2:ứng Kiếp Phi Thăng.


Người đăng: minhcv1997

Lúc này trên đỉnh Hành sơn ước chừng hơn trăm người đang tụ tập ở sân trước
tiền viện,ai nấy vể mặt đều rạng rỡ vui tươi một phần vì có thể ở đây được
chứng kiến tiên nhân phi thăng còn phần là vì nếu không có cơ may thì ít ra
cũng có tấm Bình An phù đủ để bình an sung túc suốt đời đều đó có đáng mừng
hay không chứ.

"Xem kìa có người trên đài"

Bỗng có kẻ nói lớn tay chỉ về phía đài lễ cách đó ước chừng hơn trăm
trượng,mọi người bỗng giật mình chăm chú nhìn lên đài lúc này đứng trên đó là
một mỹ nam tóc trắng thân mặc một bộ bạch bào,cả người toát lên vẻ phiêu dật
tiên linh không nhiễm chút bụi trần.

"Là Lâm môn chủ" có kẻ tức thì nhận ra.

" Lâm môn chủ quả nhiên là Lâm môn chủ,chỉ có vị này mới có thể có dạng khí
thế đó thôi" người bên cạnh phụ họa.

"Lâm môn chủ,trời ơi ta nhìn thấy được tiên nhân thật rồi"

"Lâm môn chủ nhìn còn trẻ quá nhỉ?"

"Biết gì,Lâm môn chủ đến nay đã hơn 300 tuổi tính bối vị thì ta phải gọi một
tiếng tổ sư vì Dược các của ta một phần là nhờ ơn ngài gây dựng".

"Hừ!Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ,cái Dược các của ngươi còn chưa bằng
phân nửa cái móng tay của người ta đâu".

Mọi người bắt đầu rì rào tranh luận
......................
Lúc này Lâm đại tiên cũng đuổi kịp gia gia mình hướng về phía đài mà tới.

"Đến lúc rồi đấy bảo mọi người lùi xa ra một tí.Chỉ sợ lôi điện không dễ chịu
đâu" Lâm môn chủ bình thản nói.

"Vâng"

"Đi đi,mong sau này hai ông cháu ta còn có cơ hội tái kiến"
Lâm đại tiên quay đầu không nói gì nhảy xuống đài hướng về nơi khách mời tụ
tập.

"Chung quy là nó vẫn chưa tha thứ cho ta,Lâm Hàn ơi Lâm Hàn những điều này
ngươi đáng phải nhận mới đúng" Lâm môn chủ lắc đầu lộ chút vẻ thất vọng nhưng
nháy mắt biến mất.

"Mọi người lùi lại để tránh lôi điện gây thương tổn" Lâm đại tiên hướng mọi
người nhắc nhở ai nấy đều tự giác lùi lại thật xa vì ai cũng biết thứ này
không thể đùa được.

Lâm môn chủ trên đài lúc này bắt đầu khoanh chân vận khí,quanh người lúc này
tản ra một luồng khí màu vàng nhạt khiến người ta có cảm giác áp bức,khí vẫn
không ngừng tăng lên không khí xung quanh dường như đọng lại nhiều người trên
trán mồi hôi đã vã ra như mưa.

"Đến rồi" Lâm môn chủ ngước lên trời thầm nói
Lúc này, một đám mây năm màu ở trên không trung bỗng dưng xuất hiện, một cỗ
khí tức kinh khủng được từ đó phát ra ngưng tụ lại ngay trên đỉnh đầu vị tiên
nhân này.

Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên phía xa xa, ở giữa đám mây năm màu
trên bầu trời bỗng hiện ra một cái hắc động khổng lồ, bên trong vang lên từng
tiếng gào rít, từ đó tuôn ra một cơn gió màu xám trắng.

Mới xuất hiện thì chỉ là một cơn gió nhẹ mà thôi, nhưng vừa thoát ra khỏi
miệng hắc động, lập tức hóa thành một cỗ Thiên Phong ngập trời rít gào “Ông
ông’’ ầm ầm kéo xuống.
"Thiên Cương đã hiện độ kiếp bắt đầu rồi" Lâm môn chủ trên đài lúc này thầm
nghĩ.
Một tiếng trầm đục!

Trong hắc động lóe lên hào quang, cuồng phong đầy trời rốt cục cũng ầm vang
một tiếng rồi dừng lại, nhưng ngay sau đó từ bên trong lại tuôn ra một cỗ khí
tức cực kỳ nóng bỏng bao phủ cả miệng hắc động, tiếp theo vô số tia chớp thẫm
từ miệng lỗ hắc động tuôn ra giáng xuống đỉnh đầu vị đại tiên.Lâm môn chủ nhìn
lên trời tay kết thủ ấn đánh một chưởng hướng về phía tia chớp kia

"Ùng" một tiếng nổ vang trời lệnh đất,kình phong vặn vẹo xé nát mọi thứ xung
quanh nó,đài lễ độ kiếp bây giờ đã mất đi một góc,Lâm chưởng môn vẫn ngồi trên
đó,thân hình không tổn hao gì."Ầm,ầm" cỗ khí tức đó lại ngưng tụ,tay trái thủ
ấn tay phải bấm chỉ,Lâm chưởng môn hướng lên bầu trời hét lớn:"Lại đến"

"Ùng,ùng" hai bên cứ thế giằng co suốt nửa canh giờ Thiên kiếp bắt đầu chậm
lại,lúc này Lâm môn chủ diện thể không còn chỉnh tề như trước nữa tóc tai có
chút tán loạn,quần áo bị kình phong xé rách lộ ra trên thân thể nhiều điểm
thương,khuôn mặt bày ra vẻ hơi bệch vì hao tổn.

Lúc này Ngũ sắc vân lại một lần nữa hội tụ,cỗ khí tức tỏa ra ngày một kinh
khủng,bầu trời thiên cương rít gào làm người ta có cảm giác lãnh lẽo.

Bỗng Lâm môn chủ có cảm giác từ bên trong kiếp vân có thứ gì đó đang nhìn chằm
chằm bản thân mình."Rít gào" bỗng có một tiếng gầm nhẹ từ trong lôi kiếp phát
ra theo đó là một thân hình uốn lượn không ngừng trong kiếp vân.

"Grao" một tiếng gầm phát ra từ miệng con quái vật,Lâm chưởng môn nhìn thấy rõ
đó là một con rồng toàn thân màu bạc lóe sáng lôi điện,đôi mắt đỏ ngầu không
nhìn thấy tâm nhãn.

Con lôi long lúc này nhìn chằm chằm kẻ bên dưới đang độ kiếp nhãn quang toát
lên nồng nặc sát khí ,"grao,grao"phát tiếng kêu lệch trời xong lôi long bắt
đầu hướng Lâm môn chủ lao xuống.

Nhìn thấy đầu thần long hướng phía đài lao xuống,ai nấy đều tâm trạng lo lắng
cho vị môn chủ này.Lâm chưởng môn cả người bây giờ phảng phất như không tồn
tại,thân ảnh mông lung sau lớp khí màu vàng bao bọc lấy thân thể càng ngày
càng đậm rồi dần dàn chuyển về phía thủ ấn,miệng không ngừng niệm ngữ.

Lôi long vẫn mạnh mẽ hướng thẳng xuống
Dồn hết thảy nội khí suốt bao nhiêu năm tu hành vào một đòn cuối cùng lúc này
vị tiên nhân như già đi cả trăm tuổi vậy nhưng có một thứ không thay đổi đó là
đôi mắt,đôi mắt lúc nào cũng chứa đựng sự quyết tâm.

Hướng thẳng lên trời một chưởng Lâm môn chủ hét lớn
"Trường Sinh quyết-Sát thức-Thiên địa trùng sinh".

Thiên địa lúc này như thể hòa làm một với vị tiên sư này,một chưởng thủ chưởng
màu vàng đối chính diện với Lôi long do pháp tắc thiên địa cấu thành.

"Ầm,ầm" Thiên địa như thể tan vỡ,xung quanh Hành sơn trăm dặm đều bị dung
chuyển,ai nấy đều hoảng hốt lúc này chư khách ở trên được Lâm đại tiên sử dụng
cương khí bảo hộ cho nên may mắn thoát nạn nhưng không có nghĩa là không bị
sao,nhiều người số đen không may dính phải một ít dư phong cho nên thụ thương
khá nặng,ngay cả bản thân Lâm đại sư cũng bị hộc ít máu do hao tổn quá mức.

Kiếp vân tan biến,mặt đất ngừng rung chuyển lúc này.mọi người mới nhìn về phía
đài lễ bây giờ chỉ còn là một chiếc hố sâu vài chục trượng.
Không ai biết Lâm chưởng môn có thành công độ kiếp hay không nhưng không ai
dám nói là vị này thất bại,và cứ thế đại lễ trôi qua về sau mọi người đều đồn
thổi rằng Lâm tiên sư đã độ kiếp phi thăng thành công nhiều nơi tự nguyện lập
đền thờ tôn làm thánh.

Cứ thế Lâm Hàn,Lâm chưởng môn trở thành một truyền kỳ mãi về sau.


Thánh Nhân - Chương #2