Âm Mưu


Người đăng: mocchauhuyn

Trong một căn mật thất dưới lòng đất thành Đại đồng tám người áo đen ngồi xung
quanh một cái bàn tròn, ở giữa bàn chỉ đặt một ngọn nến đủ chiếu sáng đến mép
bàn, những người mặc áo đen còn đội một cái nón lá che khuất mặt, rõ ràng
không ai trong những người này biết mặt đối phương. Thủ lĩnh của nhóm áo đen
nói đầu tiên.

- Người chắc rằng đó chính là Thập công tử sao?

Một trong số tám người gật đầu nói.

- Đúng vậy, tuy Thập công tử trưởng thành không ít nhưng thuộc hạ vẫn nhận ra
được, hơn nữa bị giải đằng sau cũng là một kiếm khách của Tam công tử.

- Nếu Thập công tử đã lẫn vào trong đám người của Tinh Nguyên vương quốc thì
rất khó để hạ thủ. Chúng ta có cần báo lên phía trên không?

Một người khác nói. Thủ lĩnh lắc đầu.

- Không vội. Đầu tiên chúng ta phải thủ tiêu tên kiếm khách kia. Không thể để
hắn về đến vương đô được. Nếu không Tam công tử sẽ bị nguy hiểm.

- Đúng vậy. Tuy nói hiện tại thế cục tại đế đô rất hỗn loạn sau cuộc chính
biến, nhưng tai mắt của những người khác cũng không hề rảnh rỗi. Các vị công
tử cũng đang tranh thủ thế lực nếu việc này truyền ra thì Tam công tử sẽ bất
lợi vô cùng. Sẽ không nhận được sự ủng hộ của phía sau hoàng tộc.

Mọi người nhao nhao đồng ý. Cuối cùng thủ lĩnh quyết định.

- Đêm nay mọi người triệu tập nhân thủ, chúng ta sẽ hành động ngay lập tức.

- Tuân lệnh.

Đêm nay tại phủ tướng quân trong thành Đại Đồng tổ chức yến hồi. Người người
đều biết Trưởng công chúa của Tinh Nguyên vương quốc giá lâm đến đây. Bọn quan
lại ai ai cũng đến đầy đủ chỉ mong móc nối quan hệ một chút. Cả vương quốc ai
cũng biết vị Chiến thần này sủng ái Trưởng công chúa như thế nào. Nên nếu tặng
lễ làm công chúa vui vẻ, con đường thăng quan tiến tước của họ sẽ rộng rãi bay
lên nhanh chóng.

Tinh Vũ và đoàn thuộc hạ được sắp xếp vào một đại viện phía Tây của phủ. Những
binh sĩ chỉ bảo vệ vòng ngoài, thực chất bên trong bảo vệ là các kỵ sĩ cận vệ
của Tinh Vũ. Các kỵ sĩ hôm nay ngoài Tỏa Tử giáp còn khoác bên ngoài một tầng
áo khoác màu cam in hình hoàng kim sư tử tượng trưng cho hoàng gia cận vệ.
Tinh Vũ cũng được chuẩn bị một một váy lễ phục lộng lẫy phô bày ra khí tức cao
quý của nàng.

Còn riêng Vương Thiên được đính riêng một bộ ma pháp sư bào học sinh. Ở thế
giới này quần áo muốn làm cũng phải có thân phận, đặc biệt là những món đồ của
ma pháp sư. Nếu không phải có Tinh Vũ đứng ra bảo đảm thì thợ may cũng không
dám may cho hắn một bộ ma pháp sư bào. Phải biết rằng ma pháp sư trên đại lục
quyền lợi rất lớn, dù chỉ là một kiến tập ma pháp sư thì cũng đã có quyền lợi
mà nhiều người mơ ước.

Vương Thiên rất vô cùng phiền muộn thu lại nỏ thủ trang phục vào thẻ bài mặc
lên ma pháp sư bào. Tuy nói tại đây ma pháp sư bào tuy là đỉnh cấp nhưng hắn
vẫn thấy không thoải mái. Đặc biệt là bên dưới trống trơn làm hắn cảm thấy hạ
thân mát lạnh vô cùng.

Trong phủ tướng quân người người đi lại đông đúc. Quan văn mặc quan phục đi dự
tiệc chủ yếu là hai màu xanh, đỏ. Tướng lĩnh mặc khinh giáp uy vũ. Còn có vài
trăm tên nhà giàu trong thành chia ra từng nhóm nhỏ nói chuyện, trao đổi.

- Trưởng công chúa giá lâm.

Cuối cùng chủ nhân của đại tiệc cũng đã lên sàn. Mọi người trong sảnh đều bừng
mắt sáng. Phải nói rằng Tinh Vũ vô cùng xinh đẹp, khí chất không những cao quý
mà còn mang theo vài phần ôn nhu và thiện lương làm người ta muốn quên đi thân
phận Trưởng công chúa của nàng mà chỉ nghĩ nàng là một tiên nữ giáng trần.

- Trưởng công chúa vạn phúc.

Không biết từ ai bắt đầu trong sảnh người người liên tục triều bái nàng. Tinh
Vũ nhẹ nhàng mỉm cười nói.

- Mọi người miễn lễ, hôm nay mọi người đều đến là vinh hạnh của Tinh Vũ.

Mọi người đều liên tục nói không dám. Nói gì đùa, bọn ta đến là để móc nối
quan hệ. Sau đó lần lượt đám người dân lên đại lễ chất cao thành một ngọn núi
nhỏ, Vương Thiên nhìn qua chỉ riêng đồ trang sức vàng, ngọc có lẽ đã lên đến
chục vạn hoàng kim, chưa kể đến những hiện vật quý hiếm khác đều quý giá vô
cùng.

Có một vài tên quý tộc trẻ tuổi tỏ ra thanh nhã đạo mạo đến làm quen với Tinh
Vũ, nàng cũng chỉ cười cười bắt chuyện một hai câu. Thế nhưng Vương Thiên thấy
hai chân mày của nàng hơi nhíu lại. Từ lúc mới gặp Tinh Vũ đến nay đây là lần
đầu tiên hắn thấy nàng nhíu mày, rõ ràng nàng cũng không thích tràng diện này
lắm. Cũng có một vài tên thấy Vương Thiên mặc ma pháp sư bào liền đến mời hắn
ly rượu nhưng cũng đều bị hắn nhã nhặn từ chối. Giả tạo. Quá giả tạo rồi.
Vương Thiên với bản chất là một người hiện đại hắn không thích không khí nhộn
nhịp nhưng giả tạo như vậy. Hắn liền lui ra một góc nhỏ thoát khỏi trung tâm
bữa tiệc.

Nhìn lên bầu trời đêm, tuy mây nhiều nhưng mặt trăng rất tròn và sáng. Ở Trái
Đất hiện tại có lẽ là ngày rằm đi. Bất chợt hắn chìm vào ánh trăng huyền ảo
đó. Vương Thiên thấy linh hồn mình nhẹ bỗng trôi vào không gian màu đen quen
thuộc. Bất chợt xung quanh bắt đầu nổi lên từng đợt hỏa diễm. Là một thành
phố, rất rộng lớn và phồn hoa, thế nhưng bây giờ ngập trong một trời hỏa diễm,
giữa đường cái hai bên binh sĩ mặc giáp vàng và bạc chiến đấu sống mái với
nhau. Tiếng người dân gào khóc vang dội đến cả thiên địa. Bỗng hắn thấy một
viên tướng mặc lân giáp màu đen tay cầm trường thương cưỡi ngựa, sau lưng hắn
cõng lấy một thiếu niên mà Vương Thiên không nhìn rõ mặt giết mở ra một đường
máu. Viên tướng dũng mãnh thế nhưng binh sĩ giáp bạc đông lắm. Hắn liền giết
theo một đường thẳng sau khi đột phá hàng phòng ngự của đám binh sĩ liền leo
xuống ngựa dùng thương khẽ đâm vào mông ngựa thúc chiến mã mang theo thiếu
niên chạy thẳng ra khỏi thành còn bản thân hắn ở lại cản đường địch nhân.

- Tiểu tử.

Vương Thiên giật mình thoát ra khỏi mộng cảnh, Vũ Trọng Lâu đã đứng cạnh hắn
từ bao giờ. Vương Thiên vội hành lễ nói.

- Kính chào tướng quân.

- Không cần đa lễ. Nghe nói ngươi đã cứu công chúa, coi như vương tộc thiếu
ngươi một ân tình.

Vũ Trọng Lâu khẽ cười nói. Vương Thiên lắc đầu nói.

- Tướng quân quá lời. Nếu không có công chúa có lẽ tiểu tử đã chết dưới trời
tuyết rồi. Lúc đó chỉ thuần túy là trả ân, không ngờ lại thức tỉnh thiên phú.
Là tiểu tử mắc nợ công chúa mới đúng.

- Đừng khách khí như vậy rồi, ngươi giờ là người của Cận vệ đoàn cũng là công
dân của Vương quốc. Tiền đồ của ngươi sẽ không dừng lại ở đây, cố gắng tu
luyện. Tương lai của Vương quốc đều dựa vào người trẻ các ngươi.

Vũ Trọng Lâu vỗ vai hắn khích lệ nói. Vương Thiên chỉ cười cười không muốn
tiếp tục vấn đề này nữa. Hắn thực lực đều dựa vào lá bài triệu hoán mạnh hay
yếu, theo như trong các tiểu thuyết hắn sẽ không đến mức xui xẻo như vậy đấy.

Trải qua dị giới một thời gian Vương Thiên cũng hiểu được một phần nào đó của
thế giới này. Tại dị giới cực kỳ tôn sùng vũ lực. Thế nhưng không phải ai cũng
có thể đi tu luyện tinh lực. Các công pháp tu luyện tinh lực đều nằm trong tay
các thế lực, gia tộc. Ví như những binh sĩ bình thường chẳng qua cũng chỉ là
rèn luyện, cơ thể khỏe mạnh, tinh thông một chút vũ kỹ thế nhưng bởi vì không
có công pháp nên họ không tu luyện ra tinh lực, một võ giả nhất tinh cũng có
thể dễ dàng đánh bại họ. Chính vì vậy mà công pháp tu luyện luôn bị các thế
lực quản lý rất chặt dùng để bồi dưỡng lực lượng nòng cốt. Các kỵ sĩ trong Cận
vệ đoàn chính là một ví dụ điển hình. Dựa theo thông tin của Thánh bài hệ
thống cung cấp Vương Thiên hiện tại đã là cực hạn của một người bình thường,
thế nhưng nếu có nỏ tiễn một võ giả lục tinh không cẩn thận cũng có thể bị hắn
bắn chết, dù sao võ giả cũng không phải là thần tiên. Như lão sát thủ bị giam
trong ngục kia không phải là bị hắn dùng súng bắn bị thương đó sao.

- Tướng quân, ta muốn đi thẩm vấn lão sát thủ kia một chút.

Vương Thiên nghĩ nghĩ nói. Hắn muốn hỏi lại lão sát thủ lần cuối, bí ẩn thân
thế của hắn rất quan trọng. Thân phận của bộ thân thể này dường như không phải
bình thường, hơn nữa còn mang theo cực đại phiền toái. Vũ Trọng Lâu gật đầu
đưa cho hắn một lệnh bài nói.

- Ngươi cầm cái này đến đại lao của thủ phủ, có nó sĩ tốt sẽ đưa ngươi vào.

- Cảm ơn tướng quân.

Vương Thiên nhận lấy lệnh bài liền cáo lui. Đại lao cách phủ tướng quân tầm
nửa canh giờ đi bộ. Vương Thiên cũng không vội vã rảo bước trên đại lộ của
thành Đại Đồng. Phải nói rằng tuy là một toàn quân thành thế nhưng không phải
vì vậy mà độ phồn hoa của nó kém đi. Ngược lại thương lái ở nơi này rất nhiều
chủ yếu là phục vụ nhu cầu của binh sĩ và gia quyến. Thế nhưng nhiều nhất tại
đây chính là hai thứ: Sòng bạc và kỹ viện. Hai ngành nghề này phát triển tại
Đại Đồng vô cùng tốt. Là một tòa quân thành tỷ lệ chênh lệch giới tính nơi đây
tất nhiên vô cùng lớn, binh sĩ cũng cần phải giải tỏa tinh thần, đương nhiên
hai lĩnh vực này là không thể thiếu được.

Đi qua vài con đường hắn đã đến được đại lao. Nơi đây nằm tách biệt ra với khu
thương mại và khu dân cư, xung quanh vô cùng vắng vẻ. Có thể đoán được dù là
ban ngày cũng ít người đi ngang qua đây trừ khi có công vụ. Nhà tù tối tăm hơi
lộ ra vẻ âm trầm nhưng uy nghiêm, đập vào mắt là một đại môn to lớn như miệng
một con cự thú sâu không thấy đáy. Vương Thiên bước đến đại môn, hơi ngạc
nhiên một chút vì hắn không thấy ai canh gác cả. Lúc này hắn bỗng nhiên ngửi
được một mùi tanh. Là máu.


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #8