Không Chịu Nổi Một Kích


Người đăng: linh95

Nhìn vào trong kia khắp nơi đều là phi cơ không người lái, quân đoàn hành tinh
đen, Raper nói với Doraemon và Nobita:
“Chúng ta cần phải đột nhập vào trong kia, nhưng chúng quá dày đặc đi….”

Doraemon đưa tay vào túi định bụng mang ra bảo bối nào thì Nobita cười cười
cản lại Doraemon, Nobita biết thừa bảo bối kia của Doraemon cũng chả làm gì,
cuối cùng chả phải cũng bị tên Xoxi đầu bạc kia nhìn thấu, mà Nobita bây giờ
cũng không cần mấy thủ đoạn vặt vãnh đó.

“Cần gì đột nhập? Đánh vào thôi a… Doraemon, nhìn kĩ “khí” mà cậu khinh thường
đây…”
Nobita cười một tiếng, quay về Doraemon nói một câu rồi hạ thấp trọng tâm đưa
hai tay tụ lại và kéo về phía ngang hông phải, miệng bắt đầu hô.
“Ka…Me…Ha…Me…Ha….”

Một đường sáng to lớn như sao băng ngang trời bay thẳng tạo ra một con đường
quốc lộ vẽ từ chỗ mấy người đến cửa khu căn cứ bọn hành tinh đen và phá luôn
cả nửa khu căn cứ lộ luôn ra đầu đã dần hóa vàng quả bom hủy diệt.

Doraemon miệng đã kinh biến đến cùng miệng giếng không khác, cằm đã nằm trên
mặt đất.

Raper và Krim cùng Sami thì đôi mắt thật lớn thật lớn trừng ra, có vẻ như họ
đang thi xem ai là mắt to nhất á, dĩ nhiên không ai qua được Sami về khoản
này.

Giramin thì giật bắn lên, cột sáng kia trong mắt lão không khác gì lưỡi hái tử
thần đã vô tình quét sượt ngang qua cổ hắn, hai mắt hắn phóng ra rõ to, miệng
nuốt từng ngụm nước bọt, đôi chân run bắn lên, như điên loạn mà chộp vào micro
ra lệnh mà hét lên:
“Tất cả phi cơ bắn chúng! Bắn chết chúng! Ai dám quay lại người đó chết!”

Nói xong hắn không quản ai mà chạy thẳng lại phi thuyền cứu nạn, hai tên Doto
và Uno vốn lúc nào cũng trì độn nay lại nhanh hơn thỏ cùng lao vào phi thuyền
cất cánh chạy vào không gian trốn đi.

Tên Xoxi cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lại không hoảng loạn, cũng không bỏ
chạy.

Hắn là sát thủ vũ trụ, chưa từng thất bại lần nào, lòng tự cao của hắn không
cho phép hắn bỏ chạy, tuy bọn người trái đất có vũ khí rất lợi hại nhưng hắn
chưa thể từ bỏ khi chưa hết hi vọng, cũng có thể gọi hắn “chưa thấy quan tài
chưa đổ lệ” đi.

Dắt khẩu súng vào bên hông, hắn cần phải thử sức với kẻ được xưng thần xạ thủ
Nobita, người trái đất kia, có thua hắn cũng không thể để mất tôn nghiêm, thà
thua trong một cuộc quyết đấu chứ không thể chết trong con đường bỏ chạy.

Điều khiển chiếc phi thuyền con trâu lao thẳng ra khu căn cứ đã bị phá hủy mất
nửa, như con cá dẫn đầu đoàn cá nhỏ lao thẳng đến vị trí Nobita và các bạn.

Nhìn phô thiên cái địa phi thuyền, phi cơ lao đến, nhất là bên trong đó to lớn
nhất một chiếc như một con quái vật bê tông cốt thép ầm ầm lao đến húc thẳng
vào đội hình.

Khi mọi người đang hoảng loạn, Doraemon đang kiếm bảo bối thì Nobita lại bẻ
khớp ngón tay răng rắc mà nói:
“Cũng đã lâu rồi không dãn gân dãn cốt a….”

Thế rồi mấy người lại được chiêm ngưỡng một pha “con kiến lay voi” kinh điển,
chỉ cần chụp vào một mỏm của tàu, Nobita xoay người làm động tác Judo quật, và
thế là đơn giản chiếc tàu to lớn rầm một tiếng ngã nghiêng xuống dưới đất.

Đến bây giờ Doraemon mới hoảng loạn phiên ra khăn trùm thời gian định dùng nó
làm khăn đấu bò tót hòng vứt chiếc phi thuyền đi, liếc thấy Doraemon lấy ra
khăn trùm thời gian, Nobita mắt sáng lên nói:
“Doraemon! Cậu cùng Raper hãy chạy đến quả bom đang phát sáng đằng kia dùng
khăn trùm thời gian cho nó trở lại trước khi khởi động đi… phía sau để tớ xử
lí chúng.”

Nói xong Nobita rút ra một khẩu pháo bé bự của Doraemon đeo lên tay phải, tay
trái ngón trỏ sáng lên ánh sáng rồi bay ra ngoài xuyên thủng một chiếc phi cơ,
tay phải lại cho chiếc phi cơ khác một quả xuyên thấu.

Hai tay liên tục xạ kích khiến cho những chiếc phi cơ kia rơi rụng như sung,
nhưng chúng cũng không phải không làm được gì, Nobita chỉ có thể mở lồng phòng
hộ khí để ngạnh kháng đạn bay tới, bởi phía sau lưng hắn là Sami và Krim, hắn
không được phép tránh ra.

Khi từng loạt đạn rơi như mưa, phi cơ cũng rơi rụng thất thất bát bát, từ
trong chiếc phi thuyền hình trâu lại chui ra một tên đầu bạc trắng, áo quần có
vẻ rất chật vật nhưng cũng có thể nhìn ra bất phàm, sau khi chui ra được từ
đống tàn tích của chiếc phi thuyền thì tên kia ngước mắt lên, mắt hắn lại là
trắng toát không con ngươi.

“Ha ha ha… quả nhiên là siêu nhân a… ta thua quả không oan, quả không oan,…
ngươi là Nobita?”
Tên Xoxi cười ha hả một tiếng rồi quay qua Nobita hỏi.

“Đúng! Vậy ngươi là?”
Nobita biết thừa kẻ đến là ai, nhưng hắn làm bộ như không biết mà vẫn hỏi lại.

“Một kẻ vô danh tiểu tốt tên là Xoxi mà thôi.

Nhưng ta vẫn mong ngươi có thể nhớ rõ cái tên của ta, ta từng được mệnh danh
đệ nhất sát thủ vũ trụ nhưng gặp ngươi ta cảm thấy thanh danh đó của bản thân
chỉ là có tiếng không có miếng.

Tuy nhiên gặp được ngươi thì ta cũng đã mãn nguyện rồi, trong cuộc đời sát thủ
của ta cuối cùng sẽ bại trong tay một người có thể là mạnh nhất vũ trụ.

Rút súng ra đi, ta muốn một cuộc đấu súng công bình, tuy ta biết ngươi đao
thương bất nhập, súng đạn với ngươi chỉ như kiến chích, nhưng ta muốn thử xem
ở tài bắn súng ai mới là đứng đầu.”
Xoxi một tràng dài diễn thuyết, kết lại một câu là vẫn cần đấu súng.

Cất đi đại bác không khí, rút ra khẩu súng gây mê của Doraemon treo bên hông,
Nobita muốn cho đối thủ một sự tôn trọng, nghiêm túc, công bình.

Hai bên nhìn nhau trong 1giây, sau đó như có tín hiệu mà cùng rút súng, không
thể không nói riêng về khoản này hai người kẻ tám lạng người nửa cân, gần như
đồng thời rút súng hướng đối phương bóp cò.

Trong một trận đấu súng công bình khi ngươi chết ta sống là không có thời gian
cho nhắm bắn, đạn bay ra còn trước cả phản xạ thần kinh, nên theo một lí nào
đó xác suất trúng đạn là 50/50 đối với người lâu năm trong xạ kích, còn trúng
chỗ hiểm lại là hi hữu của hi hữu.

Bây giờ trong con mắt được tăng cường nhờ “Khí” của Nobita đường đạn của tên
Xoxi bay sượt qua gò má hắn mà bay ra sau đánh vỡ một tảng đá sau lưng hắn,
còn tia gây mê của Nobita bắn ra không sai một li trúng vào mi tâm của tên
Xoxi.

Xoxi ngã xuống, trong quá trình ngã hắn vẫn lẩm bẩm:
“Không thể nào….”

Khuôn mặt của hắn ngã xuống treo đầy vẻ ngạc nhiên và không thể tin, làm động
tác thổi nòng súng, liếc tên Xixi một cái, Nobita lầm bầm:
“Ngươi đâu hiểu khi thiên tài lại còn bật Hack là cái gì cảm thụ?”

Không thể chối cãi Nobita trên lĩnh vực xạ kích là thiên tài trong thiên tài,
nay lại được Hack lên nhờ “Khí” thì quả là không cho người đường sống mà…. Thế
giới thiên tài ta không hiểu nổi a…

Hai ba phát hạ hết mấy chiếc phi cơ còn sót lại, Nobita dẫn theo Krim và Sami
chạy đến phương hướng hai người Doraemon và Raper, bên cạnh quả bom.

“Sao rồi Doraemon? Ổn chứ?”
Thấy hai người Doraemon và Raper gắn chong chóng tre bay xuống thì Nobita
nhanh chóng hỏi.

Lau một vệt mồ hôi, Doraemon cười nói:
“Vừa kịp lúc, nếu đợi thêm chút nữa thì có lẽ cả hành tinh này sẽ tan thành
bụi, thật may mắn a…”

Raper nhìn lên trên trời nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tên Giramin khốn kiếp lại thoát! Hắn sẽ không bỏ qua chúng ta!”

Nobita cười nhạt nói:
“Không quan trọng! Hắn cũng sắp xong rồi!”

Nói đoạn, Nobita đưa tay vào túi móc ra hộp kẹo thích nghi vốn cầm từ Doraemon
đã lâu, nuốt vào một viên xong quay về mọi người nói:
“Ở dưới này đợi tớ nhé! Cứ an tâm!”

Dứt lời hóa thành một ngôi sao băng màu xanh lao thẳng lên bầu trời để lại
trợn mắt hốc mồm cả bọn phía dưới đất.

Lao lên lao lên, Nobita vượt quá nhiều tốc độ âm thanh, nhanh đến một mức vân
bạo cách xa bản thân tận trăm mét, lao thẳng vào vũ trụ, Nobita không có cảm
giác không khỏe nào, liếc thấy một chiếc phi thuyền hình tròn đang bị bao vây
bởi mấy chiếc phi thuyền vũ trụ màu trắng.

Thấy một bóng người lại phá vỡ tầng bình lưu, thậm chí lao thẳng ra không
gian, tên Giramin là run bắn lên, hai tên Doto và Uno thì đã tắt máy ôm cùng
nhau run rẩy, nhưng nhìn về mấy chiếc phi thuyền bên cạnh của cảnh sát vũ trụ
tên Giramin lại an tĩnh trở lại.

Nobita vừa thấy bao quát tất cả phi thuyền cảnh sát vũ trụ lẫn phi thuyền cứu
nạn hình cầu của lão Giramin thì từ bên một chiếc coi bộ là chỉ huy cảnh sát
vũ trụ có tiếng nói truyền ra, nhiều lúc Nobita cũng tấm tắc làm kì khi đâu
đâu nơi chân không mà cũng nói chuyện như có chất dẫn âm vậy.

“Chúng tôi là cảnh sát vũ trụ đến bắt quy án tên tội phạm Giramin, chúng tôi
sẽ rất cám ơn về sự hợp tác của bạn.”
Nghe thấy giọng nói quen quen, nhớ lại là giọng của tên Okane, Nobita mới đếch
tin đấy, không nhiều lời, Nobita tăng tốc lao thẳng vào vòng vây của cảnh sát
vũ trụ.

Chộp vào quả cầu dạng phi thuyền của tên Giramin, làm một động tác đẩy tạ khá
tiêu chuẩn, ném nó xuống Kuzakuza vùng biển phía bắc luôn, nhìn từ bên dưới
không nói chứ không khác gì sao băng.

Cũng chả muốn nhiều lời với bọn cảnh sát vũ trụ, Nobita biến mấy chiếc phi
thuyền này thành đĩa ném, làm một khóa thế vận hội olimpic tại vũ trụ, ném
phải nói là hoan a.

Đang thư thích uống coktai ôm bên người thư kí lão Okane thấy thế biến sắc,
nhưng đã quen lão thiên gia đệ nhất ta đệ nhị phong cách, hắn không chỉ không
sợ mà lại càng điên cuồng tức giận mà hét lên vào micro ra lệnh:
“Nã pháo! Bắn chết hắn! Tội cản trở và chống trả người thi hành công vụ! Được
tiền trảm hậu tấu! Bắn chết cho ta….!”

Dĩ nhiên hắn có hét lên cũng có trứng dùng, làn đạn pháo rơi vào lồng năng
lượng Khí của Nobita không khác gì đá chìm đáy biển, không để lại một tí ti
gợn sóng.

Và dĩ nhiên hắn cũng như tên Giramin và thuộc hạ cả hắn, cùng được thưởng thức
cảm giác mất trọng lực và phi với vận tốc tối đa hạ cánh là cái gì cảm giác.

Hạ xuống đất, Nobita quay qua cò đang trầm mê trong đợt mưa sao băng vừa rồi
Raper, Doraemon cùng Krim và Sami nói:
“Được rồi đó! Mọi người phân nhau ra trục vớt mấy chiếc phi thuyền đó đi! Bắt
trói cả lại!”

Sau hai tiếng đồng hồ từ nơi xa xôi vũ trụ bỗng có một đoàn đội phi thuyền
trắng tinh nhằm hành tinh Kuzakuza mà phóng đến, nhìn cả ngàn chiếc phi thuyền
cảnh sát vũ trụ thật sự rầm rộ.


Thần Nobita - Chương #70