Đỗ Minh.


Người đăng: kieudethuong

Người thiếu niên dáng người cao to nhìn thấy đối thủ của mình đi đến sắc mặt
trở nên nghiêm túc.

"Thỉnh giáo."

"Thỉnh giáo."

Người thiếu niên cao to hướng về Lý Thiên ôm quyền, Lý Thiên cũng ôm quyền đáp
trả.

Người thiếu niên thét lên một tiếng lập tức ép sát tới gần Lý Thiên đánh ra
một quyền, Lý Thiên nhanh chóng tránh né xuất ra một cước quét ngang.

Người thiếu niên thấy một quyền không trúng lập tức lui lại tránh né một cước
của Lý Thiên, Lý Thiên đắc thế không tha người lập tức tiến sát người thiếu
niên cao to, hắn liên tục ra quyền xuất cước khiến cho người thiếu niên cao to
ứng phó vô cùng mệt mỏi.

"Thình thịch."

Lý Thiên đánh ra một quyền đụng vào người thiếu niên cao to hắn lập tức bay ra
ngoài.

Người giữ đài thấy vậy tiến lên tuyên bố Lý Thiên chiến thắng, thi đấu cứ như
vậy diễn ra mãi đến tận hừng đông mới kết thúc, trong quá trình này Lý Thiên
thi đấu rất tốt.

Lúc đầu do còn thiếu nhiều kinh nghiệm thực chiến nên thời gian thi đấu diễn
ra có chút lâu, về sau kinh nghiệm thực chiến của Lý Thiên càng đánh càng tăng
mỗi lần thi đấu thời gian ngày càng giảm, từ đầu đến cuối Lý Thiên cũng chưa
từng vận dụng Thiên Cầm thuật.

Thi đấu kết thúc Lý Thiên và Lưu Văn đều không bị loại cả hai đều thành công
lọt vào một trăm vị trí đầu.

...
Ngày hôm sau thi đấu lại diễn ra, Lý Thiên lần này bốc được số bảy, đối thủ
của hắn là một người thiếu niên dáng người thấp bé.

Vừa lên đài người thiếu niên thấp bé đã rơi vào thế hạ phong liên tục bại lui,
Lý Thiên nhìn hắn chật vật cố ý kết thúc nhanh xuất thủ vừa đủ lực khiến hắn
rơi xuống đài.

Ngươi giữ đài tiến lên tuyên bố kết quả, Lý Thiên lẫn lặng ngoanh chân ngồi
giữa võ đài chờ những võ đài khác thi đấu kết thúc, khoảng một canh giờ sau
những võ đài khác cũng kết thúc chiến đấu, chủ trì trưởng lão cho phép mọi
người nghỉ ngơi nửa canh giờ sau đó tiếp tục.

Lần này đối thủ của Lý Thiên là một người thiếu niên dáng người thon dài,
ngoại hình tuy bình thường nhưng lại tỏa ra khí chất không tục.

"Ngươi là Lý Thiên đúng không." người thiếu niên đối với Lý Thiên nói.

"Đúng vậy, ta là Lý Thiên, ngươi biết ta sao." Lý Thiên nghi hoặc nói.

"Ta không biết ngươi, nhưng có một người nhờ ta đến giáo huấn ngươi để ngươi
bớt kiêu căng lại." Người thiếu niên thản nhiên nói.

Lý Thiên nhiên nhíu mày sau đó nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa
Dương Nghị đang ngồi xếp bằng ở võ đài của mình trông lại đây, nhìn thấy Duy
Dương nhìn mình Dương Nghị bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ
rồi vụt tắt không biết hắn nghĩ gì.

"Là Dương Nghị phái ngươi đến sao." Lý Thiên hướng về phía người thiếu niên.

"Phải thì sao mà không phải thì sao, kết cục của ngươi hôm nay đã định rồi,
nhớ cho kỹ người giáo huấn ngươi là Đỗ Minh." Người thiếu niên có một tia cười
lạnh nói.

Người thiếu niên xoay người phi thân hướng về mặt của Lý Thiên đá ra một cước,
một cước này cước lực trầm trọng đổi lại là bất kỳ lạc giả thiết cốt kỳ nào
cũng đều khó đỡ được.

Người thiếu niên này cũng rất thâm độc, một cước này đá xuống Lý Thiên không
trọng thương cũng phải nằm trên giường vài tháng, vả lại người ta nói đánh
người không đánh mặt, người thiếu niên này vừa ra tay đã hướng về mặt của Lý
Thiên công kích, rõ ràng là muốn cho Lý Thiên xấu mặt trước mọi người.

Lý Thiên không tránh né mà trực tiếp đón đỡ, Thiên Cầm thuật vừa xuất, lập tức
có một lạc văn xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Lý Thiên, lạc văn phát ra
ánh sáng màu vàng dịu nhẹ như giúp cho Lý Thiên như có thêm lực lượng, khiến
hắn như mãnh hổ xuống núi tả xung hữu đột.

"Răng rắc"

Lý Thiên xuất ra một quyền đánh lên chân của người thiếu niên, người thiếu
niên lập tức bị đẩy lùi ra sau, khi chạm đất người thiếu niên sắt mặt vặn vẹo
mồ chảy như tắm trông vô cùng đâu dữ tợn, một quyền vừa rồi Lý Thiên đánh ra
đã phế đi một chân của hắn.

Lần này đến lượt Lý thiên tiến công, hắn liên tục tấn công bộ vị yếu hại của
người thiếu niên, nhất là một chân vừa bị phế của người thiếu niên rất được
hắn lưu ý "chiếu cố".

Người thiếu niên vô cùng chật vật đón tránh, hắn từ nhỏ sinh ra đã lực đại hơn
người, mà khởi tu cảnh chủ yếu là cường thân tráng cốt giúp cho cơ thể càng
thêm mạnh mẽ, tu luyện đến viên mãn thậm chí có thể so sánh sức lực với voi
với hổ.

Nhưng đó là Khởi Tu cảnh viên mãn, tu luyện đến Tấn Bì kỳ tuy là lực lượng sẽ
lớn hơn người thường nhưng cũng không quá chênh lệch, hắn vốn dĩ lực đại hơn
người lại thêm tu vi là Tấn Bì kỳ, hắn ở trong Tấn Bì kỳ cũng xem như là xưng
bá đồng giai.

Nhưng hắn lại không ngờ Lý Thiên lại có tu luyện thuật pháp khiến lợi thế của
hắn chẳng còn gì lại còn bất cẩn bị Lý Thiên phế đi một chân.

Lý Thiên liên tiếp ra quyền như mưa xối xả, từng quyền đụng lên người hắn đều
khiến cho hắn khí huyết sôi trào.

"Phốc."

Lý Thiên quét ra một cước hung hăng đánh vào trên thân của người thiếu niên,
hắn giống như con diều đức dây miệng phun tiên huyết bay ra võ đài, vừa mới té
xuống võ đài hắn trực tiếp hôn mê.

Ở phía dưới võ đài lập tức có đội chuyên trị thương đến đưa hắn đi, người giữ
đài lập tức tiến đến tuyên bố kết quả, thắng trận này xem như Lý Thiên đã loạt
vào hai mươi lăm vị trí đầu, Lý Thiên nhìn hướng Dương Nghị phát hiện hắn đang
trông về hướng này.

"Huynh đệ ngươi phải cố lên a."

Đang nhắm mắt định thần chờ đợi những võ đài khác cũng kết thúc chiến đấu đột
nhiên Lý Thiên nghe có người nói với mình.

Mở mắt ra Lý Thiên nhìn dưới đài, phát hiện Lưu Văn đang đứng ở dưới.

"Ngươi tại sao lại ở đây, sao không thi đấu đi." Lý Thiên nghi hoặc nói.

"Tài nghệ không bằng người bị người ta đánh bại rồi." Lưu Văn cười khổ nói.

Lý Thiên đàm luận với Lưu Văn một lát, một lúc sau khi tất cả võ đài chiến đấu
kết thúc Lý Thiên tiến lên bốc số, lần nay xem như cũng may mắn Lý Thiên lại
bốc được thăm trắng, đều này cũng có nghĩa là thắng trực tiếp vào vòng trong
không cần thi đấu.

Nhìn thấy phiếu thăm mình bốc được Lý Thiên cũng mỉm cười, Lưu Văn cũng thầm
nói Lý Thiên quả thật là rất may mắn.

Ngoài Lý Thiên lần lượt có hai mươi bốn ngươi thi đấu chia làm mười hai võ
đài, Lý Thiên trông về hướng võ đài của Dương Nghị, đối thủ của Dương Nghị là
một người thiếu nữ dáng người cao gầy cũng có vài phần nhan sắc.

Tuy đối thủ của mình là một người thiếu nữ nhưng Dương Nghị ra tay không chút
thương hoa tiếc ngọc nào, từng chiêu xuất ra đều vô cùng lăng lệ ác liệt không
chút nương tình, Lý Thiên cảm thấy Dương Nghị mạnh hơn rất nhiều so với ngày
trước so đấu với hắn, thậm chí thực lực mà Dương Nghị bộc phát ra bây giờ cũng
chưa chắc là toàn bộ.

Người thiếu nữ liên tục bị Dương Nghị đưa vào thế bại lui, bất đắc dĩ đành cắn
răng nhận thua, Dương Nghị cũng không tiếp tục tục truy đuổi, như cảm nhận như
có ai đó đang nhìn mình Dương Nghị quay lại nhìn hướng lại, nhìn thấy Lý Thiên
trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt giống như là gặp là một người bạn
cũ vậy.

"Hi vọng gặp ngươi ở vòng sau." Đây là lời Dương Nghị nói với Lý Thiên.

Đây là lần đầu tiên ta tả về cảnh thi đấu còn rất vụng về mong mọi người chớ
trách.
Nếu thấy hay thì xin ủng hộ ta bằng Kim Phiếu hay cảm ơn cũng được, hành
động của bạn là động lực lớn nhất đối với ta.


Thần Tịch - Chương #5