụ thân muội vậy,nếu phải sinh con thì làm sao tiếp tục sự nghiệp
được phải không"

"Xùy,câu này không tính,ai bảo chỉ nam nhân mới gây dựng được sự nghiệp?"
"Vâỵ vì sao lại có sinh lão bệnh tử hả đại ca?"

"Theo ta nghĩ đó là để con người ta thoát khỏi bề khổ,khi sinh ra thì mẫu thân
khổ,khi lớn lên thì bản thân khổ,khi bênh tật thì thân nhân khổ và khi chết đi
thì mọi đau khổ đều tan biến.Bởi thế cho nên có “sinh” tức có “tử”, có “lão”
phải có “bệnh”. Lắm khi chưa “lão” cũng đã mang “bệnh”.Tuy nhiên chung quy đều
phải "Tử""

Cứ thế suốt mấy ngày Lý Mị Nhị luôn bám lấy chặt lấy hắn,tự trong bản tâm Lâm
Hàn bỗng xảy ra một dạng biến hóa,chính bản thân hắn cũng biết chân tâm mình
lay động,không phải tình ái mà là một tia chí thân,ở Địa Cầu Lâm Hàn luôn sống
trong sự ngưỡng vọng và kính uy của phàm nhân đối với mình,không đúng hơn là
kính sợ mới phải.Lâu lắm rồi hắn không nếm trải được cảm giác thân tình này.

Gió thổi đìu hiu,cành trúc khẽ đung đưa trong gió kêu xào xạt,Lâm Hàn lúc này
người thân băng kín khẽ dựa lưng vào khóm trúc xanh mắt nhìn lên bầu trời xanh
thẳm tự giác trong miệng bật thốt:

"Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
Cán ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong"

Lý Mị Nhi bên cạnh mắt sáng lên:"Không ngờ đại ca lại đại tài như vậy,tùy hứng
xuất khẩu thành thơ"

Lâm Hàn cười cười nhìn nàng:"Muội hiểu không?"

Cô nàng chu mỏ:"Huynh chê muội đó à,tuy không thấu hết được những cũng diễn
giải được 3 phần"

Lâm Hàn vội lắc đầu vẻ áy náy:"Không phải là ta coi khinh muội mà là ta không
biết là muội biết chữ, thường thì bình dân nữ nhi không được dạy qua kinh
nghĩa.Ài không nghĩ ra nhìn thô lỗ như cha muội cũng là một kẻ có học đấy".

"Hừ ai bảo ta học chữ từ phụ thân.Đợi ông ấy hiểu hết mặt chữ thì muội đã
thành nam nhân khảo trúng tiến sĩ từ lâu rồi.Trước đây từng có một vị tiên
sinh đến nhà muội ở lại đó chừng một năm,học chữ điều là từ vị tiên sinh đó
truyền thụ" rồi nhõng nhẽo lắc tay hắn:"Đại ca,huynh làm thêm một bài nữa đi".

Lâm Hàn cười khổ thơ chứ có phải là bánh đâu mà tùy tiện là làm ra một
cáu,thôi đành chiều nàng vậy:

"Vạn lĩnh Thiên sơn huề bạch thủ
Thiên tứ yên chi khinh mạt tai
Diêu vấn lan trúc xuân hà tại
Ngọc cốt băng cơ ám hương lai."

"Đại tuyệt" Mị Nhi cao hứng nói,rồi vội vã bỏ hắn chạy hướng vào nhà.Một lúc
sau đi ra tay cầm một tập giấy,bút lông cùng nghiêm mực.

"Huynh xem ta viết đúng không?"
"Chữ đều đặn,mềm mại uyển chuyển chuyển nhìn không tệ" Lâm Hàn cầm tờ giấy
nhìn qua khen ngợi.

"Thế còn vài trang huynh điền nốt vào hộ muội nhé,ta đi chuẩn bị thuốc cho
huynh đây.Tí ta ra nếu huynh không điền xong thì tối nay ta sẽ không thèm nói
chuyện với huynh nữa" nói xong nàng quay đi chạy vào nhà để lại Lâm Hàn với
khuôn mặt không biết nói gì hơn.

"Cô nàng này thật sự nghĩ mình là thi thánh mất rồi" hắn bất đắc dĩ nói.
"Nhưng ít ra cuộc sống bình thường cũng thật thú vị"


Thánh Nhân - Chương #4