2 : Nhân Sinh Khó Khăn


Kể từ cái ngày mà Tuyết nhi rời đi thì Lâm Hoàng bị tuột dốt trùy chệ không
hiểu sao tu vi từ từ đi xuống.

Tháng trước tu vi đã tuộc xuống kiếm giả cửu trọng và bây giờ tu vi chỉ còn
lại kiếm giả làm cho lâm hoàng thống khổ không thôi. Còn ước hẹn giữa hắn và
Tuyết nhi nữa thì phải tính sao bây giờ càng tu luyện thì tu vi càng tuột dốc
nhanh tróng.

" Ha Ha ông trời tại sao ông lại đối xử tôi như vậy? Ông cho tôi thành thiên
tài được vạn người kinh nể nhưng giờ thì sao? Cái này tại là tại sao tôi càng
tu luyện thì tu vi càng tụt dốc không tu luyện tu vi cũng từ từ bị hao mòn từ
kiếm linh ngũ trọng trong vòng một năm biến thành kiếm giả ngũ trọng nhận hết
mọi người khinh thường nhị thúc từ yêu thương ôn nhu với tôi còn hơn là con
trai của ông giờ thì đối sử lạnh nhạt thờ ơ với tôi là sao? Ông có thể giải
thích sao? Ha Ha ông bị điết hay bị câm vậy? Ah thì ra ông đang trừng phạt tôi
đó hả? Tôi đã làm gì mà ông lại trừng phạt tôi như vậy?" lúc này Lâm Hoàng
điên cuồng lên la lớn trong phòng của hắn . từ căn phòng sang trọng đẹp đẽ cao
quý của , Lâm Hoàng bị chuyển tới một nơi như dành cho chuồng heo ở.

Lúc này từ ngoài phòng có một gia hỏa thuộc bàn gia đệ tử bưng đồ ăn cho Lâm
Hoàng nghe thấy hết những gì lâm Hoàng rống chìa mỏ nói những từ âm dương quái
khi: " hừ phế vật mà còn tưởng mình là thiên tài . ra ăn nè phế vật Lâm Hoàng"

" hừ ngươi mới nói gì đó con cho ngươi khinh thượng à biết tội khinh thượng là
tội gì không? Mà dám nói với thiếu chủ kiểu đó" Lâm Hoàng không chịu được từ
thiếu chủ được vạn đứng trên vạn người , còn được hâm mộ mà giờ này lại bị
người coi khinh.

" ah phế vật mà còn tưởng mình là thiếu chủ thiên tài của trước kia sao mắt
cười ta quá ha ha ha" lâm hoành không cười lạnh mà nói.

Nghe hắn nói vậy Lâm Hoàng cũng im lặng không nói gì trong thanh tâm của hắn
bậy giờ như vạn dao cắt xé . Lâm Hoàng biết hiện giờ chỉ với tu vi kiếm giả
ngũ trọng thiên thì làm sao đánh bại kiếm giả thất trọng thiên Lâm Hoành Không
với lại mỗi khi đánh nhau sẽ hao phí linh khí trong cơ thể làm cho tu vi tụt
càng thâm hậu.

" thức ăn của ngươi đây ăn đi" đưa thức ăn cho Lâm Hoành xong thì hắn hừ một
phát rồi bỏ đi trước khi đi còn quăn một câu : " hừm nghĩ sao ta phải đi ổ chó
giao thức ăn cho phế vật thật là bẩn tay ta" nói xong còn làm mấy động tác
rùng mình phủi tay làm cho Lâm Hoàng như muốn điên lên.

" hức hức..." vừa bốc thức ăn lên Lâm Hoàng ngậm ngùi khóc ai mà chịu được nổi
đau này giống như hắn chứ từ một thiếu gia đầy tài năng có thể trở thành kiếm
tôn vậy mà bây giờ trở thành phế vật với lại ở một mình sinh hoạt ở đây không
có một bóng người làm lâm Hoàng cảm thấy cô đơn vô cùng Lâm Hoàng nghĩ:" giá
mà có tuyết nhi hay cha ở đây thì hay quá ta cũng không phải chịu khô như vậy
rồi" nghĩ đến đây Lâm Hoàng càng ngậm ngùi hơn nữa tuyết nhi một năm trước bỏ
đi đâu chỉ để lại một lá thư còn cha hắn cũng ở một năm trước trong khu sâm
lâm bị mất biệt tích , nhị thúc lên nắm quyền càng chó hắn ra phân viện nơi
khỉ ho cò gáy này .

Qua cỡ chừng nữa canh giờ Lâm Hoàng ăn xong . thức ăn phải nói là cực kỳ dở dở
đến nổi cho chó ăn chó cũng không thèm dù đã trải qua một năm nhưng Lâm Hoàng
vẫn chưa thích nghi được với loại thức ăn này .

Đi ra ngoài hít thở không khí một chút . Lâm Hoàng chỉ loanh quanh nha giờ hắn
mà đi ra ngoài thì càng bị người ta khinh thêm thà ở trong đây đi chớ còn hơn
đi ra ngoài đó nghe người ta khinh miệt mệt thêm.

Trong hắn đang đi loanh quanh ở khu phân viền thì trong khu hạch tâm viện
trong một phòng sang trọng đẹp đẽ cao quý phải nói đây là phòng của Lâm Hoàng
lúc trước giờ đã trở thành phòng của Lâm Đổng Thiên con trai của nhị bá Lâm
Hoàng Lâm Thiên Lang . một thanh niên cỡ chừng 18 tuổi đó chính là Lâm Đổng
Thiên mặt nhiên túc nói vơi Lâm Thiên Lang : " Mình hãy giết hoàng đệ đi cha
lỡ như mà độc hết tác dụng thì tu vi của đệ ấy lại sẽ tăng nhanh như gió"

" ngu xuẩn, độc của ta mua ở trong tay ngũ phẩm đỉnh phong luyện dược sư mạnh
nhất ở vương quốc làm sao hết tác dụng được với lại giết nó sẽ làm cho chúng
ta danh tiếng trong gia tộc giảm xuống với lại ấn vị còn nằm trong tay nó giết
nó làm sao biết ấn vị ở đâu . Bây giờ vị chí tộc trưởng của ta chỉ là tạm thời
chưa có chính thức chừng nào có ấn vị thì

ta mới có thể trở thành tộc dài biết chưa?"

Lâm Thiên Lang quát mắng răn dạy con.

" dạ con biết rồi này mai con sẽ cho người đi qua hoàng đệ hỏi ấn vị nếu đệ ấy
có mà ngang ngược con sẽ cho người đánh bầm dậm chừng nào tìm được ấn vị sẽ
cho người thủ tiêu đi mối nguy hiểm này" Lâm Đổng Thiên hung ác nói ra hắn xưa
giờ rất ganh tỵ với lâm hoàng ai cũng yêu thương Lâm Hoàng chỉ vì Lâm Hoàng là
thiên tài còn hắn trả được gì nên sâu thẩm trong tâm hắn sinh ra một nguồn thù
hận khổng lồ đối với Lâm Hoàng . Còn hắn gọi lâm hoàng một tiếng hoàng đệ hai
tiếng hoàng chỉ là quen miệng thôi vì từ nhỏ tới lớn đã gọi như vậy.

Ps : xin lỗi mọi người vì bữa giờ không ra chương từ ngày mai mình sẽ ra đều
đều ngày 1-2 chương có ngày không ra vì mình bận sẽ ra bù ngày hôm sau.


Thánh Kiếm Thần Hồn - Chương #2