Mạnh Mẽ Khí Lực .


Người đăng: conmeohoang191@

Hải Ngoại thành tọa lạc tại miền Đông Long Thần liên bang, tính đến nay đã gần
ba vạn năm tuổi tồn tại, là một cái cực kì có giá trị lịch sử thành trì, thậm
chí cả đại nạn tà ác hồn lực vạn năm trước, đón đầu không biết bao nhiêu cuồng
nộ thú triều cũng như cũ không thể đưa nó đến diệt vong con đường. Nơi đây
tiếp giáp biển cả nên không chỉ địa phương lục địa hồn sư sinh hoạt mà tiếp
đón cả hải hồn sư sinh sống.

Dương Ngọc ra ngoài lịch lãm đã gần bốn tháng thời gian, mặc dù Truyền linh
tháp thăng linh đài có thể giúp trải nghiệm thực tế mà không nguy hại tính
mạng, hắn đệ tử tại đây tháp chủ là có thể thoải mái vận dụng, nhưng là cái
này thăng linh đài bản chất lúc mới hình thành là tăng phẩm chất cho hồn linh
tác dụng, trải nghiệm sâm lâm, chiến đấu với hồn thú cảm giác, tuy nhiên hiện
tại thời điểm số lượng cây rừng không còn như trước ít ỏi, dạo bước loanh
quanh là có thể chứng kiến, hắn cũng không có hồn linh tồn tại và quan trọng
nhất đối với hắn thân thể một điểm tác dụng đều không có, với một kẻ cực coi
trọng thân thể tố chất sử dụng như hắn, thăng linh đài chính là cực kì vô dụng
công nghệ tồn tại một cái.

Tất nhiên trước lúc rời đi, là một cái cực kì yêu thương con cháu gia gia, Mục
lão tất nhiên không thể để Dương Ngọc đơn thân độc mã di chuyển, thế nên mới
cử hai tên cận vệ theo sau hắn hậu cần, mặc dù chỉ có hai hoàn và tam hoàn hồn
sư, bất quá bọn hắn chỉ lịch lãm tại vòng ngoài tại cái đó rừng nhiều nhất
cũng chỉ ngàn năm hồn thú, trên hết không tính Dương Ngọc, hai người nhưng là
được huấn luyện đặc biệt đều là tinh anh trong tộc, bọn hắn ba người tổ đội
cũng khó có thể đưa vào cái gì hiểm cảnh, cho dù đánh không lại thì vẫn có thể
dễ dàng bỏ chạy.

Đi theo vị này thiếu chủ, hai người kia trong thâm tâm hoàn toàn bội phần kinh
phục nhân. Tu vi của hắn thì chẳng cần nói nhiều, mười tuổi mười chín cấp hồn
lực, chính là dùng quái vật để hình dung. Phải biết rằng, tại độ tuổi này kinh
mạch trong cơ thể chưa toàn diện phát triển, cơ thể đồng dạng như vậy yếu
đuối, vì thế khả năng hấp thụ bên ngoài thiên địa nguyên lực bổ sung hết sức
hữu hạn, do đó hồn lực tăng trưởng phi thường chậm chạp, thường thường hồn lực
không thể nào quá mười lăm cấp.

Nhưng là, Dương Ngọc lại có thể không cần bất kì loại dược vật nào, tự thân
một mình 19 cấp hồn lực đạt, có lẽ không bao lâu nữa có thể bước lên nhị hoàn
đại hồn sư danh hiệu, hoàn toàn không chút nào thua kém mấy tên tại đại tông
môn, gia tộc đệ tử.

Hơn hết làm bọn hắn kinh hãi nhất phải là cái kia của Dương Ngọc khí lực, một
quyền miểu sát năm trăm năm tuổi hồn thú, phải bậc nào khí lực mới có thể như
thế ra tay, mặc dù cái đó hồn thú chủ yếu do khinh thường địch nhân, lại bị
Đương Ngọc đánh đúng vào chỗ hiểm, bất quá chiến công như vậy thật quá kinh
khủng rồi. Nếu không phải Dương Ngọc khẳng định mình không phải trời sinh thần
lực thể chất thì có đập chết bọn hắn cũng không tin.

Ba người rời khỏi đại sâm lâm ba ngày đường đã trở lại Hải Ngoại thành, đi qua
mấy chục mét cổng thành,một trận gió mang theo nồng đậm mùi muối biển khiến cả
ba người tinh thần phấn chấn cả lên, về nhà vẫn cảm giác thật tốt a.

Từ đây đến Dương gia khoảng cách không xa lắm, thế nên Dương Ngọc ba người
không cần phải bắt xe về, dù sao đi dạo xung quanh cũng không tệ. Hai người
kia cũng đồng dạng như vậy cao hứng, mấy tháng không được cùng với nữ nhân nào
hẹn hò, máu chó lại bắt đầu dồn lên não rồi.

" Thiếu gia, ngươi có thể hay không chậm lại một chút tu luyện tốc độ, nhẹ
nhàng như vậy tấn cấp, thật làm người ta không hết ghen tỵ a " Hai hoàn hồn sư
cận vệ ôm mặt hâm mộ cảm thán.

" Tên Tiểu Bảo này, ngươi câm miệng cho ta, thiếu gia như vậy kỳ tài, đối với
chúng ta gia tộc là đại hảo sự, còn có nhị thiếu gia tại Đường Môn tu luyện,
tương lai Dương gia sẽ chân chính phát đại quang, chúng ta cũng theo đó mà
hưởng nhiều lợi lộc, tiểu tử ngươi đang kêu cái gì nữa !"

Dương Ngọc nghe vậy mặt bất giác co giật lên, cái gì mà dễ dàng lên cấp, ta tự
nhiên mà tốt như vậy sao. Nhìn lại vật trên tay đeo, Dương Ngọc không thể thôi
cảm thán, thứ này không được coi là một cái thần khí thì quá phí phạm, thật
không biết lão gia gia đào đâu ra cái này vật. Toàn một màu đen bao bọc khối
lập phương hơn nữa còn khắc họa nhiều kì lạ cổ tự, đây còn không phải cái bốn
năm trước trọng lực đạo Mục lão đưa cho hắn sao.

Trên mặt hộp mờ ảo có thể nhìn ra hai đường sáng dài biểu thị hai lần rưỡi
trọng lực tác dụng. Dương Ngọc hiện nay sấp sỉ bốn chục cân, vậy đồng nghĩa
với việc, hắn vẫn luôn mang theo trên mình tổng cộng bốn mươi cân hồn đạo lực
tạ. Không phải hắn lúc nào cũng kiên trì nhận mức áp lực khi luyện tập, không
phải hắn bỏ ra công sức gấp mấy lần bình thường, thì hắn có thể hay không
nhanh như vậy đạt được mười chín cấp, đạt được như vậy kinh khủng khí lực ?.
Lại bảo hắn nhẹ nhàng tu luyện, thật suýt nữa khiến Dương Ngọc tức hộc máu a.

" Đúng rồi Tịch huynh, lúc trước người có về xem xét trong tộc tình hình, có
không cái gì sự việc "

Ba hoàn hồn tôn cận vệ nghe hỏi lập tức dừng cãi nhau với tên kia Tiểu Bảo,
quay sang Dương Ngọc phía, cung kính đáp " Thiếu gia, chúng ta Dương gia buôn
bán vẫn chiều hướng tốt phát triển, bất quá của ta đối địch Triệu gia gần đây
lén lút đối với chúng ta gây sự. "

Tiểu Bảo thấy vậy mặt lập tức nhăn lại, khó chịu bộ dáng " Chúng ta trước nay
với chúng nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa chẳng phải có Hải Ngoại
thành cảnh vệ sao, thế nào lại để bọn hắn ngang ngược như vậy ? "

" Hừ, cái lũ cảnh vệ đó nhắn cho chút ngân tệ là đương nhiên một mắt nhắm mắt
mở làm ngơ, trông chờ cái gì chứ, với lại ta nghe nói của bọn hắn gia chủ
Triệu Vương Thuẫn vừa Phong hào đấu la đột phá, cộng với bọn hắn gia tộc vũ
hồn Độc ma xà thực lực siêu cường " Tam hoàn cận về một mặt lạnh lạnh nói ra

" Cái gì !" Tiểu bảo thất thanh la lên, bộ mặt bất khả tư nghị thất thanh kêu
lên " Tên đó còn sau chúng ta gia chủ mấy năm Hồn đấu la đột phá, làm thế nào
có thể nhanh như vậy đột phá, chẳng nhẽ hắn tìm được cao giai dược vật... "

Bịch!

Tiểu Bảo bị phản lực bật ngược lại ngã nhào trên đất, vừa hay tâm trạng hắn
không mấy vui vẻ, trong lòng thập phần tức giận, lớn tiếng quát " Tên chết
tiệt nào không có mắt lại làm ngã bổn đại gia, muốn chết ? "

Tuy nhiên, hắn rất nhanh hiểu ra mình bị đụng ngã, mồm đang nói lập tức ngậm
lại không dám nói thêm, người trước mặt cũng quá to đi.

Cả người cao hai mét có hơn, cơ bắp to lớn nổi ra cuồn cuộn cứ như được khắc
họa từng chi tiết, khôi vĩ thân hình làm người khác cảm nhận cả cái to đại thụ
hắn đều có thể nhẹ nhàng đưa lên. Hắn mặc một bộ lông thú quần áo, tay mặc
khải giáp, phần bắp lấy cực kì cổ lạ hình xăm bao trùm cả bắp tay, trông mười
phần lực lượng hương vị. Tuy nhiên nhìn vị này mặt còn rất trẻ, có thể không
quá mười lăm tuổi. Đột nhiên vị này to lớn hình nhân cánh tay nâng lên, một
quyền mạnh mẽ hướng tới Tiểu Bảo người, tựa như thái sơn áp đỉnh một loại
khiến Tiểu Bảo không đưa ra được cái gì kịp phản ứng.

Dương Ngọc thấy vậy trong lòng hiện ra không tốt suy nghĩ, nhanh chóng chạy
ngay đến lập tức đưa ra một quyền ngạnh kháng một quyền.

Uỳnh !

Kinh khủng khí lực khiến người xung quanh kinh hãi không thôi, bỏ chạy tán
loạn. Hồn sư chiến không phải thứ bọn hắn có thể đảm đương được.

Xung quanh mấy người tản ra không nhịn được thét lên " Tại sao ở đây lại có
hồn sư đánh nhau, không sợ cảnh vệ sao ? "

Có người tinh mắt nhận ra Dương Ngọc mặt cũng đồng dạng lên tiếng " Kia còn
không phải Dương Ngọc thiếu gia, ai lại có thể dám với hắn động thủ "

Dương Ngọc khuôn mặt liền trở nên ngưng trọng, hắn vừa rồi tuy không ra hết
sức nhưng là kia đối thủ không sao, hắn còn mơ hồ nhận ra đối phương chỉ là
nhẹ nhàng ra tay bốn phần sức lực còn chưa tới, đây khẳng định thể thuật cao
thủ, không thể nào khinh thường.

Tên kia nhận Dương Ngọc có thể đỡ hắn như vậy một quyền trong lòng như vậy
tràn ngập kinh ngạc, thật rất ít người đồng trang lứa đỡ của hắn một quyền mà
không hề hấn gì, lại còn nhẹ nhàng như vậy đỡ. Miệng nhếch lên ô ô một trận
cười...

-------


Thần Mặt Trời Chi Đấu La Đại Lục - Chương #12