3:kiếp Nạn Đầu Tiên.


Người đăng: minhcv1997

Ở một nơi sâu thẳm giữa hư không có một làn sương trắng đang trôi lơ lửng từ
từ,cứ thế mãi không biết đến bao giờ.Rồi ở nơi thăm thẳm tối đen ấy bỗng xuất
hiện một tia sáng cũng vào lúc này làn sương bắt đầu biến hóa,cứ thế nó vừa
trôi về phía nguồn sáng vừa tụ lại.

Gần đến nguồn sáng một bóng người mông lung ẩn hiện trong màn sương,nhìn kĩ ra
thân ảnh đó chính là Lâm Hàn,Lâm chưởng môn.Dồn hết công lực suốt đời vào một
chưởng cuối cùng cũng là lúc thọ mệnh đi đến điểm cuối, sau khi thể xác bị phá
dưới sức ép vạn cân,hồn thể nhân lúc pháp tắc thiên địa rối loạn mà xuyên vào
hư không đồng thời cũng khiến nguyên thần thương tổn mãi tới bây giờ mới khôi
phục một phần.

"Đây là đâu" Lâm Hàn mở mí mắt,mông lung suy nghĩ.

"Thân thể ta làm sao thế này?" Lâm Hàn nhìn thể phách của mình lúc này nghi
vấn.

""Ầm" toàn bộ hồn phách của hắn bỗng nhiên bị hút vào nguồn sáng phía trước.

"Không biết ta rồi sẽ đi về đâu đây" Lâm Hàn nhìn thân thể bị hút vào không
kháng cự.

Thiên nguyên đại lục,Đại Trần quốc,Hồng Sơn lĩnh một thân ảnh đang cố gắng
trèo lên vách núi,người này ước chừng 20 thân mặc một bộ bào màu xám,thân thể
gầy gò khuôn mặt xanh xao không sức sống trước ngực thấm nguyên một màu máu
chắc hẳn vừa trải qua thụ thương,người này bám vào vách đá gắng gượng leo lên
khỏi vực sâu,đôi tay lúc này huyết chảy không ngừng nhưng hắn phảng phất như
không quan tâm,tay vẫn bán chặt vào vách.Từng chút,từng chút một hắn cứ kiên
trì như vậy, không biết trải qua bao nhiêu gian nan bao nhiêu căng thẳng cuối
cùng hắn cũng vươn người thoát khỏi vực sâu.

Không vui vẻ vì thoát nạn người này lại khoanh chân ngay ngắn ngồi đấy mặt
lạnh như tiền ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Hồng lĩnh sơn xa xa trong đầu
không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Ài,có lẽ là một khởi đầu không thể tệ hơn" Hắn lẩm bẩm rồi thiếp đi không
hay.

Mặt trời lên,chim muôn ríu rít bên tai lúc này ý thức cũng dần tỉnh,Lâm Hàn
bắt đầu nhớ lại hắn nhớ lại mình là một đời tuyệt thế cao thủ nhớ lại linh hồn
mình bị nguồn sáng hấp thu rồi tỉnh dậy trong thân xác của một tên thư sinh
nghèo muốn tuyệt mệnh nên gieo mình xuống vực cao trăm trượng, hắn nhớ lại
việc gắng gượng trèo lên vách núi với thân thể gần như tàn phế.
Sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo hắn bắt đầu vận cơ thể "A" một cơn đau đớn
không tưởng tượng nổi lãn khắp người Lâm Hàn,hắn mở mắt cố nhích đầu nhìn mọi
thứ xung quanh.Không phải thâm sơn cùng cốc hay đầm rồng hang cọp mà lúc này
Lâm Hàn đang ở trong một căn phòng đơn sơ xây thành từ trúc,khắp khoảng phòng
chỉ có chiếc giường hắn nằm cùng cùng chiếc kệ trúc.Hắn lại nhìn thân thể mình
lúc này được bao bởi tầng tầng khăn trắng bên trong vẫn còn thoảng mùi thuốc.

"Công tử đã tỉnh" một giọng nói vang lên theo đó một thân ảnh trung niên ước
chừng tứ tuần cao to vạm vỡ râu tóc rậm rạp xuất hiện trước mắt hắn,người này
một thân quần áo rộng rãi trên người có khoác một tấm da thú,trong tay người
này bưng một bát thuốc hướng về phía giường Lâm Hàn đi tới.

Thấy thế Lâm Hàn định gượng dậy đáp lễ nhưng thân thể không chịu nên đành nằm
tại chỗ chắp tay hướng lễ nói:"Đa tạ ân công đã cứu mạng,thứ cho tại hạ không
thể đứng dậy được..."

Người này thấy thế vội vã đỡ lễ rồi đáp lời:

"Ấy chết,công tử cớ sao lại làm như vậy.Tên ta là Lý Hổ mọi người hay gọi ta
là A Hổ,công tử cứ gọi ta A Hổ là được rồi".

Lâm Hàn gật đầu nói:
"Tại hạ họ Lâm tên Hàn cứ gọi ta một tiếng tiểu Hàn là được,đa tạ Hổ huynh đã
cứu giúp ta một mạng".

Lý Hổ lắc đầu:"Vậy ta không khách khí,Hàn đệ à thực ra căn bản ta cũng không
phải là người cứu mạng ngươi".

Lâm Hàn tò mò:"không biết vị nghĩa hiệp nào ra tay cứu giúp tiểu đệ,có thể cho
tiểu đệ diện kiến một thoáng để cảm tạ được chăng".

Lý Hổ cười vui vẻ:"Ha ha cũng không có gì,cứu ngươi là nữ nhi nhà ta.Chả là 3
ngày trước tiểu nữ đi hái thuốc bắt gặp Hàn đệ ngươi thụ thương trên đường nên
mang về trị thương,tính ra ta chỉ có công thay y phục còn người mang về đắp
thuốc,chăm sóc ngươi là tiểu nữ nhà ta mới đúng".

"Hóa ra ta đã hôm mê 3 ngày liền.Vậy xin hỏi đại huynh, không biết tiểu thư
nhà huynh bây giờ nơi đâu?"

"Tiểu nữ hôm nay đi hái thuốc,chắc cũng sắp về rồi" Lý Hổ vừa nói vừa nhẹ đỡ
thân người Lâm Hàn dậy:
"Ta vừa sắc bát thuốc cố gắng uống hết để nhanh chóng hồi phục.Yên tâm đây là
tổ phương bí truyền nhà họ Lý ta mấy đời nay đảm bảo sau một nguyệt là sinh
long hoạt khởi".

Nhìn bát thuốc đen ngầu đặc quánh Lâm Hàn chỉ biết cười khổ,hắn không nhớ bao
lâu rồi mình mới phải uống thuốc,đúng là điều gì cũng có thể xảy ra,không biết
tương lai ra sao nhưng ít nhất bây giờ ngay cả đứa bé 3 tuổi cũng giết được
hắn,thôi đành gắng sức vậy.

Nhắm mắt cố nuốt thứ chất lỏng đặc sền sệt,một vị đắng không đúng cả mùi cay
xộc lên mũi hắn,nhiều lần muốn ói ra nhưng vì không muốn làm phật lòng Lý Hổ
nên hắn đánh gắng gượng nuốt vào,một cơn hỏa nhiệt từ bụng lan ra khắp người
hắn cứ thế nhấm nháp từng chút một cuối cùng hắn cũng uống xong bát thuốc,mồ
hôi chảy lấm tấm Lâm Hàn lấy tay lau trán thầm nghĩ:

"Biết rằng thuốc đắng rã tật nhưng thứ này đúng thực là vượt qua phạm trù của
thuốc".

Nhìn thấy Lâm Hàn uống hết bát thuốc Lý Hổ hớn hở lớn tiếng cười:
"Ha ha,Hàn đệ quả nhiên hơn người, trước đến nay chưa kẻ nào lần đầu uống
thuốc của ta mà uống hết nổi một bát đâu,thật ra thấy ngươi bị thương nặng như
vậy nên ta cho thêm một ít vị mới tỉ dụ Ma Bố quả cùng Lạc Nhung thảo để tăng
dược hiệu.Thế nào cảm thấy trong người khỏe hơn chưa?"

Lâm Hàn chợt vã mồ hôi,hóa ra tên này dùng mình để thí thuốc của hắn,lúc này
trong tâm không biết nên khóc hay nên cười đây:"Đa tạ Hổ huynh nhờ bát thuốc
của vi huynh tiểu đệ cảm thấy đỡ nhiều rồi".

Lý Hổ nghe thế vỗ nhẹ vai hắn vui vẻ nói:"Vậy thì tốt,để ta ra chuẩn bị tối
sắc cho hiền đệ thêm một bát.Thôi yên tâm nghỉ ngơi đi" không đợi Lâm Hàn trả
lời Lý Hổ đã cầm bát thuốc đi ra gần tới cửa.Vỗ trán rầu rĩ Lâm Hàn thầm
nghĩ:"Đúng là cái miệng hại chết cái thân".

"Phụ thân,ta đã về" Bỗng bên ngoài vang lên giọng nữ nhân theo đó là giọng ồm
ồm vang to như hổ gầm của Lý Hổ:

"Ha ha nữ nhi bảo bối của ta về rồi à,mau vào xem cái tên nam nhân mà ngươi
vác về hôm trước kìa,hắn tỉnh rồi ta vừa cho hắn uống thuốc đấy".

Cô nương kia giọng hờn dỗi:
"Cha,người lại cho người ta uống cái thứ thuốc kia à.Chỉ sợ người ta vừa mới
tỉnh uống phải thứ thuốc của ngươi lại gặp chuyện,đến lúc đó thì phải làm
sao?"

Lý Hổ lắc đầu quả quyết:"Không thể nào,tên thư sinh kia còn khen thuốc của ta
tốt,lúc nãy uống xong còn nằng nặc xin ta buổi tối sắc cho hắn thêm một
chén,thôi giờ ta đi chuẩn bị thảo dược cho hắn đây" hắn nhanh chân chuồn lẹ.

Lâm Hàn lúc này trong phòng nghe rõ mồn một lời Lý Hổ,trán nổi gân xanh tức
xuýt hộc máu lòng thầm mắng:
"Chết tiệt,rõ ràng ta làm gì nói những lời như vậy,có kẻ điên mới xin uống thứ
đó lần thứ hai..Ai,tĩnh tâm tĩnh tâm" hắn lấy tay vuốt ngực hạ hỏa.

"Ngươi..." Cô nương này nhìn theo bóng lưng chuồn nhanh như sóc của phụ
thân,giậm chân tại chỗ tức giận không nói nên lời.

"Cạch" cửa phòng hé mở theo đó một thân ảnh mỹ miều xuất hiện trước mắt Lâm
Hàn nàng ta có làn da trắng sánh tựa tuyết,mày ngài, mắt tròn xoe như ánh
trăng rằm, cái mũi xinh xinh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, thật là một cô
nương xinh đẹp trong hàng ngàn cô gái,quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân.Thật ra
bản thân Lâm Hàn cũng không có hứng thú với dung mạo của nàng nhưng không có
nghĩa là hắn là kẻ đầu gỗ không biết thưởng thức cái đẹp,bỗng nhiên hắn giật
mình phát hiện từ thân thể cô nàng phát ra một luồng nhè nhẹ linh khí tuy rất
mỏng manh.

Lâm Hàn dựa vào nguyên thần dò xét mặc dù bị tổn hao nghiêm trọng nhưng vẫn có
thể cảm nhận được.

Thiếu nữ nhìn Lâm Hàn bỗng thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình,từ trước đến
nay bản thân nàng chưa từng bắt gặp nam nhân nào có ánh nhìn lộ liễu như vậy
ngoài phụ thân,đôi má phớt hồng nàng e thẹn hơi cúi đầu không dám trực diện
đối mặt với hắn.Thấy thiếu nữ điệu bộ vậy Lâm Hàn biết mình thất thố nên đảo
ảnh mắt đi chỗ khác vờ như không có chuyện gì cả.
Thiếu nữ đi đến trước giường hắn mỉm cười nghiêng người hành lễ:"Tiểu nữ ra
mắt công tử".

Lâm Hàn chỉ lắc đầu cười nói: "Tiểu thư chớ cười, với bộ dạng này của ta thì
nơi đây làm gì có cái công tử gì đó chứ.Còn chưa kể tiểu thư cứu ta một mạng
nhỏ làm sao ta dám vượt phép mà nhận kính,ta họ Lâm tên Hàn năm nay tròn 18
không biết phương danh của tiểu thư là gì?"

Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp:"Tiểu nữ họ Lý danh Mị Nhi năm nay 16 tuổi,nếu công tử
không chê chỉ cần gọi một tiếng Nhi muội là được".

Lâm Hàn gật đầu:"Được rồi Mị Nhi nếu như không thì sau này cũng gọi ta một
tiếng Hàn ca đi".

Hai người nhìn nhau mỉm cười ngầm thừa nhận.
"Khụ khụ" bỗng Lâm Hàn ho dữ dội,cả người dúm lại.

"Hàn ca,huynh không bị sao chứ?" Mị Nhi lại gần đưa tay vuốt lưng hắn khuôn
mặt đầy vẻ lo lắng.

"Không có gì,chỉ là ít thương thế bỗng phát ngồi dậy một chút là khỏi thôi"
Lâm Hàn sắc mặt tái nhợt cười cười.

Lý Mị Nhi nhìn thấy hắn khí sắc bắt đầu hồi lại trong lòng cũng cảm thấy nhẹ
nhõm,nhẹ nhàng lấy tay đỡ lấy người hắn ngồi dậy nàng từ tốn nói:"Ba ngày
huynh chưa ăn gì rồi để muội đi làm cho huynh bát cháo loãng.

Xác thực bây giờ Lâm Hàn cảm thấy rất đói,nếu như trước đối với hắn nửa năm
không ăn là chuyện thường nhưng với phàm thể này thì lại không được.

"Thế thì đa tạ Nhi muội" hắn yếu ớt nói.

Nhìn theo bóng lưng dịu dàng bước đi,Lâm Hàn thở dài:
"Hài,chưa gì đã dính một đoạn nhân quả rồi.Mà thôi chí ít cũng được một cái
tiện nghi tiểu muội"


Thánh Nhân - Chương #3