Người đăng: mocchauhuyn
Đứng trước cửa vào đại lao chỉ là một bóng người lực lưỡng, so về số lượng
hoàn toàn nằm vào thế yếu thế nhưng khí thế của người này tỏa ra làm bọn sát
thủ vô cùng kinh hãi đến nổi không dám động đậy. Người này từ từ bước ra khỏi
bóng tối trên môi vẫn cười lạnh hở ra hàm răng trắng bóng nhưng lại giống như
một con thú dữ đang từ từ mở ra chậu máu.
- Cửu Vương gia!
Vương Thiên vội che miệng mình lại để không phát ra âm thanh. Đúng vậy, người
đến không phải là binh sĩ mà là người đứng đầu của thành Đại Đồng – Vũ Trọng
Lâu. Số một thấy người đi ra là Vũ Trọng Lâu cũng biết được rằng hôm nay khó
thoát. Nằm vùng tại Đại Đồng lâu như vậy hắn thừa biết Vũ Trọng Lâu là người
duy nhất tại Tinh Nguyên Vương quốc đạt đến bát tinh hóa cảnh, không phải là
người mà tứ tính võ giả như hắn và một đám nhất tinh võ giả có thể so sánh
đấy.
- Nói, là ai sai khiến các ngươi đánh vào đại lao? Các ngươi vào đây vơi mục
đích gì?
Vũ Trọng Lâu quét qua đại lao một vòng trầm giọng nói. Trên người tỏa ra lãnh
khí làm đám nhất tinh sát thủ lạnh run. Số một hít vào một hơi lấy lại trấn
tĩnh cũng chầm chậm nói.
- Cửu vương gia, có những việc ngài cũng đừng xen vào. Những thường vị giả
trên đó đấu với nhau, không phải ruồi muỗi như chúng ta có thể chen tay vào
đấy. Không bằng hôm nay ngài thả bọn tiểu nhân đi, chúng ta xem như chưa có
gì, chủ nhân cũng coi như thiếu ngài một món nợ.
- Khẩu khí thật lớn.
Vũ Trọng Lâu bước lên một bước mọi thứ xung quanh bị kình khí đánh nát, đám
nhất tinh sát thủ gặp phải kình khí một tia chống cự đều không có bản thân lại
bị xé thành hai nửa khung cảnh huyết tinh vô cùng. Số một phản ứng nhanh hơn
một chút vung kiếm dung tinh lực đón đỡ bị kình khí đánh bay vào khung gỗ đại
lao lồng ngực thổ huyết. Vũ Trọng Lâu chậm chạp bước đến nói.
- Thượng vị giả là thượng vị giả, nhưng ta chính là ta. Hôm nay Vũ Trọng Lâu
này tha cho ngươi một mạng không phải vì nể mặt chủ nhân của ngươi. Mà ta muốn
người trở về nhắn nhủ với hắn, ngoài kia hắn làm gì ta không cần biết. Thế
nhưng đụng vào Tinh Nguyên vương quốc thì hắn tự nhận lấy hậu quả.
Số một ôm ngực chậm chậm bò ra ngoài, đến cửa đại lao hắn bỗng nhiên quay lại
nói.
- Tạ ơn vương gia tha mạng. Thế nhưng Tinh Nguyên các người cũng đừng nên che
chở người không nên che chở, nếu không đại họa ngập đầu.
- Còn không mau cút.
Vũ Trọng Lâu quát lớn một tiếng Số một như diều đứt dây bay ra khỏi đại lao
lặng khỏi màn đêm. Vương Thiên âm thầm sợ hãi. Bát tinh võ giả quả nhiên cường
đại, dù là một cái nhất tay, đạp chân đều mang nồng đậm tinh lực, giết một đám
võ giả cấp thấp chẳng qua như giết một con kiến.
Lúc này “ẩn thân phù” cũng hết hiệu lực, Vương Thiên lộ ra bản thể ở cuoios
đại lao. Vũ Trọng Lâu nhìn hắn trong mắt hơi chút kinh ngạc nói.
- Tiểu tử nhà ngươi lại có thể trốn thoát.
Vương Thiên cười khổ cúi chào Vũ Trọng Lâu nói.
- Tiểu tử may mắn triệu hoán ra một vật ẩn thân, bất quá lại là hang xài một
lần. Lần này đến đây đúng là lỗ nặng. Không noi bị thương, vũ khí cũng bị hỏng
mất.
Vương Thiên nhìn khung nỏ kim loại bị đánh cong vẹo không còn hình dáng, đến
dây nỏ cũng bị đứt mất trong long đau đớn không thôi. Tiền, tất cả đều là tiền
vất vả lắm hắn mới có được. Vũ Trọng Lâu nhìn hắn bộ dáng đau lòng bỗng nhiên
bật cươi nói.
- Được rồi, lần này chặn đám sát thủ xem như ngươi có công. Muốn thưởng cái
gì ta sẽ bồi thường cho ngươi.
- Thật sao?
Vương Thiên sáng mắt lên. Vũ Trọng Lâu quả quyết.
- Quân tử nhất ngôn.
- Tiền. Ta muốn ngài thưởng cho ta thật nhiều tiền.
- Tiểu đệ, ngươi thật là quá liều lĩnh rồi. Ngươi bất quá chỉ là một kiến tập
ma pháp sư, người ta lại là một đám võ giả vậy mà ngươi cũng dám liều mạng.
Nếu
không có hoàng thúc đến kịp lúc thì phải làm sao đây.
Vương Thiên nằm trên giường cánh tay bị vải trắng bó thành một cục treo trước
ngực, bên cạnh hắn Tinh Vũ công chúa lải nhải không ngừng trách móc, đôi mắt
hơi hoe đỏ lên. Mà một bên tiểu Yến vừa gọt trái cây vừa lẩm bẩm gì đó mà hắn
chỉ nghe được “đồ ngốc…đồ ngốc” có vẻ như là đang mắng chửi hắn đây mà.
- Đệ biết rồi mà tỷ tỷ, lần sau sẽ không liều lĩnh như vậy nữa.
Vương Thiên cười khổ thừa nhận mình sai. Điều đau khổ nhất của con trai chính
là ngồi nghe con gái lải nhải. Tuy trước mắt hắn là một tuyệt sắc giai nhân
thế nhưng đầu hắn vẫn vo ve như bị một đàn ong vây quanh vậy.
- Biết vậy là tốt, được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, vì ngươi bị thương nên hai
ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành.
Tinh Vũ đắc ý đứng lên lại chỉ hai cái rương đặt ở góc phòng nói.
- Đây là của hoàng thúc ban thưởng cho ngươi vì có công ngăn chặn sát thủ.
- Cảm ơn tỷ tỷ, nhờ ngài chuyển lời tạ ơn đến vương gia giúp đệ.
Vương Thiên mắt không rời hai cái rương nói với Tinh Vũ, bây giờ hắn đã không
đợi được muốn triệu hoán rồi. Tinh Vũ lắc đầu nói.
- Tiểu tử ngươi thật là, thấy tiền là sáng mắt lên.
Nói rồi cùng tiểu Yến đi ra ngoài. Vương Thiên ngay lập tức nhảy xuống mở ra
hai cái rương, ánh sáng bạc từ bên trong tỏa ra lóe mắt. Từng thỏi bạc trắng
được xếp chồng lên nhau nghiêm chỉnh không lệch chút nào. Rõ rang Tinh Vũ đã
nói với Vũ Trọng Lâu mình không dung được ngân phiếu.
“Chúc mừng ký chủ thủ được hai ngàn lượng bạc”.
- Hai ngàn lượng!
Vương Thiên kinh ngạc hô lên. Không ngờ Vũ Trọng Lâu lại hào phóng như vậy,
phải biết với đời sống thấp như ở Tinh Nguyên vương quốc hai ngàn lượng có thể
đủ cho một nhà ba miệng ăn xài đủ một đời khá giả.
- Thánh bài, ta muốn triệu hoán.
« Tốt thưa ký chủ »
Bộ Thánh bài lại một lần nữa xuất hiện diễn hóa ra ánh sáng màu tím cuối cùng
lại hợp thành một lá bài in hình một quyền sách cổ viết một dòng chữ « Tọa
Vong kinh ».
« Đinh, chúc mừng ký chủ đã triệu hoán thẻ bài công pháp « Tọa Vong kinh » »
« Thẻ bài Tọa Vong kinh : Tương truyền là công pháp của Thuần Dương quan do
Thuần Dương tử Lã Động Tân sáng lập. Là một môn công pháp cực kỳ trâu bò cho
người mới luyện. Ký chủ quả thực rất may mắn ».
Nghe đến đây Vương Thiên vô cùng vui vẻ. Cái hắn thiếu hiện tại chính là kỹ
năng cùng công pháp, Thánh bài quả nhiên tốt với hắn đang buồn ngủ lại có
người đưa đến gối nằm.
« Đinh, thế nhưng bản Tọa Vong kinh chỉ là tàn bản có thể giúp ký chủ tu luyện
đến tam tinh võ giả »
- Hắc Thánh bài, ngươi dám ăn chặn của ta ?
Vương Thiên tức giận nói. Thánh bài chỉ chậm rãi nói.
« Tỉ lệ rút ra thẻ bài cực phẩm tùy thuộc vào cấp bậc của ký chủ. Hiện tại ký
chủ cấp bậc tập sự sòng bài cũng không bằng rút ra được Tọa Vong kinh tàn bản
đã là rất may mắn (Ta thích như thế có giỏi ngươi đến cắn ta)»
- Hừ, ngươi được lắm. Tiếp tục triệu hoán.
« Ký chủ không cần phải buồn bực, dù sao bản Thánh bài cũng rất công tâm,
tuyệt đối không ăn chặn của ký chủ. Ký chủ không cần tiếp tục khiếu nại làm
mất thời gian »
- Con mẹ ngươi mới mất thời gian, tiếp tục triệu hoán.
« Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công thẻ bài kỹ năng « Việt Nữ kiếm
pháp ».
« Thẻ bài Việt Nữ kiếm pháp : Tương truyền do tiểu cô nương Do A Thanh thời
Việt vương Câu Tiễn đánh nhau cùng con vượn trắng mà luyện thành được. Thân
pháp uyển chuyển, kiếm chiêu phiêu hốt chuyên đánh vào những điểm yếu của địch
nhân. Đối với nữ giới tuyệt đối là tuyệt thế kiếm pháp, thế nhưng đối với nam
nhân tập luyện lại tương đối khó khăn, mong ký chủ cố gắng chịu đựng »
Vương Thiên cay đắng vô cùng. Hắn biết Việt Nữ kiếm pháp rất lợi hại, thế
nhưng nghĩ đến một đại nam nhân lại múa kiếm uyển chuyển như cô nương da gà
hắn lại nổi lên.
« Ký chủ không cần lo lắng. Dù sao cũng đã triệu hoán ra được Việt nữ kiếm
pháp, đợi ký chủ luyện thành rồi biết đâu lại triệu hoán ra Quỳ hoa bảo điển
hay Tịch tà kiếm phổ gì đó thì thích hợp vô cùng ».
- Thánh bài, ta nói đến điều đó mà ngươi cũng nghĩ ra được ?
« Bản Thánh bài đẹp trai, thông minh vô cùng có điều gì lại không thể nghĩ »
Vương Thiên biết không thể cãi tay đôi với hệ thống nên quyết định giữ im
lặng.
- Tiếp tục triệu hoán đi.
« Tốt, tiếp tục triệu hoán ».
Thế nhưng vận khí của hắn cũng không tốt lắm, qua vài lần lại trúng một đống
đồ lặt vặt. Lúc này Thánh bài lại nói.
« Hiện tại cấp bậc của ký chủ còn quá thấp, tỷ lệ triệu hoán đồ tốt không cao.
Kiến nghị để lần sau ào sòng bạc tăng lên cấp bậc hãy tiếp tục triệu hoán »
Vương Thiên nhìn lại tài sản mình chỉ còn một nửa cố nén giận nói.
- Thánh bài, vì sao giờ ngươi mới nói ?
« A, cái này là ta cố ý chơi ký chủ. Cảm thấy có lỗi vô cùng ».
- Thánh bài, ta giết ngươi.
Vương Thiên ngồi trên giường, hai tay triệu hoán ra hai thẻ bài « Tọa vong
kinh » và « Việt nữ kiếm pháp », tuy nói kiếm pháp không phù hợp với hắn thế
nhưng với tình hình hiện tại hắn thà có còn hơn không.
- Triệu hoán.
Theo lời Vương Thiên mặc niệm « Việt nữ kiếm pháp » thẻ bài dung hợp vào cơ
thể hắn. Bên trong thức hải hiện ra một thiếu nữ nhỏ nhắn tay cầm gậy trúc
đang đánh nhau với một con vượn trắng. Thiếu nữ thân pháp uyển chuyển, linh
động như tiên nữ đang nhảy múa, gậy trúc trên tay không ngừng đâm vào cổ tay,
chân, cổ, bụng của vượn trắng. Thân thể to lớn thế nhưng vượn trắng lại không
thể làm gì thiếu nữ. Cuối cùng từ một trận PK biến thành một cuộc SM tàn bạo
(PK với SM là gì thì tự hiểu ha).
« Việt nữ kiếm pháp » : Đặc tính tấn công nhanh lẹ, khéo léo đâm vào điểm yếu
đối phương. Thế nhưng yếu điểm là công phá chưa đủ, gặp đối thủ thiên về phòng
ngự rất dễ rơi vào tình thế tự ngược.
Độ thuần thục :100%
Sau khi dung hợp tại thanh kỹ năng của Vương Thiên lại hiện lên độ thuần thục.
Độ thuần thục 100% đại biểu hắn đã hoàn toàn nắm giữ được môn kiếm pháp này.
Vương Thiên ngẫm lại cuộc chiến giữa thiếu nữ và vượn trắng lúc nãy. Kiếm pháp
tuy không huyền diệu, thâm ảo nhưng lại quan trọng chữ « Xảo », không phải tự
nhiên mà kiếm sĩ tinh nhuệ của nước Việt chỉ học được một chút da lông của
Việt nữ kiếm pháp mà đánh bại được Ngô vương.
- Triệu hoán.
Lần này thẻ bài « Tọa vong kinh » dung nhập vào thức hãi của hắn. Vài dòng Hán
tự tuôn trào ra.
« Tọa vong thu tâm. Chủ tĩnh khứ dục. Tĩnh tắc sinh tuệ. Động tắc thành hôn.
Dữ đạo minh nhất. Vạn lự giai di. Li hình khứ trí. Đồng vu đại thông. Thị vị
tọa vong.»