Chiến Đấu


Người đăng: mocchauhuyn

Là nơi giam giữ phạm nhân của thành Đại Đồng, đại lao luôn được canh giữ
nghiêm ngặt, thế nhưng bây giờ đều không có một bóng người, thậm chí đến người
gác cửa còn không có. Vương Thiên ngửi được trong không khí mùi máu tanh từ
bên trong đại lao tỏa ra. Dừng bước chân bên cửa nhà giam, trong tay Vương
Thiên xuất hiện.

“Triệu hoán.”

Thay thế ma pháp sư bào, giáp da xuất hiện, đầu đội mũ sắt, tay cầm thập tự
nỏ. Vương Thiên hơi yên tâm một chút cẩn thận từng bước lặng lẽ bước vào đại
lao. Nhìn vào từng phòng giam hắn thấy được từng cỗ thi thể nằm la liệt, có cả
của phạm nhân, của cả nha dịch canh giữ đại lao. Từ cửa vào đại lao chỉ vài
chục mét, Vương Thiên đã phát hiện hơn trăm cỗ thi thể. Không một ai sống sót.
Rõ ràng người xâm nhập không chỉ một người.

Keng.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng động lớn ở cuối đại lao. Đó là một phòng biệt
giam phong bế. Lối ra vào duy nhất là một cánh cửa làm bằng thép ròng chắc
chắn vô cùng. Vương Thiên cẩn thận tiếp cận. Chỉ thấy một đám sát thủ tầm mười
người mặc đồ đen đang ra sức phá khóa cửa. Rõ ràng mỗi tên thích khác đều là
võ giả. Nếu không chỉ với mười người dưới tình huống lặng lẽ không thể một hơi
giết gần trăm thủ vệ trong đại lao được.

Vương Thiên cũng rõ ràng rằng hắn không thể đối phó được hết những người này.
Nếu như chỉ một hai người hắn có thể dùng cường nỏ ám sát. Thế nhưng mười
người hắn rất nhanh sẽ bị phát hiện. Dù sao dù là võ giả nhất tinh cận thân
chiến đấu cũng không phải là Vương Thiên có thể đối phó.

Vương Thiên quan sát xung quanh, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, khẽ lui ra từng
bước một đi hướng lên trên. Đại lao có ba tầng, tầng trên nhất là một tòa
phong hỏa đài dùng để báo hiệu cho binh sĩ trong Đại Đồng biết đại lao bị tấn
công. Ở nơi cứ điểm như thế này thứ không thiếu nhất chính là binh sĩ. Vương
Thiên tin rằng chỉ cần phong hỏa đài được đốt lên chẳng mấy chốc binh sĩ tiếp
viện sẽ đến được nơi đây.

Lên đến tầng ba đại lao quả nhiên có một tòa phong hỏa đài, binh sĩ canh gác
bị giết sạch, bên cạnh phong hỏa đài chỉ còn một thân ảnh mặc áo đen sát thủ
đứng gác. Thế nhưng tên sát thủ này cũng không chú ý lắm. Quy luật canh gác
của binh sĩ Đại Đồng sớm được tổ chức ghi nhận kỹ, trong nửa canh giờ sẽ không
có đội tuần tra nào đi ngang qua đại lao.

“Cao cấp xạ kích”.

Cạch. Phập.

Mũi tên rời nỏ tinh chuẩn đâm vào vào cổ họng sát thủ. Ở khoảng cách chỉ hai
mươi mét mũi tên phóng ra từ thập tự nỏ tốc độ gần như cận âm không thể né
tránh. Tên sát thủ ngã gục xuống mà không kịp phát ra thanh âm gì.

Bên dưới lầu một dưới lưỡi đao sắt bén chiếc khóa phòng giam đã bị phá mở. Bên
trong lão sát thủ ngước mắt lên đám người áo đen trước mặt chầm chậm nói.

- Các ngươi đến là để diệt trừ đi.

Tên dẫn đầu gật đầu nói.

- Cát lão, ngươi cũng đã biết quy củ.

Cát lão gật đầu ảm đạm nói.

- Xin nói với Tam công tử ta vẫn chưa tiết lộ điều gì. Còn nữa, hình như Thập
công tử đã mất đi trí nhớ, hoàn toàn không nhớ gì trước kia.

Tên sát thủ hơi nghi vấn hỏi.

- Thật không?

- Chắc chắn là như vậy.

- Đã vậy ta liền tiễn ngài một bước rồi.

Nói rồi tên sát thủ vung đao cắt đứt cổ họng Cát lão. Một đao này không nông,
không sâu vừa đủ để Cát lão chết đi mà không hề đau đớn. Bỗng nhiên một tên áo
đen khác chạy vào nói.

- Số một, phong hỏa đài bị đốt cháy.

Số một tức giận nói.

- Số mười sáu đâu?

- Đã chết.

- Phế vật, mau rút lui.

Trong Đại Đồng có rất nhiều binh lính. Nếu phong hỏa đài bị đốt lên chỉ cần
trong mười phút sẽ có một đội binh lính xông đến bao vây nơi đây. Nếu bọn hắn
không rút lui vĩnh viễn cũng không còn cơ hội.

Cạch. Keng.

Một mũi tên bay đến bị số một đánh bật ra. Hắn âm thầm kinh hãi, tuy mũi tên
bị hắn đánh bật nhưng lực đạo cũng chấn tay hắn tê rần. Mũi tên được bắn ra từ
cái gì lại mạnh đến như vậy? Phải biết bản thân hắn nhưng là một cái tứ tinh
võ giả.

- Mọi người cẩn thận, có cung thủ phục kích.

Trong bóng tối Vương Thiên cũng âm thầm đáng tiếc. Tuy nói thập tự nỏ có thể
bắn chết lục tinh võ giả trở xuống, thế nhưng phải với điều kiện là lục tinh
võ giả không tránh được mũi tên. Võ giả thực lực càng cao cảm giác cũng mạnh
hơn nhiều, hoàn toàn có thể cảm nhận được mũi tên bay tới.

Lợi dụng bóng tối Vương Thiên nhanh chóng chuyển đến một nơi khác. Di chuyển
vị trí sau khi bắn là một điều cơ bản mà một xạ thủ cần biết, tuy nói bóng tối
là bạn che chở cho Vương Thiên nhưng kẻ địch có thể từ hướng mũi tên mà đoán
là được vị trí của hắn.

Đám sát thủ nép vào hai bên hành lang đại lao ẩn nấp tìm kiếm vị trí của Vương
Thiên, thế nhưng Vương Thiên cũng lập tức không động. Nhiệm vụ của hắn là kéo
dài thời gian mà không phải giết chết đám sát thủ.

Cạch.

Lại một mũi tên lao qua đầu một tên sát thủ. Vương Thiên lại âm thầm lắc đầu.
Cao cấp xạ kích vẫn chưa thuần thục, nếu không hắn có thể bách phát bách
trúng.

“Tên xuyên giáp”. “Cao cấp xạ kích”.

Phập.

Tên xuyên giáp dễ dàng đâm thủng hai tấm gỗ xuyên tim một tên sát thủ. Bắn
trúng đích Vương Thiên nhanh chóng di chuyển. Lá bài xạ thủ cung cấp kỹ năng
mắt ưng làm thị lực của Vương Thiên tăng lên rõ rệt, trong bóng tối dù là tứ
tinh võ giả như số một cũng không thể nào phát hiện hắn, ngược lại Vương Thiên
lại có thể phát hiện bóng mờ của bọn chúng. Ở trong không gian chật hẹp như
đại lao, khoảng cách xa nhất cũng chỉ là hơn mười mét, mũi tên bắn đi từ Thập
tự nỏ hầu như chỉ có thể đón đỡ mà không thể né tránh.

“Tên xuyên giáp”.

Vương Thiên lại phóng ra một mũi tên thế nhưng rất tiếc lại không trúng đích.
Càng tệ hơn là phía trước hắn đã là vách tường, chỉ còn một lối rẽ. Số một tất
nhiên cũng đã phát hiện ra điểm này liền ra lệnh.

- Chia hai ra, bao vây hắn lại.

Đám sát thủ nhanh như chớp chấp hành mệnh lệnh, đường lui của Vương Thiên
nhanh chóng bị phong tỏa, chỉ còn lại lối rẽ cuối hành lang. Vương Thiên vừa
chạy nhanh vừa dùng hai đầu ngón tay lên dây nỏ, không có thời gian để hắn có
thể sử dụng cơ quan của nỏ để lên dây, bốn tên sát thủ phía trước đã chạy vòng
qua hòng phong tỏa hắn.

“Cao cấp xạ kích”.

Lại một mũi tên phóng ra đâm xuyên ngực tên sát thủ dẫn đầu, Vương Thiên chớp
thời cơ chạy lướt ngang qua. Thế nhưng khóe mắt hắn cảm thấy được một ánh sáng
lạnh từ trên trời vung xuông, cơ thể không tự chủ xoay người dùng Thập tự nỏ
đón đỡ.

Keng.

Lưỡi đao đánh vào cánh cung, Vương Thiên cảm thấy cánh tay mình muốn đứt lìa,
Thập tự nỏ bị thả rơi xuống đất, một sức mạnh to lớn đánh bay thân thể hắn ra
xa. Thì ra lúc này Số Một đã đuổi kịp hắn đánh hắn trọng thương. Nếu khi nãy
Vương Thiên chậm một nhịp thì thứ rơi xuống chính là cái đầu của hắn.

Ánh đuốc le lói trong đại lao soi lên gương mặt Vương Thiên đầy sợ hãi, cánh
tay phải của hắn gần như không còn cảm giác, đôi chân khẽ nhích đẩy thân thể
lùi về sau. Số Một chậm rãi tiến đến trước mặt Vương Thiên, bỗng nhiên hắn
trầm giọng nói.

- Thập công tử, không ngờ lần này chỉ là đi giết một lão đầu lại gặp phải
ngài ở đây.

Trong giọng nói lạnh lùng không che giấu được sự hưng phấn. Chỉ cần giết chết
tiểu tử trước mặt hắn sẽ được triệu hồi về đế đô hưởng thụ vinh hoa phú quý,
không cần phải tiếp tục cuộc sống trong bóng tối này nữa. Vương Thiên trong
lòng đầy sợ hãi, hiện tại một cánh tay phế bỏ, vũ khí cũng chỉ còn một cây
chủy thủ làm sao có thể sống sót.

“Thánh bài, hiện giờ ta có thể triệu hoán sao?”

“Đúng vậy ký chủ, số bạc ngài có có thể cho ngài triệu hoán một lần cuối
cùng”.

“Xác định triệu hoán”.

Trong phút giây ngắn ngủi Vương Thiên âm thầm giao lưu với hệ thống. Trước mặt
hắn hiện ra hàng loạt quân bài chuyển động xoay tròn, các lá bài từ từ dung
nhập làm một hào quang màu tím tỏa ra hiện hữu một quân bài duy nhất.

“Chúc mừng ký chủ đạt được “thẻ bài ẩn thân””.

“Thẻ bài Ẩn thân: (Vật phẩm tiêu hao) Triệu hoán từ thế giới tiên hiệp một lá
“ẩn thân phù” khi sử dụng thân thể trở nên vô hình trong mười phút, khi sử
dụng công kích sẽ bị hiện thân. Ký chủ nhớ đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi
dùng”.

Đạt được ẩn thân phù Vương Thiên hơi yên tâm một chút, hắn đối mặt với Số Một
cũng trầm giọng nói.

- Ngươi gọi ta là Thập công tử? Cuối cùng ta lại là ai? Vì sao các ngươi lại
muốn giết ta?

Số Một trong lòng hơi ngạc nhiên một chút, chẳng lẽ như lời Cát lão nói, Thập
công tử đã quên hết ký ức? Không được, dù sao cũng là người chết, không nên
kéo dài để đêm dài lắm mộng. Nghĩ đến đây Số Một cười lạnh nói.

- Nhưng điều đó xuống dưới mà hỏi Diêm Vương đi.

Nói rồi hắn vung đao lên. Vương Thiên ngay lập thức hô lên.

“Triệu hoán”.

Một thẻ bài bay ra ngoài tỏa ra ánh sáng tím chói mắt nhanh chóng bao phủ lấy
thân thể của Vương Thiên làm hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người như chưa
từng xuất hiện. Số Một đầu tiên là ngạc nhiên sau đó giận dữ nói.

- Tìm cho ta, hắn chỉ trốn ở trong đây mà thôi.

- Tuân lệnh.

Đám sát thủ nhanh chóng dưới ánh sáng yêu ớt của đại lao truy tìm Vương Thiên.
Lúc này hắn đã chui vào một phòng giam ẩn núp không dám thở mạnh đến một
tiếng. Gần mười phút bọn sát thủ vẫn rất kiên trì lục soát đến từng ngóc ngách
làm Vương Thiên không khỏi lo lắng. Dù sao ẩn thân phù cũng chỉ có tác dụng
trong mười phút.

- Số một, rút lui thôi, binh lính đang chạy đến gần.

Từ khi phong hỏa đài bị đốt đến giờ đã gần mười lăm phút, đương nhiên binh
lính quanh đó đã phát hiện ra nhanh chóng cứu viện đại lao. Số Một không cam
lòng nhìn về góc tối nhà tù cắn răng nói.

- Chúng ta rút thôi.

Thế nhưng khi bọn hắn vừa xoay người ra cửa đã thấy một bóng người to lớn đứng
chắn cửa ra. Trong bóng tối người này cười lạnh lộ ra hàm răng trắng bóng.

- Các ngươi tưởng Đại lao Đại Đồng là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi
sao?


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #9