Người đăng: mocchauhuyn
- Vương Thiên, ngươi là đồ biến thái.
Nghe tiếng hét của hai thiếu nữ Vương Thiên mới cảm thấy thân thể mình có chút
lạnh.
- Ta xxx, thế này là thế nào?
Nhìn xuống mới thấy cả người hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc của đặc công, da
thịt tràn đầy những hoa văn chân hổ ngụy trang. Thì ra đúng là như siêu nhân
biến hình, thế nhưng người ta biến hình thì đầy đủ trang bị, hắn biến hình thì
lại mất hết quần áo. Nghĩ đến việc này Vương Thiên chỉ muốn khóc ròng.
- Thánh Bài mau cho ta biến trở về.
Thánh Bài: “Chỉ cần mặc niệm giải trừ triệu hoán là có thể”.
“Giải trừ triệu hoán”.
Hào quang màu tím lại lóe lên, tất cả trang bị đều hóa thành từng hạt nhỏ màu
vàng hợp lại thành lá bài sau đó lại dung nhập vào cơ thể hắn.
- A!
Lại một tiếng thét lớn của hai thiếu nữ, lần này còn kinh khủng hơn lần trước
gấp mấy lần, tất cả những kỵ sĩ cũng trợn trừng mắt nhìn hắn. Vương Thiên còn
thấy được có ánh mắt mê luyến.
“Chẳng lẽ tên kia là gay đi.”
Vương Thiên buồn bực nghĩ nhìn lại thân thể mình, lần này chính hắn lại hét
lên. Thì ra mọi thứ biến mất, đến quần cộc cũng biến mất nhưng quần áo cũ của
hắn lại không trở về rồi.
“Thôi xong, lần này nude thật rồi, thật uổng công hai mươi năm mặc quần áo lại
lộ thiên trong phút chốc”.
Vương Thiên thực sự muốn khóc, hắn gào lên với Thánh bài.
- Thánh bài trả lại quần áo cho ta.
Thánh bài: “Ngại quá, lần đầu triệu hoán xảy ra sơ xuất, quần áo không thể trả
lại rồi.”
Vương Thiên: “Cố ý, ngươi nhất định là cố ý”.
Kỵ sĩ kia liền lấy áo khoác của mình phủ lên thân thể hắn che đi “xuân sắc”
làm
Vương Thiên cảm kích không thôi. Thế nhưng kỵ sĩ lại thì thầm một câu làm hắn
tức đến hộc máu.
- Tối nay ra sau doanh địa chờ ta.
“Chờ con mẹ ngươi à, ông đây không phải gay.”
Vương Thiên lập tức đưa lên ngón giữa đối với kỵ sĩ kia vô cùng khinh bỉ.
Những người khác lại nhìn hắn với ánh mắt đồng tình.
Mọi chuyện xảy ra chỉ như một hồi náo nhạc. Các kỵ sĩ nhanh chóng lục soát
thôn trang xem có bỏ sót bất kỳ tên sát thủ nào không. Thế nhưng ở một căn nhà
cuối làng bọn họ phát hiện trong đó có hơn bốn mươi xác chết đủ loại nam nữ
lão ấu đều bị giết chết không thương tiếc rõ ràng bọn họ chính là người dân
trong thôn trang này. Các kỵ sĩ nhanh chóng thanh lý xác chết, có hai kỵ sĩ hi
sinh cũng được bọn họ hỏa tán thu tro cốt vào trong lọ gốm đem về quê hương.
Đêm nay dù muốn hay không mọi người cũng phải ở lại thôn trang này.
Thế nhưng những việc đó không hề liên quan đến Vương Thiên, sau khi xin được
Trịnh Ân một bộ quần áo hắn liền chọn một căn phòng mà nhảy vào. Một phần vì
quá xấu hổ, nhưng phần lớn nguyên nhân là hắn muốn tìm hiểu Thái bài rồi.
- Thánh bài, giải thích xem ngươi là cái vật gì?
Thánh bài: “Đính chính lại với ký chủ, Thánh bài hệ thống là trong vũ trụ tối
cường nhất một hệ thống chứ không phải là cái vật gì.”
Vương Thiên không để ý đến giọng điệu khinh bỉ của Thánh bài mặt dày nói.
- Ngươi là xuyên qua cùng với ta đi, vậy tại sao lúc trước ngươi không xuất
hiện.
Thánh bài: “Hệ thống khởi động cùng tài sản của ký chủ có liên quan. Sở dĩ hệ
thống không khởi động vì trước đó tài sản của ký chủ không đủ để khởi động hệ
thống. Lần này nhận thấy ký chủ có nguy hiểm đến tính mạng nên hệ thống cưỡng
chế tiêu hao tân thủ món quà để đổi lấy một lần triệu hoán.”
Vương Thiên trừng mắt, thì ra nguyên nhân hắn không khởi động được hệ thống là
vì hắn… nghèo. Tiền đúng là tiên là phật mà. Vương Thiên lại tiếp tục hỏi.
- Vậy quà tân thủ là như thế nào?
Thánh bài: “Quà tân thủ bao gồm 2 lượng vàng, một lần tùy cơ triệu hoán, một
vé vào sòng bạc.”
Nghe vậy Vương Thiên đau lòng không thôi. Không nói đến các dịch vụ của hệ
thống, hai lượng vàng ở Tinh Nguyên vương quốc cũng là một con số lớn. Qua Vũ
Tình Vương Thiên biết đơn vị tiền tệ cơ bản của thế giới này là tiền xu, một
ngàn xu thì bằng một lượng bạc, một trăm lượng bạc thì mới được một lượng
vàng. Một tháng một gia đình ba miệng ăn tiêu tốn cũng chỉ là một lượng bạc.
- Vậy tùy cơ triệu hoán và sòng bạc là gì?
Thánh bài: “Tùy cơ triệu hoán là ký chủ có thể thế chấp một số lượng tiền tệ
hoặc một vật có giá trị tương đương để triệu hoán thẻ bài. Phân chia các loại
thẻ bài bao gồm: Nhân vật, chức nghiệp, tâm pháp, kỹ năng, trang bị. Trong đó
thẻ bài nhân vật ký chủ có thể triệu hoán ra bất kỳ một hoặc nhiều nhân vật có
trong trí nhớ của mình, thẻ bài chức nghiệp ký chủ có thể sử dụng tất cả kỹ
năng, trang bị của nghề nghề nghiệp đó, tuy nhiên tất cả các kỹ năng đều phải
có thuần thục độ thông qua luyện tập, thẻ bài tâm pháp ký chủ có thể triệu
hoán bất kỳ món nội công tâm pháp, tu tiên có trong trí nhớ, thẻ bài kỹ năng
hơi tương tự với thẻ bài chức nghiệp có thể triệu hoán ra một kỹ năng để ký
chủ học tập nhưng có thể lập tức nắm giữ như “tinh chuẩn xạ kích”, thẻ bài
trang bị ký chủ có thể triệu hoán bất kỳ các vật chất có trong trí nhớ. Sòng
bạc là nơi ký chủ có thể thăng cấp quyền lợi và kiếm thêm bạc cho mình. Một
tháng sòng bạc sẽ miễn phí mở ra một lần để ký chủ có thể chơi trong đó và
kiếm tiền về cho mình. Nếu kiếm được một trăm lượng bạc ký chủ thăng cấp “tập
sự sòng bài”, một ngàn lượng bạc ký chủ thăng cấp “chuyên nghiệp dân chơi”,
một vạn lạng bạc ký chủ thăng cấp “cao thủ sòng bài”, một triệu lượng bạc ký
chủ thăng cấp “tung hoành thiên hạ”, mười lượng bạc ký chủ thăng cấp “đổ
thánh”, Một tỷ lượng bạc ký chủ thăng cấp “Thần bài”. Đẳng cấp ký chủ càng cao
sát xuất triệu hoán ra thẻ bài giá trị lớn càng tăng. Đến cấp “Thần bài” ký
chủ có thể triệu hoán tất cả mọi thứ trong hệ thống theo ý muốn.”
Vương Thiên hít vào một hơi, hệ thống xem như có thể triệu hoán mọi thứ, dù là
kiếm hiệp hay tiên hiệp, dù cho cổ đại hay xuyên không, hiện thực hay manga
đều có thể triệu hoán, chỉ cần ngươi có tiền. Vương Thiên âm thầm nói.
- Theo lý này chắc tín ngưỡng của ngươi là thần Tài đi.
Thánh bài: “Sai. Thần của hệ thống là Đổ thần cũng là người đã tạo ra hệ
thống.”
Vương Thiên chợt cười nham hiểm nói.
- Thánh bài, ngươi đã lấy đi quần áo của ta, lại lấy đi quà tân thủ vậy cũng
phải đền bù một chút đi.
Thánh bài: “Hệ thống đã đền bù cho ký chủ, vốn dĩ lá bài “đặc công Việt Nam”
tiêu biến thì mọi phúc lợi của nó mang lại cũng biến mất. Thế nhưng hệ thống
đã quyết định giữ lại tăng cường thể chất cho ký chủ. Hiện tại thể chất của ký
chủ đã có thể tương đương với một đặc công.”
Vương Thiên liền bị Thánh bài tạt một gáo nước lạnh. Hệ thống cũng quá keo
kiệt đi, làm cho hắn nude giữa thiên hạ lại chỉ đền bù tăng cường thể chất.
Thế nhưng hắn biết không thể ăn được của hệ thống một chút lợi lộc nào. Cái hệ
thống này so với gian thương còn đen hơn nhiều.
Vương Thiên chỉnh sửa lại quần áo của hắn một chút. Lần này nhớ tăng cường thể
chất quần áo so với hắn đã không quá rộng. Một thân vải bố tuy rẻ tiền nhưng
rất thoải mái. Hắn ra ngoài tìm đến Vũ Tình, bây giờ nhiệm vụ ưu tiên trước
mắt của hắn là kiếm tiền để triệu hoán thẻ bài, hắn biết tuy thể chất được cải
thiện nhưng nếu để một kỵ sĩ đánh nhau với hắn thì hắn chỉ có nước bị đánh
chết.
Mở cửa cho Vương Thiên là tiểu Yến, bên trong phòng của hai thiếu nữ đã được
dọn dẹp sạch sẽ, ấm áp, Vương Thiên thậm chí còn ngửi được hương thơm tỏa ra
từ căn phòng. Cả ba người vẫn còn ngượng ngùng về sự cố lúc nãy nên tạm thời
không biết nói gì. Lát sau Vũ Tình chợt hỏi.
- Vương Thiên, ngươi là triệu hoán sư sao?
Vương Thiên a một tiếng, chẳng lẽ nàng biết hắn có hệ thống sao. Nhưng chợt
nhớ lại bên trong các hệ pháp sư thời cổ đại có một chức nghiệp là triệu hoán
sư. Có thể triệu hoán ra chiến thú chiến đấu cho mình, có lẽ nàng cũng nghĩ
hắn như thế đi, còn hắn triệu hoán súng đạn thay vì chiến thú nàng cũng không
hiểu rõ ràng, dù sao thế giới ma pháp sư cũng rất huyền bí. Nghĩ vậy Vương
Thiên hơi đắc ý nói.
- Có thể xem là vậy đi. Có lẽ vì bảo vệ cho tỷ tỷ nên thiên phú chợt thức
tỉnh.
Nghe Vương Thiên nói vậy Vũ Tình cũng rất cảm động. Nàng cứu hắn giữa trời
đông lạnh giá, không ngờ hắn sẵn sàng lấy thân thể để che chắn mũi tên cho
nàng. Tình cảm đó thật quý giá.
- Thế nhưng triệu hoán tại sao ngươi lại mất hết quần áo, rõ ràng là biến
thái.
Tiểu Yến khinh thường một tiếng. Vương Thiên liền trừng mắt nói.
- Cái đó là ta hiến tế.
Thực ra hắn cũng không nói dối. Dù sao hệ thống cũng lấy quần áo của hắn để
triệu hoán. Mặc dù nói đem quần áo đi hiến tế hơi có chút miễn cưỡng nhưng
cũng là chấp nhận được đi.