Ngàn Cân Treo Sợi Tóc


Người đăng: linh95

Hôm nay chú định không phải ngày bình thường, vì sao? Vì hôm nay là thứ bảy
chứ sao nữa, Nobita và Doraemon đã định bụng chơi luôn một ngày bên hành tinh
Kuzakuza á, chứ bên kia cũng đã sắp sang Đông, vạn vật lại sắp về vạch xuất
phát, Nobita và Doraemon cũng muốn tận hưởng chút ít thời gian thư thả còn lại
a.

Cơ mà hai người vừa ăn sáng xong xuôi chưa kịp chạy thì mẹ Nobi bỗng xuất hiện
nói:
“Nobita! Con dạo gần đây rất lười học đấy nhé! Hôm nay hãy đưa sách vở ra học
đi!”

Một mặt khó khăn, Nobita nói:
“Nhưng mà mẹ ơi, bài tập cả năm nay con đều đã làm xong hết rồi…..”

Bà Nobi ngỡ ngàng, nhưng cũng không thể mất mặt người lớn được a nên lại chống
chế:
“Vậy thì mang sách đọc đi mà bổ sung kiến thức!”

Nobita vô cảm mà trả lời:
“Sách trong thư viện thành phố con đã xem qua một lượt cả rồi….”

“Cũng không nên chỉ biết chơi và chơi đâu, học lực lại tụt xuống cho coi..”
Bà Nobi tắt điện, coi bộ cũng không biết nói gì nữa á, thế là bỏ lại một câu
rồi quay đầu đi xuống nhà.

Bỗng nhiên trái tim Nobita đập lỗi một nhịp, từ đâu đó trong cõi u minh như
nhắc nhở Nobita có việc quan trọng cần hắn đi làm gấp.

……………………………………………………

Tại hành tinh Kuzakuza thì quả là không tốt đẹp đi đâu, bỗng nhiên khắp nơi
núi lửa bắt đầu bạo động, vốn chưa từng xuất hiện hiện tượng khí hậu nóng lên
toàn cầu nay tăng lên một cách chóng mặt, không khí khắp các nơi thể hiện ra
một mùi chết chóc.

Nhìn từng đàn chim cá bay trên trời rối loạn, mấy con ếch bỏ chạy khỏi mặt
nước nóng nực, khói đặc vì cháy rừng bốc lên nơi nơi, một biểu tượng ngày tận
thế đang hàng lâm, Raper nghiêm nghị lại.

“Chắc chắn là bọn hành tinh đen đã làm gì đó, Sami-chan, em đi sơ tán mấy đàn
thú trong mấy khu rừng bị hỏa hoạn, còn Krim, em nhanh chóng thông báo để tất
cả cư dân tập họp bàn bạc giải pháp.”
Raper quay qua hai người lo lắng nói, xong xuôi cậu ta đi lấy khẩu súng của bố
để lại một bộ tử chí quyết một đi không thành công thì thành nhân.

“Anh định làm gì? Anh định một mình đến khu căn cứ bọn chúng sao? Anh không
nên mạo hiểm như thế, anh Nobita và Doraemon sẽ đến.”
Krim lo lắng quay qua Raper nói, Nobita và Doraemon trong mắt cô bé là không
gì không làm được anh hùng.

“Chúng ta không thể chỉ toàn dựa dẫm vào hai người họ được! Vả lại chúng ta
không thể kéo họ vào nguy hiểm thế này! Đừng cản anh, anh đã quyết rồi!”
Raper quay qua Krim nói như đinh đóng cột, nói xong quay ngay đi lại đàn voi
đang chạy loạn và nhảy lên một con, hướng phía khu căn cứ bọn hành tinh đen mà
đến.

……………………………………………….

Tại căn cứ hành tinh đen, nhìn thấy quả bom to lớn đã phát ra ánh sáng màu đỏ
rực và đang chầm chậm sáng lên.

Nhìn một màn này tên Giramin cười hắc hắc nói:
“Ngài Xoxi thật túc trí đa mưu, mấy tên oắt con trái đất kia sẽ không còn có
thể ngăn cản chúng ta, ta cũng đã liên lạc với Okane tên tham quan kia, hắn
đảm bảo chỉ cần không có tên cá lọt lưới người hành tinh Kuzakuza nào chạy ra
báo án thì vụ việc này sẽ nhanh chóng bị chìm vào quên lãng.”

Tên Xoxi lại không hề thả lỏng mà lại nói:
“Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Ông cũng đừng có mừng quá vội, tuy chưa
từng gặp mặt hai tên đối thủ đáng gờm kia, nhưng qua lời kể của các ông thì
chúng không phải dễ mà bị trái bom kia thúc thủ vô sách đâu.”

Tên Girama lại không cho là như thế:
“Ngài cứ quan trọng hóa bọn chúng thế chứ quả bom đã cài xong xuôi, không có
nút tắt quả bom, chỉ cần nó chuyển hóa từ màu đỏ sang màu vàng là…. Bùm!”

“Chúng ta cũng nên đi lên vũ trụ tránh trước đi! Cho lũ ngu ngốc hành tinh
Kuzakuza ôm cùng hành tinh này chết đi….”

Tên Xoxi lại vẫn vững vàng ngồi đó lau chùi nòng súng:
“Ta không làm việc không chắc chắn, là một sát thủ, không thể bỏ qua bất kì sơ
hở nào dẫn đến thất bại, càng không được tự mãn trước chiến thắng. Ta sẽ chờ
quả bom chuyển hẳn sang màu vàng rồi mới đi, nếu nó chưa chuyển sang màu vàng
mà bọn trái đất kia đến thì ta sẽ dùng thực lực của ta cầm chân, thậm chí xử
lí chúng.”

Tên Giramin là tên sợ chết, đó là bệnh chung của kẻ có tiền, nghe thấy tên
Xoxi nói thế thì lại lầm rầm:
“Tên điên! Ta mới không cùng ngươi chơi nguy hiểm thế đâu!”

……………………………………………..

Nhìn Raper đi xa, Krim vẫn không thôi lo lắng, Sami cũng vậy, hai người nhanh
chóng chạy đến chiếc phi thuyền cũ của gia đình, Krim nhanh chóng tìm được
cánh cửa khoang máy, định mở cửa ra thì Sami bên cạnh đẩy cô ấy ra.

“Cậu làm gì vậy Sami-chan?”
Krim xoa xoa cái mông đau nhức, quay về phía Sami trách cứ.

Sami thì một mặt đầy nghiêm trọng mà nhìn về cánh cửa nói:
“Chị nhìn bên cánh cửa có gắn kìa…”

Krim nghe nói thế mới chú ý đến cánh cửa vốn không có vật lạ bây giờ bỗng
nhiên lại xuất hiện một vật lạ có hai đầu gắn nhau với một sợi dây.

“Đây là….. Bom????”
Krim kinh ngạc hét to lên, bỗng dưng phương tiện cả nhà đi lại bỗng nhiên lại
có kẻ gài bom vào thì không thể không kinh hoảng thất sắc a.

Sami vẫn một mặt cực độ ngưng trọng nói:
“Đúng! Là Bom, mà lại là bom cảm ứng, chỉ cần đụng chạm đơn thuần là nó có thể
nổ ngay, cực kì khó khăn trong tháo gỡ quả bom.”

Krim một mặt lo lắng nói:
“Ai lại gài bom ở đây?”

Sami nhíu chặt lông mày nói:
“Còn ai ngoài lũ hành tinh đen? Nhưng thứ ta cần quan tâm là ai đã tiết lộ cho
bọn chúng nơi này là nơi liên thông với Địa Cầu? Và phải làm sao để hai anh
Nobita và Doraemon không bị nguy hiểm bởi kế sách tiểu nhân này?”

Krim lo lắng thấp thỏm mấy lần, rồi như quyết định đại sự mà nói:
“Sami-chan, ta cần khóa cánh cửa này lại! Hai anh ấy có thể vì không mở được
cửa mà không đến đây, như vậy cánh cửa sẽ không bị động đến mà nổ. Anh Raper
nói đúng, Ta không thể chỉ có nhờ vả hai người họ mà không tự lực làm gì
được.”

Thế là hai người gắng sức xoay tay cầm khóa lại cánh cửa rồi quyết đi ra ngoài
kia đối mặt với lũ hành tinh đen độc ác, trước khi đi Krim quay về cánh cửa đã
đóng kín nói nhẹ:
“Anh Nobita…. Vĩnh biệt anh… Em thích anh….”

…………………………………..

Tại nơi xa xôi cách xa Kuzakuza ngàn tỉ năm ánh sáng, Trái Đất, Tokyo ngoại
thành, nhà Nobi, Nobita bỗng nhiên lại cảm giác hồi hộp như có thứ gì sắp mất
đi vậy, bên tai có vang lên văng vẳng: “Vĩnh biệt… vĩnh biệt…. vĩnh biệt….”

Nobita bỗng như sực tỉnh ra, bởi sự tình diễn ra khác đi một số chi tiết nên
khiến Nobita không kịp liên tưởng đến trí nhớ kiếp trước, rõ ràng bây giờ là
lúc nguy cấp của hành tinh Kuzakuza a, Raper và Krim cùng Sami cực kì nguy
hiểm a.

Quay đi chạy ngay vào nhà treo tường, Nobita hét lên với Doraemon:
“Kuzakuza gặp nguy rồi! Bọn hành tinh đen đã hành động!”

Doraemon cũng không kịp hỏi đầy đủ tại sao Nobita biết mà cũng vội vã chạy
theo.

Hai người đến nơi thì Kuzakuza vẫn đang là trời tối, khắp nơi có đầy mùi khét
của lưu huỳnh và tro bụi núi lửa, nhìn thấy trước hôm qua còn đang đầy cảnh
sắc đẹp đẽ của mùa Thu thì đã đùng một cái thành một nơi khắp cả đều hoang vu,
động vật nhốn nháo.

“Lũ hành tinh đen chứ không ai vào đây nữa cả!”
Nobita nhíu chặt lông mày mà nói, xong không đợi gì nữa mà phóng nhanh về
hướng khu căn cứ hành tinh đen mà đi, Doraemon cũng gắn chong chóng tre theo
sau.

………………………………………………..

Xa xôi bên khu căn cứ hành tinh đen hiện tại đang được canh phòng rất nghiêm
ngặt, một con ruồi cũng đừng hòng chạy qua, Raper đang cực kì lo lắng đang
định bụng lao thẳng vào như một mãng phu thì Krim và Sami chạy đến giữ lại…

“Sao hai người lại đến đây? Không phải anh đã bảo là đi tập hợp dân chúng lại
mà…”
Raper nhíu chặt lông mày lại, một vẻ mặt đầy khó chịu nhưng giấu trong con mắt
lại là khó giấu vẻ lo lắng, cậu ta thật không ngờ hai người lại đến nơi đây.

“Cánh cửa thông hướng Trái Đất đã bị kẻ nào đó thông báo cho lũ hành tinh đen,
chúng đã gài bom lên đó rồi, hai anh Nobita và Doraemon không thể tới được
nữa…. Chúng em cũng muốn cùng anh sống cùng sống, chết cùng chết!”
Krim một mặt kiên định nói.

Sami cũng không ngần ngại:
“Đúng thế! Sống cùng sống, chết cùng chết!”

Mắt của Raper rưng rưng chực khóc, quả nhiên hoạn nạn biết chân tình a. Chi dù
anh em một nhà, nhưng có bao nhiêu người chỉ vì đôi ba đồng bạc mà đánh nhau
vỡ đầu chảy máu?

Có bao nhiêu gia đình anh em còn kém hơn cả với người dưng nước lã? Chỉ như
thế này, khi có hoạn nạn cùng nhau đến gánh, sung sướng cùng nhau trải qua,
đói khổ chẳng có nề hà mà cùng nhau phấn đấu, thế mới gọi là “Anh em”.

Đang cảm xúc dâng trào bỗng hòn đá dưới chân Raper bị chân cậu ta đạp rơi
xuống vách núi, cả vách núi bỗng rộn lên tiếng báo động inh ỏi, ngay lậpp tức
một chiếc phi cơ không người lái bay ngay đến bắn tan hòn đá kia, xong xuôi
tiếng báo động mới dừng lại.

Cả ba người cùng nhau nuốt nước bọt một cái ực, cùng nhìn nhau một cái, xong
thì cùng hóp bụng lại như mèo mà dùng các tảng đá che chắn cố tìm ra đường đi
xuống.

Nhưng canh phòng nơi đây thật là nghiêm ngặt, mới đi chưa được mấy mươi mét
thì ba người đã bị phát hiện, cả ba quay đầu lại chạy thì vô tình đến bên vách
đá.

Hai tên tay sai hành tinh đen cầm trong tay súng laze cười gian nói:
“Bọn nhóc kia! Ngoan ngoãn đứng yên chịu trói thì may ra còn ít chút đau đớn
da thịt, còn phản kháng thì… Hắc hắc hắc.”

“Phản kháng thì sao?”
Khi cả đám đang lo lắng mồ hôi toát loạt thì bỗng có tiếng nói vang lên từ
phía sau, mấy tên tay sai hành tinh đen biến sắc quay ngoắt đầu lại:
“Kẻ nào?”

Nhưng trả lời chúng chỉ là hai phát súng gây mê, bách phát bách trúng không
phải đơn thuần là một câu nói, Nobita gần như đã bóp cò là sẽ trúng, dĩ nhiên
cũng có lúc không trúng như khi bị xô đẩy, hắt xì hay kẻ kia quá linh hoạt.

Dĩ nhiên những ngoại lệ đó không nằm trong mấy tên nhân vật phụ đến ra sân
chẳng được mấy từ như hai tên này, hai tên hành tinh đen gục.

“Hai cậu làm sao đến được nơi đây?”
Raper sau khi nhìn thấy hình dạng người đến thì há hốc mà hỏi lại một câu.

“Chúng em đã thấy bọn hành tinh đen đã lắp bom vào cánh cửa đi thông Trái Đất
rồi kia mà? Hai anh sao có thể đi qua được?”
Krim cũng tò mò đặt câu hỏi.

Nobita và Doraemon cùng nhìn nhau, quả nhiên vẫn là theo cái này một sáo lộ a,
may là Nobita đã xử lí tốt vấn đề, nếu không có sức mạnh bạo lều mà cũng chẳng
thể thay đổi được quỹ tích thế giới a.

Cuối cùng cũng kịp đến vào giờ phút quyết định, Nobita thở nhẹ ra một hơi rồi
lại bắt đầu vẩy muội a:
“A…. Thực ra anh đã định đi ra ngoài một chút, cơ mà thần giao cách cảm anh
nhận thấy có cô bé yếu đuối đang cần anh đến cứu rỗi nên anh nhanh chóng hộc
tốc đến đây ngay!”

Mặt Krim bỗng chốc đỏ bừng lên như quả hồng đào, làm Nobita lại nhớ đến cái
cảm giác véo nó, quả là muốn cắn một ngụm á, đáng yêu chết đi được.

Doraemon ho khù khụ, tên Nobita này thật là, đang giờ phút nào nữa mà còn nơi
đó chém gió a, hành tinh Kuzakuza đang ngàn cân treo sợi tóc á.


Thần Nobita - Chương #69