Tiểu Hồ Quậy Phá ( 2 )


Người đăng: KhanhKani

.
.
.
.
.


  • Ta không xuống . Tại sao ta phải xuống, quả đào này to như vậy, nếu ta
    không hái thì lũ chim sẽ ăn không còn một móng - Tiểu Hồ tinh nghịch le lưỡi

  • Tiểu thiếu gia à ~ Nếu người muốn nó thì cứ nói với bọn tôi, bọn tôi sẽ
    hái cho ngươi mà - Bọn thị vệ nhao nhao, vể mặt người nào cũng lo lắng lo sợ
    rằng tiểu thiếu gia, cục cưng của phủ tam vương gia bị gì thì mạng của bọn
    hắn cũng khó bảo toàn a ~

  • Không ! Ta phải tự mình hái được như vậy mới là kì công - Tiểu Hồ vẫn tiếp
    tục ngang bướng không chịu leo xuống mà tiếp tục leo lên, hướng đến quả đào
    chín mọng to nhất cây mà cố gắng trèo

  • Tiểu thiếu gia à ! Nương của ngươi sẽ sớm trở về đó ! Nesu người thấy ngài
    như vậy ngài sẽ nổi giân mà đánh người đó - Bọn thị vệ, nô tỳ vẫn kiên trì
    khuyên bảo

  • Nương sẽ không đánh ta - Tiểu Hồ khẳng định . " Làm sao mà Tiểu Lam đánh ta
    dược chứ, ta hái trái đào này là để hắn tăng cường thực lực kia mà " Tiểu Hồ
    âm thầm đắc ý . Bổng hắn nghe có cái gì đó đang ngoe ngẩy dưới chân mình nhìn
    xuống thì thấy một con rắn lục đuôi đỏ đang há to miệng nhìn hắn . Trên đời
    này hắn không sợ gì hết mà chỉ sợ mình con rắn, còn lí do vì sao hắn sợ thì
    phải từ từ tìm hiểu a ~ . Hắn hét lên một tiếng rồi quên mất mình đang ở trên
    cây mà buông tay ra, thể là hắn rơi tự do xuống đất, lúc hắn gần tiếp đất
    thì hắn được một người bế ngang nhẹ nhàng tiếp đất trong sự kinh hãi của mọi
    người . Và người vừa cứu hắn chính là Khắc Kỳ . Hắn mở mắt ra thì nìn thấy
    Khắc Kỳ đang bế ngang người mình, vốn hắn không ưa gì Khắc Kỳ nhưng vì lần
    này gã đã cứu hắn một mạng nên hắn sẽ không so đo làm gì, biết rằng nếu Khắc
    Kỳ không cứu thì hắn vẫn có thể tiếp đất an toàn, hắn đành mở miệng :


  • Cảm ơn ngươi ! Khắc Kỳ thúc thúc


  • Không có gì ! Ngươi không sao chứ - Khắc Kỳ hỏi hắn trong giọng nói còn có
    ba phân ôn nhu vì không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu của hắn.


  • Không có việc gì ngươi bỏ ta xuống được không


Lúc nàu gã mới nhớ mình vẫn còn bế hắn thì nhẹ nhàng đặt hắn xuống, lúc đó
nàng cũng vừa bước đến . Mặt tối xầm lại :


  • Hồ nhi, con đã nháo thành cái dạng gì hả


  • Con không có nháo ! Con chỉ muốn hái đào cho ngươi mà thôi - Tiểu Hồ không
    chịu yếu thế nêu lên lí do của mình


  • Vậy tại sao lại không bảo các thị vệ hái hộ mà lại tự mình trèo lên - Nàng
    vẫn nghiêm mặt chất vấn nhưng trong giọng nói đã có bảy phần ôn nhu cùng sủng
    nịch.


  • Chỉ là con muốn tự tay hái cho người thôi - Ta khinh, không phải ta muốn
    hái cho ngươi hay sao . Tại sao còn chất vấn ta, không lẽ ngươi thấy gã bế ta
    mà ghen tị hả, đừng nói với ta là ngươi còn yêu gã nha


  • Sau này không được như vậy nữa có biết chưa, muốn gì thì nói ta, ta thay
    ngươi giải quyết còn bây giờ thì đi dùng điểm tâm thôi - Nàng cảnh cáo hắn lần
    cuối xong cuối xuống bế hắn lên mà hướng về ngự hoa viên tiếng thẳng tới . Còn
    một người từ nảy đến giờ bị phớt lờ mà đầu đầy hắc tuyến.


~~~~~~~~~~~ Ta ngăn Ta ngăn ~~~~~~~~~~~~~~

Còn hắn không biết vì sao cảm thấy khó chịu khi nàng trách mắng hắn trước mặt
gã, hắn cứ nghĩ nàng đang ghen khi hắn được gã bế nên từ đó trở đi hắn cúa
hết quậy phá lung tung làm nàng đau cả đầu, có rất nhiều nô tỳ thị vệ bẩm báo
về thiệt hại cuat Tiểu Hồ gây ra nhưng cha mẹ và cả hai ca ca của nàng chỉ bảo
người đi thu dọn những gì hắn phá chứ không hề trách cứ, và chổ mà Tiểu Hồ
quậy nhiều nhất là dãy phòng của Khắc Kỳ, nàng đã cảnh cáo hắn bao nhiêu lần
là không được phá nơi dãy phòng của Khắc Kỳ vì nàng không muốn có liên can gì
với gã nhưng Tiểu Hồ nghĩ rằng nàng sợ gã bị tổn thất nên càng phá dãy phòng
của gã nhiều hơn . Có một lần, hắn đếm phân heo, ngựa, các loài gia súc
trong phủ rải đầy phòng gã, rồi một lần khác hắn lại lấy nạn thung bắn bể mấy
bình ngọc quý của phòng gã . Lần làm nàng tức giận nhất chính là vào ngày hôm
qua, hắn lấy kéo cắt te tua y phục của gã, nàng bùng nổ cực kỳ tức giận phạt
hắn cấm túc ở trong phòng một tháng không được ra khỏi phòng, hắn mếu máo ,
đưa ánh mắt cún con nhìn nàng nhưng không có tác dụng gì cả, hắn lại đưa mắt
sang cầu cứu cha mẹ nàng :


  • Lam nhi à ! Dù sao Tiểu Hồ vẫn còn nhỏ . Không thể tránh khỏi việc quậy phá
    lung tung mà con - Mẹ nàng nhỏ giọng khuyên nhủ nàng


  • Mẹ à ! Mẹ nói Tiểu Hồ nhỏ con tạm chấp nhận, quay khắp nơi thì thôi đi lại
    còn quậy phòng của người ta thành ra thua một cái chuồng gia súc, lần này con
    quyết định rồi . Không ai có thể giúp được Tiểu Hồ đâu


  • Ông ngoại ~~~ - Tiểu Hồ mếu máo ôm lấy đùi cha nàng . Cha nàng vừa định mở
    miệng thì nàng đã nói trước.


  • Cha không cần nói giúp cho hắn . Là nam nhi có lỗi thì phải biết nhận lỗi


  • Nhưng Lam nhi à ! Tiểu Hồ còn nhỏ, muội có thể giảm nhẹ hình phạt không .
    Chứ Tiểu Hồ đang tuổi ăn tuổi lớn muội cấm túc lâu như vậy không chừng hắn
    buồn rầu mà sinh bệnh đó - Hàn Phong thấy không xin tha cho Tiểu Hồ được thì
    chỉ còn cách xin giảm nhẹ hình phạt lại thôi


  • Huynh thấy đại ca nói đúng đó Lam nhi, muội nên giảm nhẹ tội cho Tiểu Hồ
    đi a ~ - Hàn Thiên cũng phụ giúp đại ca của mình mà nói giúp cho Tiểu Hồ một
    tiếng


  • Ta thấy muội nên giảm nhẹ hình phạt, dù sao phòng ta cũng đâu có hư hại gì
    nhiều - Khắc Kỳ im lặng nảy giờ, giờ mới lên tiếng, hắn vừa lên tiếng thì
    Tiểu Hồ liếc xéo hắn một cái . Nàng khẽ thở dài, đúng là không thể phạt cái
    con hồ ly già đầu núp trong thân xác trẻ con kia mà . Được giảm thì giảm.


  • Được vậy Tiểu Hồ không được bước ra khỏi phòng nữa tháng, chép phạt một
    trăm lần Tam Tự Kinh cho ta, chép cho thật đẹp nếu không dù hết hạn cũng
    không được ra khỏi phòng nữa bước


  • HUHU - Tiếng khóc của Tiểu Hồ vang vọng khắp cả phủ Tam vương gia
    .
    .
    .
    .
    .


Các bạn thấy mình nên lấy Tiểu Hồ hay Khắc Kỳ làm nam chính đây, mình định
lấy Tiểu Hồ nhưng không biết ý của các bạn đọc như thế nào . Góp ý cho mình
với nhé ^^ ^^ ^^ .............


Thần Y Tái Thế - Chương #20