Người đăng: thangsaber
Long Thiên rời đi về sau, cũng ở tại Diệp gia an nhàn, cũng lười đi ra ngoài
gặp phải phiền phức. An an, tại tại ngủ rồi uống rượu, hết rượu hắn cũng chỉ
đành nhờ người đi mua, không thì uống tạm rượu ở Diệp gia. Đêm đến thì ngồi
suy nghĩ về chuyện trước đây, cũng đang tưởng tượng một ngày mình về Hỗn Độn
giới đoàn tụ cùng đạo lữ. Ngày hôm sau, Linh Nhi liền xuất quan, tu vi võ Sĩ
nhất cấp, bất quá hình như bế quan mệt mỏi, Long Thiên cũng không làm phiền,
liền bảo nàng đi nghỉ ngơi. Linh Nhi bất quá chỉ là hài tử 6 tuổi, tu luyện
mặc dù có thể đề thăng sức chịu đựng của mình, thế nhưng đối với một hài tử 6
tuổi mà nói thì có hơi gắng sức.
Ngày ngày lại tiếp tục trôi qua được ba ngày, Long Thiên mấy ngày chỉ là uống
rượu, rảnh rỗi thì chỉ điểm cho Linh Nhi một ít tu luyện hoặc võ kĩ. Sau đó
lại thêm vài ngày Diệp Tần Viễn cũng xuất quan, hắn xuất quan thời gian lâu
hơn so với Linh Nhi vì trong lúc bế quan, hắn luyện hóa xong Phá Linh đan, đột
phá võ Vương về sau lại tỉ mỉ củng cố tu vi, sau đó thử luyện cái này 20 viên
Linh Vương đan siêu phẩm Long Thiên luyện chế. Điều làm hắn khiếp sợ là 20
viên Linh Vương đan này không những linh lực nồng đậm, để cho hắn luyện hóa
xong một viên đã tiêu hao mất nửa ngày nhưng lại để cho hắn tiếp cận võ Vương
nhất tinh đỉnh phong, kém một chút là có thể đột phá tiếp. Ngay trong 7 ngày
này, hắn vừa cũng vừa củng cố tu vi, vừa luyện hóa thêm cái này Linh Vương
đan, đến khi hắn xuất quan thì đã luyện hóa xong 15 viên Linh Vương đan, tu vi
đã đạt tới Linh Vương lục tinh để hắn khiếp sợ không thôi.
Vừa xuất quan xong, hắn một đường tốc hành tới gặp Long Thiên, quỳ xuống bái
tạ không ngừng, hơn nữa còn khóc thút thít như trẻ con. Long Thiên thấy chân
tình Tần Diệp VIễn cũng chấp nhận, bất quá lão già mấy mươi tuổi đầu lại quỳ
trước mặt thanh niên 20 tuổi khóc thút thít để hắn có chút cười cười. Được một
lúc sau đó, Diệp Tần Viễn nghiêm nghị lại, âm thanh rắn chắc như đinh đóng cột
nói:
- Lão hủ Diệp Tần Viễn hiện tại thề chỉ cần Long công tử có cái gì cần lão
hủ, dù là xông pha núi đao biển lửa, lão cũng dám theo.
Nghe thế Long Thiên cũng chỉ cười khổ, mỉm cười nói:
- Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, với lại ta cho người đan dược là do cái nhân
hậu người cứu ta trước kia chứ không phải luyện đan cho ngươi rồi bảo ngươi đi
chết a.
Nghe Long Thiên nói vậy Diệp Tần Viễn cũng chỉ cười cười, sau đó liền cáo lui
xử lý chút chuyện Diệp gia. Long Thiên cũng không quản hắn ở lại mà lại tiếp
tục nhà nhã uống rượu chỉ điểm Linh Nhi.
Trong phủ thành chủ, một người trung niên bước ra, dáng vẻ cao cao tại thượng,
khuôn mặt điềm tĩnh không giận mà uy. Đây chính là thành chủ Nam Hà thành Tôn
Quang, hắn vừa xuất quan, tu vi đã là võ Vương ngũ tinh.
- Chúc mừng phụ thân xuất quan, tu vi tịnh tiến uy chấn Nam Hà thành.
Người chúc mừng Tôn thành chủ chẳng ai khác chính là cái kia Tôn Lương, từ khi
bị Long Thiên uy áp chấn thương về sau, hắn liền ở nhà chờ cái này phụ thân
hắn đi báo thù cho mình. Biết phụ thân mình bế quan nên hắn luôn luôn chờ một
mực ở đây. Vừa xuất quan thấy đứa con thứ ba mình chờ đợi để chúc mừng, Tôn
Quang cũng không khỏi ngạc nhiên, từ khi nào đứa con trai này thấy mình xuất
quan lại vui như thế. Hơn nữa này hắn con thứ ba tư chất cũng nói là khá tốt,
chỉ tiếc tu luyện đến võ Linh về sau lại tự cho mình là mạnh, thường hay ngông
cuồng, bá khí khiến cho hắn cũng chỉ đau đầu mà mở một mắt nhắm một mắt. Hôm
nay vẻ mặt hắn như thế hẳn là có chuyện gì rồi a.
- Nói đi có chuyện gì, người cái này tiểu tử tu vi tới võ Linh về sau không
phải liền không hứng thú tu luyện nữa sao?
- Phụ thân, con vẫn còn tu luyện mà, chẳng qua mấy ngày là đi thư giãn một ít
củng cố tâm thần. Nhưng mà mấy ngày trước, con tại đang uống rượu tại Túy Tửu
lâu liền bị một cái thanh niên ỷ vào tu vi cao hơn ta muốn giành chỗ ta ngồi.
Ta nhất quyết không nghe vì chỗ đó là chỗ ta thích nhất vì có thể nhìn rõ
trong thành, thế là hắn liền động thủ đánh ta phun máu, ngay cả hai cái hộ vệ
a Tam, a Tứ cũng đều quỳ xuống xin hắn tha cho tội chết, lúc này mới thoát
được mạng a. Phụ thân người phải làm chủ cho ta a, cái kia thanh niên nhưng là
có quan hệ với Diệp gia, hiện tại vẫn còn đang tại.
Vừa nói vừa khóc, lại còn tỏ vẻ ra mình vô tội nếu là tiểu nhị kia mà nhìn
thấy này Tôn Lương thuật lại sự việc cùng biểu cảm, chắc phải gọi hắn là lão
sư, diễn diễn, nói nói như thật. Lúc này một bên nghe câu chuyện, Tôn Quang
cũng là biết đấy không phải là sự thật, nếu là người không biết chuyện tin
chắc sẽ là thật nhưng hắn này người cha hiểu rõ Tôn Lương biết hắn không phải
mặt hàng tốt gì, nhưng Hổ dữ không ăn thịt con, hắn cũng đành phải đứng sang
bênh vực. Lại đang suy nghĩ cái kia người thanh niên không biết bối cảnh gì,
lại còn liên hệ với Diệp gia, chẳng lẽ… chẳng lẽ là Diệp gia ở đế đô cho người
xuống giúp cái này Diệp gia đang bị suy tàn? Càng nghĩ hắn càng thấy đúng
đúng, để xác thực hơn hắn nói:
- Chuyện này e ta không làm chủ được, ngươi phải nói sự thật cùng tu vi, khi
đó ta còn hướng tới hắn bảo hắn xin lỗi ngươi.
Diễn sâu như thế không lừa được phụ thân mình, Tôn Lương cũng đành bất đắc dị
kể lại sự thật, chỉ có điều mấy lần hắn hống hách lại bị bỏ đi.
- Ngươi nói là tu vi hắn Trương Dương nhìn không ra, hơn nữa hắn uy áp lại
khiến A Tam, A Tứ quỳ xuống, Trương Dương cùng ngươi đứng gần đều run rẩy? Lại
còn có ngọc bài của Lâm Thanh Phong? Lâm Thanh Phong lão già kia đã trở thành
Ngũ phẩm luyện dược sư.
Nghe thấy thế Tôn Quang không khỏi giật mình, chuyện này xác thực hắn không
làm chủ được, hơn nữa người này tu vi nhưng là vũ Hoàng a, là vũ Hoàng không
phải hắn nho nhỏ cái vũ Vương có thể đối phó. Nếu là hắn động thủ đánh hay
giết người mà nói hắn có thể dựa theo luật đế quốc mà bắt giam, dù bắt không
được có thể nhờ đế quốc bên trên. Nhưng là hắn chỉ tỏ ra uy áp hơn nữa nhìn
hắn có vẻ khinh thường giết cái này người, vậy thì chính xác trên bảy phần là
Diệp gia cái kia đế đô người rồi.