Người đăng: kieudethuong
Vài ngày trôi qua người thiếu niên kia cũng không đến tìm Lý Thiên gây phiền
phức, Lý Thiên cũng không để việc này trong lòng mà đặt tinh thần vào việc tu
luyện.
Những ngày sau Lý Thiên đóng cửa tu hành không tiếp ngoại nhân, Lưu Văn có đến
vài lần thấy Lý Thiên chuyên tâm tu luyện cũng không đến quấy rầy nữa.
...
Một ngày này Lý Thiên ở trong phòng tu luyện, từng lỗ chân lông khắp người hắn
đều đang hấp thu lạc phong từ mọi nơi xung quanh, ầm một tiếng vang lên trong
cơ thể Lý Thiên, một trận khí lãng lấy Lý Thiên làm trung tâm khuếch tán ra
ngoài giống như một làn sóng cuốn đi.
Lý Thiên mở mắt ra cảm nhận trạng trạng thái toàn thân trong lòng vui mừng,
trận khí lãng lúc nãy là do hắn đột phá mà tạo thành.
Từ phía ngoài một thiếu niên dáng vẻ hơi chật vật bước vào, nhìn thấy Lý Thiên
hắn vội vàng tiến đến.
"Cuồng tu ngươi cuối cùng cũng đình chỉ tu luyện, những ngày này ngươi đóng
cửa tu luyện ta không có ai chơi đúng là buồn chán chết đi được." Lưu Văn than
thở nói.
"Chơi cái gì, chẳng lẽ ngươi lại muốn dẫn ta đi nhìn trộm con gái nhà người ta
tắm." Lý Thiên tựa như cười mà không phải cười nhìn Lưu Văn nói.
Lưu Văn sắc mặt nghiêm nghị, nói:"Chuyện này ta đã nói rõ với ngươi rồi mà, ta
là nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật do thiên nhiên tạo thành không muốn lãng
phí của trời nên mới dẫn ngươi đi xem, ngươi đó, đúng là đầu óc đen tối."
Lý Thiên:"..."
"Ngươi tìm ta chẳng lẽ chỉ để nói những việc này thôi à." Lý Thiên chuyển sang
việc khác nói.
"À phải rồi, ngươi không nhắc thì ta quên mất, cũng chỉ tại trận gió lạ ngồi
cửa làm ta chật giật mới quên hết, ta tìm ngươi là để thông báo về cuối năm
thi đấu." Lưu Văn vừa sửa sang lại quần áo chỉnh tề vừa nói.
"Cuối năm thi đấu." Lý Thiên nói.
"Đúng vậy, Cự Thiên Đạo chúng ta mỗi cuối năm sẽ tổ chức thi đấu cho các đệ tử
của bổn môn." Lưu Văn nói.
"Chuyện này không liên quan đến ta ngươi nói với ta làm gì." Lý Thiên nói.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn tham gia thi đấu." Lưu Văn nói.
"Ta không có hứng thú, đánh đánh đấm đấm chả có lợi ích gì không bằng ta đóng
cửa tu luyện." Lý Thiên nói.
"Ngươi suốt ngày đóng cửa tu luyện, cho dù tu vi có cao cách mấy mà chưa từng
thực chiến thì cũng không phát uy được phần uy lực, không những vậy mà tham
gia cuối năm thi đấu, nếu lọt vào mười hạng đầu còn có thể nhận đươc lạc
thạch, cùng một số điểm cống hiến." Lưu Văn nói.
"Lạc thạch là gì." Lý Thiên nghi hoặc nói.
"Lạc thạch chính là do những nơi có lạc phong quá nồng nặc ngưng tụ thành lạc
dịch, lạc dịch trải qua nhiều lần áp súc sẽ trở thành lạc thạch, thứ này rất
hữu dụng với lạc giả chúng ta."
"Có lạc thạch ngươi có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình gấp mấy lần,
làm ích mà được nhiều." Lưu Văn giải thích nói.
Lưu Văn ở lại nói với Lý Thiên vài vấn đề cần lưu ý của thi đấu cuối năm rồi
sau đó rời đi, những ngày kế tiếp Lưu Văn lại tiếp tục đóng cửa vùi đầu tu
luyện để chuẩn bị cho thi đấu cuối năm chỉ còn một tháng nữa là diễn ra.
...
"Đi thôi, hôm nay chính là ngày khai mở cuối năm thi đấu rồi, chúng ta đến đó
báo danh thôi." Mới tờ mờ sáng Lưu Văn đã xuất hiện trong đình viện của Lý
Thiên, nói rằng muốn dẫn Lý Thiên đi báo danh.
Lý Thiên lập tức rời phòng đi theo, Lưu Văn dẫn Lý Thiên đến một quảng trường
rộng lớn, phóng mắt nhìn lại nơi đây lít nha lít nhít bóng dáng của rất nhiều
người, tiếng mọi nguời bàn luận xung quanh giống như tiếng ong vo ve cứ quanh
quẩn bên tai rất là nào nhiệt.
Lý Thiên đi đến nơi báo danh đăng ký, người ở này cũng rất đông đúc xếp hàng
rất dài, phải đợi rất lâu mới đến lượt Lý Thiên.
Sau khi đăng ký xong không có việc gì, Lý Thiên nhờ Lưu Văn dẫn hắn đi xung
quanh làm quen với nơi này.
Trong đám người đông đúc Lý Thiên lại nhìn thấy người quen, đó là người thiếu
niên lần trước dẫn người phá sập đại môn của Lý Thiên rồi bị hắn đã bại, đi
chung với người thiếu niên này là một người thanh niên.
Người thanh niên này thân người thon dài, một thân thanh y tung bay tỏa ra vài
phần phi phàm, khuôn mặt hắn cũng có vài điểm tuấn tú, xung quanh hắn đi theo
một đám người giống như chúng tinh phủng nguyệt vậy, cực kỳ nổi bật.
"Người thanh niên thân mặc thanh y kia chính là đại sư huynh của Cự Thiên Đạo
ta, Trần Thanh Phong, đi cùng với hắn là Dương Nghị là cháu ruột của Đại
trưởng lão." Nhìn thấy Lý Thiên nhìn đám người kia Lưu Văn giải thích cho hắn,
nhắc đến Dương Nghị giọng điệu của Lưu Văn có vài phần khác thường.
"Ngươi có xích mích gì với tên Dương Nghị đó sao." Nghe ngữ khí của Lưu Văn có
vài phần khác lạ Lý Thiên nghi hoặc hỏi.
"Ta với hắn cũng không có xích mích gì lớn, chẳng qua ông nội của hắn là đại
trưởng lão còn ông nội của ta là nhị trưởng lão, hai người trước giờ vốn dĩ
như nước với lửa, bọn ta thân là con cháu của họ nên từ nhỏ đã nhìn nhau không
thuận mặt." Lưu Văn giải thích nói.
"Nói như vậy ngươi và ta đúng là rất giống nhau." Lý Thiên cười nói.
"Nói vậy là sao, chẳng lẽ ngươi cũng nhìn hắn không vừa mắt sao." Lưu Văn nghi
hoặc nói.
"Vốn dĩ ta với hắn cũng không có việc gì, chỉ là vài ngày trước hắn có tìm đến
ta đồi thu phí bảo hộ gì đó nên hai ta có so vài chiêu thôi." Lý Thiên giải
thích.
"Phí bảo hộ, sao việc này ngươi không nói với ta." Lưu Văn nói.
"Không có việc gì, từ ngày đó đến bây giờ hắn cũng không tìm đến ta gây phiền
phức." Lý Thiên xem như không có gì nói.
"Con người ngươi ta đúng là không còn gì để nói, ngươi quá hiền lành rồi." Lưu
Văn lắc đầu nói.
Như cảm nhận được ánh mắt của Lý Thiên, Dương Nghị quay đầu nhìn lại, nhìn
thấy Lý Thiên hắn chỉ liếc nhìn một cái tỏa ra như không có việc gì quay đầu
sang chỗ khác.
Đi chung với hắn là đại sư huynh Trần Thanh Phong cũng quay đầu nhìn sang chỗ
này, nhìn thấy Lưu Văn hắn khẽ cười gật đầu, lướt qua Lý Thiên đứng kế bên Lưu
Văn hắn cũng mỉm cười khẽ gật đầu xem như là chào hỏi rồi quay sang nơi khác,
cảm giác thân cực kỳ thân thiện ai đến cũng không từ chối rất có khí độ của
một đại sư huynh.
Mãi cho đến gần trưa thi đấu cuối năm mới chính thức mở ra, mọi người ai nấy
đều vào vị trí của mình.
"Hôm nay chính là ngày thi đấu mỗi cuối năm một lần, về quy tắc chắc ta cũng
không cần nói thêm, từ giờ đến mặt trời lặng thi đấu cuối năm chính thức bất
đầu." theo một vị trưởng lão tiếng nói hùng hồn cất lên thi đấu cuối năm bất
đầu.
Từng người báo danh đều tiến lên tiến hành bốc thăm lựa chọn đối thủ của mình,
Lý Thiên tiến lên bốc được số mười hai, Lưu Văn lại bắt được số ba ngàn.
Nhìn lại võ đài của mình thi đấu là võ đài số sáu, Lý Thiên tiến đến, đối thủ
của hắn là một người thiếu niên cao to, lạc phong trên người hắn di chuyển rất
hỗn loạn có thể người thiếu niên này vừa đột phá không lâu.