Ngẫu Nhiên


Người đăng: giaphat17@

Lại Vô Thường tỉnh dậy trong hang động. Nhìn xung quanh thấy còn có vài phòng
và vài cái cây. Rỏ như ban ngày chính là động phủ của cường giả.

Thường lau vết máu ở miệng đi vào căn phòng to nhất. Thấy bên trong có 1 cái
xác đang nằm trên bệ đá. Lại Vô Thường không sợ gì cả lại gần chạm vào.

“phù”

Cái xác hóa thành tro bụi. Chứng minh người này đã chết từ rất lâu. Ngay cả
xương cốt cũng không còn.

“keeng”

Tiếng kim loại rơi xuống. Thường nhìn thấy liền biết là nhẫn trữ vật. Tò mò
cầm lên mở ra xem thấy bên trong có đống đá phát sáng, một ít thực phẩm thiu
và 1 cuốn sách.

“Phạch phạch”

Thường lấy cuốn sách từ trong nhẫn mở ra. Bên trong có ghi:

“Lãnh Dương quyết, công pháp cao cấp, hổ trợ tu luyện tới cảnh giới Thiên
Linh. Trên Thiên Linh cần có Lãnh Dương chân quyết. Làm linh lực người tu có
chút nóng và khô gắt.”

“Ý, là công pháp. Còn là thuộc tính dương nữa chứ. Vừa hay đang thiếu.” Lại Vô
Thường mừng rở. Trước giờ hắn luôn đi tìm công pháp nhưng không ngờ công pháp
lại từ trên trời rơi xuống. Mà cũng thanks tên kia đem mình đá vào.

Đem Lãnh Dương quyết cất vào, Lại Vô Thường đi sang căn phòng bên trái.

Bên trong có ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Là một cái hồ phát sáng. Lại Vô Thường tò
mò bốc lên miếng nước phát hiện nó rất lạnh nhưng lại tràn ngập linh khí. Nhìn
liền biết là linh tuyền, Thường nhảy vào. Trước khi nhảy không quên cởi áo ra.

Vừa chạm vào nước, một cơn ớn lạnh xông vào não Lại Vô Thường làm hắn giật
điếng người. Một hồi Lại Vô Thường mới thích ứng với độ lạnh của nước. Lập
tức, Lại Vô Thường ngồi xuống lấy Lãnh Diễm quyết ra luyện tầng 1.

==========

5 ngày sau, Lại Vô Thường mở mắt. Hắn đã tu luyện tới tầng 1 Lãnh Diễm quyết.
Tương ứng với Thôi Linh sơ kỳ. Nước trong linh tuyền cũng đã mất hết linh khí.
Nếu không có thể 1 lần đột phá tầng 2. Chính là Thôi Linh trung kỳ. Từ bây giờ
Lại Vô Thường không cần phải đi ăn nữa, nhưng nếu có thịt hắn vẫn ăn.

Lại Vô Thường bước ra khỏi ao, mặc hết đồ vào và đi về căn phòng bên phải.
Trong phòng không có gì.

Tìm hết các nơi Lại Vô Thường mới đi về phía con suối. Nước vẫn chảy xuống
không dừng lại. Lại Vô Thường không có cách nào để đi ra ngoài cả. Đành ngồi
than vãn:

“Ai da ta bị kẹt ở đây thật sao? Còn con ngựa của ta, chắc nó đã bị tên họ
Quách kia lấy mất.”

“Tên kia thật đáng chết, dám lừa gia, lên được nhất định phanh thây hắn”

Ngồi lầm bầm thật lâu Lại Vô Thường mới nảy ra sáng kiến. Hắn bẻ cây trong
động khắc lên đó dòng chữ:” Mau cứu ta, ta ở dưới này. Nếu ngươi không cứu thì
sau này ta cũng sẽ không cứu” rồi bỏ nó vào dòng suối. Từ từ khúc cây nổi lên
mặt nước. Thấy khúc cây dần biến mất, Lại Vô Thường lại bẻ thêm khúc nữa. Hắn
đi vào dòng suối dùng 1 tay giơ khúc cây lên tay còn lại dùng Thiên Diễm
chưởng đốt cháy. Củi ướt, lửa đốt, khói bốc lên khỏi dòng suối. Việc tiếp theo
cần làm là ngồi đợi.

===========

Xe của Hạnh Huệ đang đi ngang một cách trùng hợp. Cô thấy khói bốc lên từ con
suối thì bảo Lý Hào mọi người dừng xe đi kiểm tra. Một lát sau Lý Hào mang
khúc cây có khắc chữ đến nói:

“Tiểu thư là có người cầu cứu. Người đó hình như bị kẹt dưới nước. Nhưng kể
cũng lạ, sao lại tự nhiên bị kẹt dưới nước. Xung quanh còn có vết đánh nhau”

Hạnh Huệ nói:

“Đi hỏi xem người dưới là ai”

Nghe vậy Lý Hào tới bên suối hét:

“Uồi, người bên dưới là ai, không nói rỏ bọn ta không cứu”

Lại Vô Thường đang rầu nghe tiếng gọi lập tức đứng lên hét:

“Ta là Lại Vô Thường á”

“Aii? Hô lớn lên xem, còn thực lực gì?” Lý Hào nghe rỏ nhưng hỏi lại còn hỏi
cả tu vi nữa. Kẻo cứu lên gặp mấy tên bỉ ổi.

“Lại Vô Thường. À ừm tu vi Thôi Linh sơ kỳ” Lại Vô Thường nghĩ thầm bản thân
đích thực là Thôi Linh sơ kỳ.

Lý Hào nghe nói tới Thôi Linh thì hoảng sợ. Nếu thật sự là bọn xấu thì cứu lên
chính là chết chắc. Lý Hào lập tức báo cáo cho Hạnh Huệ:

“Tiểu thư, là một người tên Lại Vô Thường, hắn nói hắn có tu vi Thôi Linh sơ
kỳ, chúng ta có cứu không”

Nghe tới Lại Vô Thường, Hạnh Huệ chợt kinh ngạc. Nhưng cô lập tức phân phó cho
Lý Hào:

“Là hắn, mau kéo hắn lên”

“Hắn là ai?”

“Hắn là tên chúng ta gặp mấy ngày trước đấy”

“Nhưng mà bọn thuộc hạ không có mang dây theo”

“Vậy mau cưỡi ngựa về lấy đi”

“Ngay bây giờ, vậy tiểu thư thì sao?”

“Ta không sao, ngươi cứ đi đi” Nói xong Hạnh Huệ đi đến bên bờ suối ngồi xuống
hô to:

“Lại Vô Thường, có phải là cậu không?”

Lại Vô Thường đang đợi dây xuống đột nhiên nghe một giọng nữ trẻ trung thì
nói:

“Là tôi, cô là ai thế, biết tôi sao?”

“Đúng là cậu rồi, tôi là Hạnh Huệ. Làm sao cậu lại xuống đó”. Hạnh Huệ thấy
Lại Vô Thường không nhận ra mình thì thoáng buồn bã.

“Thì ra là cô. Thật đúng dịp. Không ngờ mới mấy ngày lại gặp nhau, mà tôi đang
bị thế này nữa chứ. Tôi như này là do bận đánh nhau đấy. Đánh đến trời đất đều
đổi. Đánh đến mây đều bay đi mất. Đánh đến không khí cũng nổ tung.”

“Cậu không đùa chứ?”

“Đùa làm giề, làm người là phải có tánh thật thà”

“Hihi. Đùa vừa thôi. Lần này đến thăm ông nội ta không có mang dây theo. Ta
bảo bọn thuộc hạ đi lấy dây rồi, cậu ở đó chờ đi.”

“Cô nói thăm ông nội để học võ công vậy sao mới mấy ngày thì đi rồi”

“Ông nói võ công của ông không hợp với ta. Ông bảo ta nên vào Vấn Đỉnh Môn bái
nhị trưởng lão làm sư phụ. Võ công của bà ta mới hợp với ta hơn”

Nhị trưởng lão là nữ? Vây mà ta cứ tưởng cứ trưỡng lão là mấy lão nam chứ.

“Cậu tu vi như thế trong Vấn Đỉnh Môn chắc cũng làm trưởng lão nhỉ? Thật hâm
mộ nha” Hạnh Huệ tò mò cười. Gương mặt cô cười giống như hoa nở. Đáng tiếc
Thường không nhìn thấy.

Thường khiêm tốn:

“Trưởng lão thì không, ta chỉ là một thằng đệ tử thân truyền mà thôi”

“Tôi thấy mấy trưởng lão đều là Thôi Linh vậy sao cậu không làm trưởng lão?”
Thấy Lại Vô Thường không phải trưởng lão, Hạnh Huệ có giảm giác ngang hàng.

“Ta có phải ‘lão’ âu”

“Đúng ha” Cứ thế hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ….

============

…. Vài giờ sau, có tiếng ngựa vọng tới. Là Lý Hào tới. Hắn không nói nhiều
trực tiếp ném dây xuống hố suối, nhưng tay vẫn giữ một đầu dây. Rất nhanh sợi
dây chìm xuống. Hạnh Huệ nói:

“Mau nắm dây”

Lại Vô Thường dùng 2 tay cầm sợi dây bảo:

“Mau kéo ta lên”

Lý Hào nhanh chóng giựt dây giống như câu được cá. Nhưng mình hắn không kéo
nổi bởi nước rất xiết, đành kêu thêm 4 tên thuộc hạ còn lại. Cả đám dùng hết
sức sợi dây mới lên được tí. Trong dòng nước, Lại Vô Thường nhắm chặt mắt nín
thở. Hai tay còn đang bám vào đất leo lên. Lòng Hạnh Huệ đang lo sợ nếu không
kéo lên được thì…

Cũng may, vài phút sau Lại Vô Thường được kéo lên. Nhìn hắn ướt, Hạnh Huệ lại
lo lắng sợ hắn bị cảm. Chợt Lại Vô Thường dùng Lãnh Diễm quyết đốt cháy cả
người nhưng không cháy lâu lắm. Hạnh Huệ biết hắn qua Bách Diễm từ miệng Hạnh
Hội nên không kinh ngạc. Nhìn quần áo khô nàng mới hết lo. Trong khi bọn Lý
Hào còn đang thở hồng hộc.

Lại Vô Thường xem lại mình thấy mọi thứ đều ổn cả mới cảm ơn Hạnh Huệ:

“Xem như cô cứu ta, lần sau cô gặp nạn ta sẽ cứu cô”

Hạnh Huệ lắc đầu:

“Lần trước cậu cứu ta, ta chỉ nói mấy câu cảm ơn, nên cũng không cần thiết
lắm”

Mặc dù trong lòng nàng rất muốn.

Đột nhiên lại có tiếng ngựa. Là Quách Khôn. Không biết lúc sáng hắn đi làm gì
và giờ thì đi làm gì. Nhưng hắn lại gặp Lại Vô Thường lần nữa. Quách Khôn đang
cưỡi ngựa nhìn thấy Lại Vô Thường đang đứng cạnh Hạnh Huệ thì trái tim treo
lên, Thường cũng thấy hắn. Cả hai đồng loạt nói:

“Là ngươi”

“Ngươi chưa chết sao?” Quách Khôn nói trước.

“Không ngờ trời lại để ngươi gặp lại ta. Để ta cho ngươi biết, nhờ phúc của
ngươi nên ta không chết mà còn tiến một bước. Thích không, haha lừa ta chính
là lừa tử thần đấy, ngươi tới số rồi. Chết đi”

“Tử thần triệu hoán” Lại Vô Thường hô lên. Chạy tới trước Quách Khôn nhảy lên
tay phải tung 1 chưởng, tay trái còn mô phỏng hình lưỡi liềm. Quách Khôn còn
trên ngựa vội nhảy về sau bỏ chạy. Dùng ngựa không bằng dùng chân. Dù sao ngựa
cũng không nhanh bằng võ giả. Con ngựa thì bị hành động của Thường dọa hí lên.

“Diêm La thắt cổ” Một chưởng hụt, Lại Vô Thường đuổi theo. Hắn nhanh chóng
đuổi kịp bằng tốc độ của Thôi Linh cảnh, và rồi dùng cả 2 tay chụp vào cổ
Quách Khôn.

Quách Khôn cảm nhận sức nóng từ sau gáy truyền tới làm hắn đơ người trong phút
chốc. Chỉ phút chốc đã kết liễu đời của hắn.

“Bùm” Cả người Quách Khôn bùng cháy, hắn la á á.


Thần Hành Bách Biến - Chương #9