Vân Du Thập Phương.


Người đăng: kieudethuong

Tác giả: Thần Tịch.
Thể loại: Thuyết Huyễn.

Ở đâu đó trên một ngọn núi có một căn nhà tranh của một đôi vợ chồng già.

Trên ruộng bậc thang có một ông lão đang chăm chú vào công việc của mình, trên
trán của y xuất hiên lắm tắm vệt mồ hơi, ánh mắt chuyên chúc nhìn từng lá trà,
bàn tay tỉ mỉ chăm sóc chúng, khóe mắt của y động lại vài vết chân chim của
tuế nguyệt nhưng không thể làm mờ đi nét tuấn tú thời trai trẻ của lão.

“Ông lão đến giờ ăn rồi, nghỉ tay một chút đi.”

Từ trên núi truyền đến một giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng dễ nghe.

“Ta đến ngay.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ông lão mỉm cười trả lời.

Ông lão rời ruộng bậc thang hướng trên núi đi lên.

“Lý lão mới từ ruộng về đấy à.”

Một thanh niên chào hỏi ông lão, trông rất chất phát giống như bâo người miền
núi khác.

“Là tiểu Minh đấy à, càng lớn càng khôi ngô rồi.” Ông lão cười đáp lại.

Không lâu sau ông lão bước vào một căn nhà tranh.

“Hôm nay nấu canh chua à, lâu rồi không được ăn món này.” Ông lão cười nói.

“Ông rửa tay đi rồi vào ăn.” Bà lão hiền từ nói.

Ăn xong ông lão cùng bà lão đi dạo, bà lão nhìn bầu trời cảm tháng, nói:”Mới
đó mà hai mươi năm rồi, tiểu Thần mà còn sống thì tốt biết mấy.”

“Sinh tử do mệnh, không thể cưỡng cầu đâu bà à.” Ông lão an ủi nói.

“Không nói việc này, ông có còn muốn biết thân thế của mình không.” Bà lão từ
tốn nói.

“Chúng ta đều đến tuổi gần đất xa trời rồi những việc này đâu còn quan trọng
nữa.” Ông lão lắc đầu.

“Ngày xưa là Bình gia gia nhặt được ông như thế nào.” Bà lão hỏi.

“Ta nghe Bình gia gia nói năm đó có một người mặc đồ đen cả người là máu bồng
lấy ta mà đi, sau khi giao ta cho Bình gia gia người đó cũng đã kiệt sức mà
chết.”

“Ông lão này, có khi nào ông là hoàng tử hay thái tử của một vương triều nào
đó lưu lạc nhân gian không.”

Bà lão nói đùa.

“Nếu ta là hoàng tử hay thái tử gì đấy có lẽ bà cũng là hoàng tử hay thái tử
phi rồi.” Ông lão ha ha cười nói.

Bà lão cũng cười, nhưng ngày vui nhanh chóng trôi đi, thứ nên đến cũng sẽ đến.

Bà lão nằm ở trên giường, cố thở từng hơi thở nặng nhọc, cố gắng duy trì thân
thể điêu tàn già yếu, bà lão bây giờ giống như ngọn đèn cạn dầu bất cứ lúc nào
cũng sẽ tắt.

“Ông lão à, đoạn đường còn lại ta không thể đi cùng ông, ông ở lại cố gắng
sống tốt đừng để ta ở dưới hoàng tuyền nhìn ông đau lòng.”

Ông lão không nói gì chỉ gật đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhân gian
chuyện đau lòng nhất là nhìn từng người thân bên cạnh mình rời xa, hai mươi
năm trước lão tóc bạc tiễn người đầu xanh đưa đi con mình, hai mươi năm sau
lão ở đây tiễn nương tử mình, người đầu ấp tay gối với mình biết bao năm nay.

“Sau khi ta đi, ông đem ta đi hỏa táng sau đó đem tro cốt ta để vào hủ cốt đi,
để ta có thể như lúc sống hằng ngày bên cạnh ông.”

Nghe những lời này ông lão càng không nói gì nhưng bên trong lòng đau như cắt,
trong người quặn đau như đứt từng đoạn ruột.

Sau khi bà lão mất, ông lão ở bênh cạnh suốt ba ngày ba đêm, không có nước
mắt, không có tiếng gào thét thê lương, không có những lời tiễn biệt chỉ còn
lợi sự chết lặng trong ông lão, chỉ cách vài hôm tóc của ông lão đã bạc trắng.

Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc.

Ông lão tự tay chăm lửa hỏa táng bà lão, nhìn thân thể người mình yêu dần bị
ngọn lửa bao trùm cuối cùng chỉ còn lại một đám cát trắng, ông lão vẫn như một
con rối lãnh khóc vô tình, tự tay nặn hủ cốt cho bà lão, tự tay thu tro cốt
cho bà lão, ông lão giờ đây đã chết lặng, trong lúc hỏa táng bên trong bà lão
xuất hiện một làn khối xám trắng người thường không thấy được thoát ra đi vào
trong người ông lão.

“Lý lão, người thật sự muốn rời đi sao.”

Tiểu Minh lo lắng nói.

“Ý ta đã quyết, cậu cứ giúp ta lần này.”

Mặc dù không đành lòng nhưng Tiểu Minh vẫn cắn răng gật đầu.

Vài hôm sau Tiểu Minh tìm người sang lại nhà cửa ruộng đất cho ông lão.

...
Sau khi sang lại nhà cửa ruộng đất, Lý Thiên mua một con bảo mã, khoác lên
người trường y, lưng gánh tề mộc côn, nhảy lên bảo mã rời đi.

Những năm tháng sau đó Lý Thiên vân du khắp nơi, khi thì làm đạo sư, khi thì
làm tiều phu, việc gì làm được y đều làm kiếm lộ phi để tiếp tục vân du, có
lúc ra đông hải làm ngư dân hưởng thụ cuộc sống an bình, có lúc vào rừng tìm y
sư học hỏi, may mắn thay tuy tuổi cao nhưng Lý Thiên chưa từng đổ bệnh.
...
Nghe nói Thất Sơn là một ngọn núi linh thiêng Lý Thiên mộ danh mà đến.

Nơi đây cây cối tốt tươi, cổ thụ thô to cứng cáp, Lý Thiên cưỡi bảo mã lên núi
dừng chân trước một túp lều tranh mong muốn nghĩ ngơi.

“Lão ta họ Lý đi ngang qua đây dừng chân tạm nghỉ chỉ mong xin một ít nước
kính mong gia chủ chấp thuận.”

Lý Thiên hướng túp lều tranh nói.

Đợi mãi không thấy ai trả lời Lý Thiên nhíu mài, y mở cửa bước vào lập tức
biến sắc, chỉ thấy trong căn nhà tranh ở chính giữa có một vị lão giả áo trắng
nhiễm đầy huyết ngồi xếp bằng ở đấy, khóe miệng còn tràn ra một tia huyết.

Lão giả nhắc tay tức khắc như có một luồng hấp lực đưa Lý Thiên lại gần lão,
lão giả đưa tay sờ mạch của Lý Thiên, lúc này toàn thân Lý Thiên như bị một cổ
vô hình lực lượng khống chế chỉ có thể để lão giả tùy ý hành động, nét mặc
nghiêm túc của vị lão giả áo trắng từ từ giản ra.

“Ngươi tên gì.” Vị lão giả mở miệng nói.

“Lão phu họ Lý tên Thiên.” Lý Thiên đáp.

“Hừ, trước mặt ta cũng dám xưng lão đúng là không biết lượng sức.” Lão giả áo
trắng hừ lạnh.

“Ta năm nay tuổi đã thất tuần không lẽ không thể xưng là lão.” Lý Thiên nói.

“Lão phu năm nay đã hơn ba trăm tuổi, ở thế tục ngươi có thể xem là lão, trước
mắt ta ngươi chỉ là vãn bối.” Lão giả áo trắng từ tốn nói.

“Người là chân sĩ trong truyền thuyết.” Lý Thiên ngưng trọng nói.

“Ngươi cũng biết chân sĩ.” Lão giả nói.

“Con ta cũng từng là một chân sĩ, không may hai mươi năm trước hắn bị yêu thú
giết rồi.” Lý Thiên như nhớ lại nói.

“Thời gian của lão phu không còn nhiều, một tháng trước ta đột phá thất bại
phản phệ sắp chết, ta dùng bí thuật cố gắng duy trì tính mạng cứ tưởng là chết
không nhắm mắt nhưng ngươi đã đến thì ta đã yên tâm.” vị lão giả nói.

“Ngài cần gì ở lão phu.” Lý Thiên nói.

“Trương Thiên Đức ta tung hoành chân cõi bao lâu nay đến lúc ta mất không thể
tuyệt dòng được, ta muốn ngươi làm truyền nhân y bát của ta.” vị lão giả nói.

“Nếu như chỉ truyền xuống y bát của ngài thì được nhưng muốn ta làm truyền
nhân của ngài thì không được.” Lý Thiên nói.

“Ngươi dám nghịch ý ta.” Lão giả áo trắng râu tóc dựng đứng, ánh mắt lạnh lẽo
sắt bén như dao nói.

“Ngài đừng uy hiếp lão phu, lão phu đã sống tới thất tuần rồi vốn đã không sợ
sống chết.” Lý Thiên nói.

“Nếu như ngươi đến sớm một tháng cho dù ngươi không màng sinh tử vào tay ta
cũng chỉ có thể nghe lời ta, thủ đoạn của chân sĩ không phải phàm nhân như
ngươi có thể suy luận, chỉ tiếc ta nỏ mạnh hết đà không thể được nữa.”

Lão giả áo trắng âm trầm nói.

“Ta đã tra xét thấy ngươi có chân mạch có thể tu luyện, mấy hôm nay ta sẽ
truyền thụ lại y bát của ta cho ngươi, dựa theo công pháp của ta mà tu luyện
mấy chục năm sau ngươi lại có thể giống Trương Thiên Đức ta tung hoành chân
cõi, thậm chí hơn xa ta.”

Lão giả áo trắng kiêu ngạo cười nói.

Cầu đề cử.


Thần Tịch - Chương #1