Người Trong Đồng Đạo.


Người đăng: kieudethuong

Ngày hôm sau Lý Thiên thức dậy thật sớm, cảm nhận được từng tia nắng ấm áp đầu
tiên của bình minh, hắn cảm thấy cả vô cùng thoải mái, đóng cửa phòng Lý Thiên
đi đến nơi tập trung của tân nhập môn đệ tử.

Lý Thiên leo lên một ngọn núi đi đến Giảng Học Các, nơi đây là nơi các tân
nhập môn đệ tử của Cự Thiên Đạo lắng nghe các trưởng lão giảng giải về tu hành
mỗi tháng một lần.

Khi đến nơi Lý Thiên nhìn thấy có rất nhiều người thiếu niên, nhỏ nhất là mười
tuổi, lớn nhưng cũng chẳng qua là mười sáu, có thể nói hắn là người lớn tuổi
nhất ở đây, khi thấy Lý Thiên đến các thiếu niên liếc nhìn hắn giây lát rồi
nhìn chỗ khác.

Lý Thiên sắc mặt lạnh nhạt không nói gì, hắn tìm một chỗ trống ngồi xuống, chờ
đợi trưởng lão đến để giảng dạy, một lúc sau ở bầu trời phía xa, xuất hiện một
đạo cầu vòng phá không bay vào Giảng Học Các, một vị lão giả xuất hiện ở Giảng
Học Các.

"Ta là Trần Văn Lâm, bất đầu từ hôm nay ta sẽ là người giảng dạy về phương
pháp tu hành cho các ngươi." Lâm trưởng lão nhìn thấy đệ tử đã đến đông đủ thì
bất đầu giới thiệu về mình.

Trần trưởng lão đi đến bụt giảng, còn các đệ tử thì đều ngồi vào vị trí của
mình, nhìn thấy mọi người đều đã vào chỗ, Lâm trưởng lão hài lòng gật đầu.

"Hôm nay ta sẽ giảng dạy sơ lược về tu hành và pháp môn tu hành cơ bản nhất
cho các ngươi."

"Con đường tu hành còn được mọi người gọi là nghịch thiên chi lộ, sở dĩ nói
như vậy là vì mỗi một người bình thường tuổi thọ cao nhất cũng chỉ là trăm
tuổi, thân thể cường mãnh thì cuối cùng cũng có một ngày suy kiệt."

"Nhưng mà khi bước lên tu hành lại có thể kéo dài những quá trình đó ra, làm
cho một người vốn dĩ chỉ sống được gần trăm năm, lại sống được mấy trăm năm,
có khi là mấy ngàn năm, cơ thể quanh năm cường tráng lại kéo dài."

"Thậm chí là có thể đằng vân giá vụ, tay không chưởng chỉ phá sơn hà, nhưng đó
đã là vượt qua giới hạn của con người, không hợp với lẽ tự nhiên, trái với
trật tự đất trời, bởi vậy mà con đường tu hành còn được gọi là nghịch thiên
chi lộ."

"Nếu nói theo trưởng lão giải thích, thì tu hành đường vốn dĩ là nghịch thiên
chi lộ, chẳng lẻ thiên địa lại không làm gì sao."

Một người thiếu niên nghi hoặc nói.

"Nói rất hay, đây cũng là điều ta sắp nói đến, tuy tu hành là nghịch thiên chi
lộ, làm trái ý chí thiên địa, nhưng đại đạo năm muơi diễn biến bốn mươi chín,
luôn luôn có một tia sinh cơ, mỗi khi đột phá cảnh giới đều phải trải qua một
lần, lôi kiếp một khi thất bại hình thần câu diệt."

"Nhưng nếu như ngươi có thế có thể vuợt qua lôi kiếp, thì giống như cá vượt
long môn vậy, nhất phi trùng thiên."

Dừng lại một lát Lâm trưởng lão nói tiếp :"Tu hành chia làm nhiều cảnh giới,
trong đó cảnh giới cơ bản cũng được xem như là cảnh giới đầu tiên là Khởi Tu
cảnh, bên trong Khởi Tu cảnh thì lại chia làm bốn cảnh giới nhỏ là Thiết Cốt
kỳ, Tấn Bì kỳ, Cường Nhục kỳ sau cùng là Tinh Huyết kỳ."

"Tu Thiết Cốt, sau Tấn Bì, rồi Cường Nhục, lọc Tinh Huyết là những gì có bên
trong Khởi Tu cảnh, chỉ cần làm được những điều trên thì đã xem như là viên
mãn Khởi Tu, bước đầu thoát khỏi phạm vi của phàm nhân."

"Vậy tu luyện đến tận cùng có thể trường sinh bất tử, giống như thần tiên
trong truyền thuyết, thọ ngang trời đất không." một thiếu niên nước mũi lòng
thòng chảy dài hướng về Lâm trưởng lão hỏi.

"Thần Tiên sao."

Nghe người thiếu niên nói vậy, Lâm trưởng lão ánh mắt lộ ra không thể hiểu ý,
ngẩn người nhìn lên bầu trời một lát sau mới cất tiếng, nói:"Thần tiên tồn tại
hư vô mờ mịt, có lẽ có cũng có lẽ không, nếu họ có tồn tại chắc thẳng cũng có
thể trường sinh đi."

Nói thêm về một số pháp môn tu luyện cho mọi người rồi sau đó Lâm trưởng lão
đạp lên một thanh phi kiếm giống như một đạo cầu vòng bay đi.

Lý Thiên lẫn lặng ngồi tại chỗ một lúc rồi rời đi, vừa đi được vài bước Lý
Thiên chợt nhìn thấy bóng dáng một người thiếu nữ.

Người thiếu nữ này da trắng mũi cao, mày liễu mắt phượng toàn thân tỏa ra khí
chất siêu nhiên thoát tục, giống như tiên nữ từ tiên giới hạ phàm không dính
khói bụi nhân gian vậy.

"Thế nào có phải xinh đẹp lắm không, nàng là Cao Bích Nguyệt một trong những
thiên tài của Cự Thiên đạo ta đó." Bên cạnh Lý Thiên một tiểu thiếu niên hai
mắt sáng ngời nhìn người thiếu nữ.

"Ta là Lưu Văn, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc cùng là người trong đồng đạo chứ
hả." Lưu Văn ôm quyền hướng về Lý Thiên nói.

"Ta là Lý Thiên, không biết cái mà ngươi gọi là người trong đồng đạo là có ý
gì." Lý Thiên nói.

Lưu Văn nhìn một lượt xung quanh thấy không có ai, sau đó sắc mặt nghiêm
trang, tiến tới gần Lý Thiên, nói:"Ngươi với ta đều là người trong đồng đạo,
dâm tặc đạo."

Lý Thiên :"..."

Lý Thiên trong lòng buồn bực, nhìn hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào háo sắc,
giống dâm tặc hả.

Không để ý đến thiếu niên Lưu Văn, Lý Thiên quay trở lại phòng mình, ngồi trên
giường Lý Thiên bất đầu nhớ lại những gì Trần trưởng lão đã nói.

Bước đầu tiên của tu luyện chính là cảm nhận một loại vật chất gọi là lạc
phong, ở trong thiên địa vốn dĩ tập trung rất nhiều lạc phong, trôi nổi ở
trong không khí, chỉ có điều mất thường không thể nhìn thấy được, mà chỉ có
thể cảm nhận thôi.

Nhưng lạc phong lại không phải ai cũng có thể cảm nhận được nó, chỉ có những
người trong cơ thể tồn tại lạc mạch, mới có thể cảm nhận hấp thu nó, những
người như vậy được gọi là lạc giả.

Vừa mới bất đầu Lý Thiên đã có thể cảm nhận được một loại vật chất đang trôi
nổi khắp nơi trong không khí, hắn bất đầu tập trung dẫn dắt thứ đó vào bên
trong có thể, sau đó chuyển hóa nó thành tinh khí thần rồi đưa tinh khí thần
đi khắp cơ thể, để nó tẩm bổ từng tắc huyết nhục cốt cách.

Tinh khí thần cứ một lần rồi lại một lần tẩm bổ từng tắc một trên cơ thể Lý
Thiên, hắn có thể cảm nhận được mỗi lần dẫn dắt tinh khí thần tẩm bổ toàn
thân, thì cả nguời hắn lại khỏe khoắn hẳn lên, cùng với đó là một cảm giác thư
thái không thể tả được.

Dần dần trên người Lý Thiên bất đầu xuất hiện từng làng khói đen, đây chính là
những tạp chất bên trong cơ thể hắn bị đẩy ra, cũng là dấu hiệu người tu luyện
bất đầu bước vào khởi tu cảnh, cũng đồng nghĩa với việc Lý Thiên đã bước vào
Khởi Tu cảnh tầng thứ nhất, Thiết Cốt kỳ.

Mở mắt ra Lý Thiên cảm nhận được toàn thân thần thanh khí sảng, phảng phất khí
lực giống như tăng liền mấy lần vậy, một loại cảm giác nói không ra lời.

Đứng dậy mở cửa phòng ra, Lý Thiên phát hiện bầu trời đã chuyển sắc đen, mới
phát giác ra không ngờ mình đã tu luyện lâu như vậy, tiếp tục tu luyện cũng
nhàm chán, Lý Thiên đóng cửa phòng ra ngoài dạo quanh, đứng bên hồ nhìn lên
ánh trăng nhớ lại quê nhà hắn không nhịn được than thở nói.

Nam khứ Trường An thiên lý dư

Quần phong thâm xứ dã nhân cư

Sài môn trú tĩnh sơn vân bế

Dược phố xuân hàn lũng trúc sơ

Nhất phiến hương tâm thiềm ảnh hạ

Kinh niên biệt lệ nhạn thanh sơ

Cố hương đệ muội âm hao tuyệt

Bất kiến bình an nhất chỉ thư.

Cách đó không xa, một thiếu nữ dáng người yểu điệu thướt tha, mắt phượng mày
liễu, nhìn về phía Lý Thiên, nghe được hắn trong lúc vô thần đọc ra thơ, trong
mắt lộ ra tia dị sắc, không biết nghĩ gì thoáng cái biến mất tại chỗ.

"Thơ hay, Thơ hay." Lưu Văn không biết từ chỗ nào xuất hiện, từ xa đi đến luôn
miệng khen không dứt.

"Ta nói này Lý Thiên, nghe bài thơ huynh vừa mới đọc chắc là đang có nổi buồn
xa xứ đúng không." Lưu Văn nói.

"Cứ xem như vậy đi." Nhìn ánh trăng sáng Lý Thiên thở dài nói.

"Ngươi và ta đều là người trong đồng đạo, rách lành đùm bọc chở che lẫn nhau,
thấy ngươi như vậy ta cũng không đành lòng, thôi được rồi hôm nay ta phá lệ,
dẫn ngươi đi chỗ này." Lưu Văn nở nụ cười kỳ dị nói.

Lý Thiên nghi hoặc vốn dĩ không muốn đi, nhưng Lưu Văn cứ nhất quyết lôi kéo,
bắc đắc dĩ hắn đành đi theo.

Lưu Văn dẫn Lý Thiên đến một đình viện, đi vào đình viện, Lưu Văn thần thần bí
bí dẫn Lý Thiên tiến gần một căn phòng, ngay từ xa hắn đã có thể thấp thoáng
nghe được tiếng nước chảy.

Đến trước cửa sổ Lưu Văn khoét một lổ nhỏ trên đó rồi đứa mất nhìn vào, Lý
Thiên ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Lưu Văn không biết hắn đang làm gì,
chỉ thấy khóe miệng hắn liên tục rơi xuống nước giải.

Nhìn được một lúc, Lưu Văn khó khăn lắm mới rời mắt lau đi nước giải còn dính
trên khóe miệng, hướng về Lý Thiên liếc liếc ám chỉ hắn cũng nên qua xem.

Lý Thiên nghi hoặc, không biết Lưu Văn thần thần bí bí cái gì nên cũng đến
xem, vừa nhìn vào Lý Thiên lập tức giật mình, tim đập loạn xạ, bây giờ thì hắn
mới biết Luư Văn nãy giờ nhìn thứ gì.

Ở bên trong là bóng dáng một của một người thiếu nữ, đang từ từ thoát y đi vào
bồn tắm.

Người thiếu nữ này đúng là rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng như da em bé
vậy, khuôn mặt tựa như thiên sứ mị hoặc, dáng người lại cực kỳ nóng bỏng, từng
cử chỉ dơ tay nhắc chân tầm đó lại khiến cho bộ ngực phập phồng lên xuống, nếu
là ở thế giới của Lý Thiên người con gái này sẽ được mọi người gọi là quái vật
ba đầu a.

Nhìn nữ tử có khuôn mặt thiên thần, dáng người ma quỷ, Lý Thiên cũng nhịn
không được tán thưởng.

Lý Thiên vẻ mặt cổ quái quay đầu nhìn Lưu Văn, nói:"Ngươi dẫn ta đến là để
nhìn trộm con gái nhà người ta tắm sao."

"Không phải, ta chỉ là nhìn thấy một tuyệt tác nghệ thuật, do thiên nhiên tạo
thành, không muốn lãng phí của trời nên dẫn ngươi đến đây cùng chia sẻ thôi."
Lưu Văn mặt đầy nghiêm chỉnh nói ra, trong mắt không hề xuất hiện một tia dâm
tiện nào, nhưng khóe miệng còn động lại nước giải lau chưa sạch lại bán đứng
hắn.

"Ai."

Đột nhiên người thiếu nữ trong bồn tắm hướng về phía Lý Thiên cùng Lưu Văn hét
lên.

Lý Thiên cảm giác tê rần cả da đầu, tim đập cấp tốc nhanh, quay đầu nhìn lại
bất ngờ không thấy bóng dáng Lưu Văn đâu, cắn răng Lý Thiên lập tức bỏ chạy.

Nữ tử ở trong phòng cũng cực kỳ nhanh lẹ, nàng lập tức mặc y phục vào chạy ra
ngoài, nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên chạy thục mạng ở đằng xa, nàng giơ
tay đánh ra một chưởng.

Lý Thiên liều mạng mà chạy, vừa chạy được mấy bước thì đột nhiên hắn có cảm
giác âm hàn từ sau lưng hướng đến, rồi có một lực cực mạnh đánh lên lưng hắn,
cảm giác giống như có một con bò mộng từ sau lưng húc hắn vậy.

Khóe miệng Lý Thiên truyền ra một tia tiên huyết, cảm giác trước mắt gần như
tối sầm, nhưng hắn vẫn cố gắng chạy đi, mượn lực của một chưởng vừa rồi Lý
Thiên nháy mắt rời xa.

Về đến phòng Lý Thiên lập tức hôn mê ở trước cửa, trước khi hôn mê Lý Thiên
ngoái đầu nhìn lại hắn thấy được có một bóng đen ở phía sau lưng tiến đến gần
mình.

*: Bài thơ trên là Sơn Cư Mạn Hứng của đại thi hào Nguyễn Du nói về nỗi nhớ xa quê hương chia cắt người thân của ông.

Cuối mỗi chương mọi người hãy ấn nút cảm ơn vì nó miễn phí.
Hành đồng của bạn là sự ủng hộ lớn nhất đối với mình.


Thần Tịch - Chương #2