Cảm Thấy Uất Ức


Người đăng: KhanhKani

.
.
.
.
.

Những âm thanh đỗ vỡ phát ra từ căn phòng phía Đông của phủ Tam Vương gia ,
bên trong căn phòng đó là nơi Tiểu Hò bị cấm cung . Tiểu Hồ xua tất cả bút ,
nghiêng mực xuống đất tạo nên những âm thanh đỗ vỡ đinh tai nhức óc, Tiểu Hồ
mặt đỏ bừng :


  • Tức chết ta mà ! Tại so lại bắt ta chép Tam Tự Kinh chứ, ta ghét mấy loại
    chữ này, chữ của Hồ tộc còn dễ viết hơn nhiều . Chủ nhân thật quá đáng, mình
    chỉ quậy phòng của tên kia một chút thôi mà chủ nhân cấm cung mình còn bắt
    mình chép phạt nữa chứ, 300 năm qua chưa khi nào mà mình bị uất ức như vậy -
    Mắt Tiểu Hồ ngân ngấn nước, những giọt long lanh như muốn trào ra thay cho
    lời uất ức . Đang định trèo tường trốn ra khỏi phòng thì cửa phòng chợt mở ,
    nàng bước vào :


  • Ngươi định trốn đi đâu đấy hả


  • Chủ nhân ! Ta muốn luyện tập, ngươi mau thả ta ra a ~


  • Không lần này cho ngươi nhớ . Còn luyện tập thì không phải ta thăng cấp
    ngươi cũng cảm nhận được không phải sao ?


  • Nhưng ...- Tiểu Hồ ấm ức


  • Không nhưng nhị gì cả, lo chép phạt đi không ta đập cho giờ - Nàng dơ tay
    lên dọa Tiểu Hồ xong quay lưng ra khỏi phòng . Tiểu Hồ tức muốn trào máu . Cửa
    phòng vừa khép lại Tiểu Hồ liền biến lại thành thực trạng, biến mất khỏi
    phòng trong chớp mắt.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiện tại Tiểu Hồ đang đi dạo, tay thì cầm quả đào ngàn năm ở sơn động nó vừa
phát hiện ra, vừa đi vừa rủa chín đời tổ tông nhà Khắc Kỳ, bổng nhien hắn
nghe nhói nhói ở dưới chân, nhìn lại thì thấy một con rắn lục đuôi đỏ đang
cắn chân của hắn, hắn tái mặt chưởng một phát làm con rắn nổ tung trong không
khí, vì vừa mới ăn được đào ngàn năm nên độc tính cũng phát tán châm hơn bình
thường, hắn xé vạt áo cột chặt phía trên miệng vết thương . Lúc này hắn chỉ
cầu được gặp nàng, chắc chắn nàng sẽ cứu được hắn ......................

.
.
.
.
.


Thần Y Tái Thế - Chương #21