Đẹp? – Buổi Lễ


Người đăng: giaphat17@

Lại Vô Thường đứng khoanh tay trong quán cơm. Cô đơn lạnh lùng. Trước mặt hắn
là 3 cái xác trong đó 1 cái là cục than. Dọn dẹp tất cả suy nghĩ, hắn thở dài,
đời thật bất công. Hửm tự nhiên sao ta biết điều này?

“Kệ”Lại Vô Thường biến mất tại chổ. Lúc xuất hiện lại đã ở trên một nóc nhà,
ngẩm nghĩ nên đi đâu giờ? Hôm nay tổ chức lễ kết nạp, giờ đi về sẽ bị bắt
ngay. Khám phá núi Anh Linh? Ghê vãi. Đi đâu giờ? Ở đây chả có đống phân nào
hết. Trong khắp cái khu Liên Hoàn đảo này hắn chả biết đi đâu cả.

Hình tượng Vô Đối và cảnh quan xung quanh hắn tạo nên một bức tranh tuyệt vời.
Áo bay phấp phới, tóc bạch kim, nhìn về nơi hắn san bằng.

“Ừm, Hạnh Huệ trong tông chắc rất tốt, ta không cần ở gần nàng làm gì. Còn lão
già, ông ta thần bí dữ lắm, tìm ông ta đảm bảo là không thấy. Đi nơi khác thì
ta không có bản đồ.” Nội tâm Lại Vô Thường cảm thấy hết sức rắc rối.

“Hự, bản đồ, có mà, haha ta ngốc thật, bản đồ thì cứ về mà lấy thôi” Lại Vô
Thường đột nhiên bật cười, cuối cùng quyết định về Vấn Đỉnh Môn trước lấy bản
đồ rồi đi. Lại Vô Thường nhắm ngay phương Bắc kích hoạt Thần Hành.

“Vìu” Lại Vô Thường bay như tên lửa xuyên từ Nam ra Bắc. Mất vài chục giây sau
hắn đã tới cửa Nam Vấn Đỉnh Môn. Người thấy Lại Vô Thường phi tới thì giật
mình. Lẽ nào là phi hành bảo khí. Dân chơi a.

Lại Vô Thường nhẹ nhàng đáp xuống đất, hắn ngồi xuống khôi phục linh lực.
Miệng nhìn Vấn Đỉnh Môn mỉm cười, trong đầu hắn vừa có 1 ý niệm thú vị. Đi
chọc lão đại trưởng kia chơi. Bổng dưng từ sau truyền lại tiếng ồn ào.

“Oa, mỹ nhân kìa”

“Con gái Kinh tông chủ đấy, người đẹp như tiên”

“Ta nghe nói con gái ông ta đẹp nhưng giờ mới được thấy”

“Nàng là một đại thiên tài đấy, mới 17 đã đạt đến Thôi Linh cảnh, tương lai là
siêu cấp cường giả”

“Này tên kia, sao ngươi ngồi giữa đường vậy hả?” Kinh Môn Thúy la Lại Vô
Thường. Nàng là một cô gái 17, da mặt trái xoan trong trẻo, mắt đen óng, nhìn
vào lập tức yêu thích. Kinh Thiên đi phía sau lấy tay che mặt thở dài. Con ông
ta chả trưởng thành chút nào cả.

Lại Vô Thường phớt lờ giọng nói, trên người bổng tỏa ra khí tức Thôi Linh sơ
kỳ hù dọa mọi người một phen. Trước thấy hắn dùng phi hành bảo khí thì cho
rằng hắn dùng linh thạch, thật ra người ta vốn chẳng cần linh thạch. Kinh Môn
Thúy thấy Thường là Thôi Linh giống nàng thì bị dọa, quớ phải một thằng cũng
lợi hại thế sao? Nàng nhớ tới cha mình rồi quát tiếp:

“Ta nói ngươi đấy, ngươi có nghe không, âmmm”

Lại Vô Thường dừng khôi phục linh lực quay lại nhìn nàng. Nàng thững thờ, ôi
người đâu đẹp zai thế này? Nhưng câu nói tiếp theo của Thường làm nàng giận:

“Sao ngươi phiền vậy, không thấy ta đang đả tọa sao?”

Phiền? Ai dám nói nàng phiền? Chắc chỉ có cha nàng thôi. Nàng nhăn mặt:

“Ai bảo ngươi ngồi đó”

“Ta ngồi đâu kệ ta, ngươi cứ đi vòng qua là được”

Kinh Môn Thúy thấy thất vọng về hắn, người gì đâu vô duyên thế, tội cho cái
ngoại hình gì đâu. Nàng nhìn mặt Thường mãi làm Thường thấy ngứa:

“Nhìn cái gì vậy? mặt ta chưa rửa sao”

“A không, tại ngươi nhìn đẹp quá thôi” Kinh Môn Thúy ăn ngay nói thật làm Kinh
Thiên phía sau té ngửa.

“Đẹp?” Lại Vô Thường mở to mắt nhìn nàng, tay sờ sờ khuôn mặt, đẹp lắm sao?.
Ngay cả mỹ nhân vừa gặp đã khen. Nhưng quả thật hắn rất đẹp.

“Phải ngươi rất đẹp, nhất là cái mái tóc đó, chỉ có tính xấu thôi” Nàng nhìn
Lại Vô Thường gật gật đầu. Kinh Thiên sau lưng đã bất tỉnh. Ôi con gái ta. Lần
này hắn dẫn con tới để tham dự buổi lễ thu nạp đệ tử của đại trưởng lão. Không
ngờ đứa con này lám hắn mất hết mặt mũi. Về phải trị nó mới được.

“Thế màu này nó đẹp à” Lại Vô Thường thấy ghét cái đẹp. Đứng dậy, trực tiếp
đổi màu tóc thành màu nước biển óng ánh hỏi:“Sao? Xấu chưa?”

Kinh Môn Thúy trố mắt nhìn hắn, người xung quanh cũng thế. Lại có khả năng
này, bảo khí nhuộm tóc à, nhưng có giống nhuộm đâu. Nàng nói:” Làm sao ngươi
có thể?, à mà tóc này cũng rất đẹp”

“Vẫn đẹp?” Lại Vô Thường lại bực mình, biến tóc thành màu hồng. Kinh Môn Thúy
phán:” Rất quyến rũ”

“Lại nữa?” Lại Vô Thường nổi nóng, sao mình đẹp trai vậy? Đem tóc biến thành
màu đen óng ánh. Kinh Môn Thúy lại làm hắn gãi đầu: “ Rất đẹp, ngươi dùng dầu
óng à?”

“Khôôông, mắt ngươi bị lú à?” Lại Vô Thường hét lớn, dứt lời hắn trực tiếp
biến tóc thành màu cầu vòng bởi hắn chẳng biết cái màu nào xấu. Kinh Môn Thúy
nói:” Ô, ngươi còn có thể như vậy, chỉ ta được không?”

“Không được”-“Này đừng như thế chứ”Nàng nắm tay hắn dựt dựt van xin mắt tròn
xoe.

Lại Vô Thường lấy lại bình tĩnh nhìn vào đôi mắt nàng. Hắn thấy mình như bị
lọt vào mê cung. Hắn nói:” Cái này ta không có khả năng chỉ ngươi”

Kinh Môn Thúy bứt tay ra giận:” Sao ngươi ích kỷ vậy hả? Đừng tưởng ngươi đẹp.
Hứ” Hết lời nàng bỏ đi vào Vấn Đỉnh Môn.

Mọi người đã cạn lời. Hình tượng tiên nữ đã biến mất. Còn tên dị nhân ghét đẹp
kia nữa, không biết hắn ta có biết đẹp là gì không mà toàn biến đẹp. Có tên
còn suy nghĩ:

“Nếu ta có cái khả năng đó ta sẽ đi cua gái, còn sợ không đổ sao?”

Lại Vô Thường hoàn hồn, nhìn nàng đi, giờ hắn mới nhận ra nàng rất đẹp. Lắc
đầu nhìn về Kinh Thiên đang nằm bất tỉnh dưới đất, không có cái phong phạm
tông chủ. Lại Vô Thường cảm thấy tên này yếu tim quá.

Hắn lười gọi dậy, ngồi xuống khôi phục tiếp. 3 phúc sau hắn xong, nhìn lại thì
Kinh Thiên đã đi rồi. Hắn lắc mình biến mất tại chổ. 3 phúc sau nơi đây lại có
nhân vật cấp cao đến. Mục đích chỉ có 1, đó là lễ của Lại Vô Thường.

Trong đại sảnh, Lại Vô Thường xuất hiện trực tiếp ngồi vào một cái ghế dành
cho khách tham dự. Lúc này có khá nhiều khách, chủ yếu là các trưởng lão các
tông, các chủ gia tộc. Bởi lần này là đại trưởng lão Vấn Đỉnh Môn thu được
siêu cấp thiên tài. Nghe nói chỉ vài ngày là có thể khai mở một kinh mạch.

Khách tới có Ly Vân tông, đại trưởng lão Hách Kiệm. Phong Thần cốc, phó cốc
chủ Phỉ Thúy. Bách Hợp các, các chủ Vân Nam. Minh Thần tông, tông chủ Kinh
Thiên. Đi theo còn có một số tông phái, gia tộc khác nhưng thực lực thì không
bằng bốn phái này. Bốn phái đều sở hữu Bạo Linh cảnh. Trong khi các thế lực
khác chỉ có đến Thôi Linh đỉnh phong. Kết hợp với Vấn Đỉnh Môn tạo thành cục
diện ngũ đại phái chia đều khu vực Liên Hoàn đảo.

Lúc bọn họ thấy Lại Vô Thường xuất hiện thì kinh ngạc. Bởi cái màu tóc quá
nổi. Bọn đời sau mấy đại nhân vật đi theo đều khinh thường cái mốt này. Cho
rằng Lại Vô Thường thích diện độc. Trong khi mấy tông chủ đều cảm thấy Lại Vô
Thường vô lễ dám ngồi ngang hàng bọn họ. Quách gia gia chủ Quách Kiếm đang
buồn vì con trai bị giết không rõ nguyên nhân nên bực mình với Lại Vô Thường:

“Này, ta thấy ngươi ngồi không đúng chổ thì phải, mau về bên kia đi” Ông nói
rồi chỉ về đám hạ nhân. Mọi người thấy thế thì cười thầm. Kinh Môn Thúy cười
theo. Kinh Thiên thấy vậy thầm lo tiểu tử này khi không lại đi ngồi ngang hàng
với bọn lão tổ này, mặc dù ta không tính là 1.

“Này lão già, ta không có thọt ông à, nếu có là ông đang ngồi ở đó đấy.” Lại
Vô Thường khinh thường.

“Ngươi nói gì? Muốn chết.”Quách Kiếm mắng. Rất tiếc ở đây không đánh nhau
được.

“Ngươi gì? Nơi đây là phải giử yên lặng, giử yên lặng bít chưa?” Lại Vô Thường
nói.

“Hừ”Quách Kiếm hận kẻ giết con và ghét cả tên Lại Vô Thường này.

Hách Kiệm thì lại cảm thấy Lại Vô Thường hoàn toàn có tư cách ngồi ở đây bởi
cái thân thủ khi hắn xuất hiện rất lợi hại. Lão cười:” Tiểu huynh đệ không
biết tên gì nhỉ, thay ai tới tham gia lễ sao” Phải nói lão cười trông rất hiền
lành.

Lại Vô Thường hảo cảm cười theo:” Ahh tên ta rất đơn giản, chỉ một chữ Thường
thôi”

“Tên một chữ?, huynh đệ có cái tên kỳ lạ nha, không thường chút nào cả” Lão
cảm thấy Lại Vô Thường đang nói dối.

“Hôm nay ta đến đây chỉ để chọc lão già Nguyên Kiền kia tý thôi, cho lão biết
thế nào là ăn cám” Lại Vô Thường cười tà. Hách Kiệm thấy tên này quá cuồng
vọng, im lặng.

Lại Vô Thường xoay sang nhìn Kinh Môn Thúy cười cười, gương mặt phải nói tuyệt
mỹ. Có cái tóc dị thôi. Nàng thấy thế xoay mặt đi, mặc kệ tên ít kỷ này. Lại
Vô Thường vẫy tay:” Này người đẹp, giận ta sao?”

“…” Mọi người câm lặng, vô sỉ quá đi. Kinh Môn Thúy cũng im miệng. Có mấy
thanh niên cảm thấy ghét tên này trong lòng.

“Giời” Lại Vô Thường bị bơ im luôn. Trong phút chốc đại sảnh lại trở nên trầm
lặng.

============

Đại trưỡng lão Nguyên Kiền. Hiện tại ông ta không còn nguyên nữa. Đang lo sốt
ruột đây. Tên Lại Vô Thường kia đi dạo rồi biến mất tăm làm hắn tối mặt mày.
Lỡ gọi người tham dự lễ rồi làm sao. Môn chủ Kha Lâm đứng sao ông ta hỏi:
“Không thấy tên kia sao, hay tên kia vốn không tồn tại? có cần ta nói mấy tên
kia 1 tiếng không?

“Hắn biến mất thật rồi. Có khi nào hắn bị gì không, bị giết chẳng hạn. Thiên
tài hay bị đố kỵ lắm.”

“Bình tĩnh đi, để ta nói mấy tên kia chờ chút” Kha Lâm có vẻ không quan tâm
tới cái chết của Kha Huy Dinh chút nào. Làm bọn hộ vệ của Kha Huy Dinh thất
vọng rồi. Kha Lâm chỉ quan tâm con trai trưởng của hắn thôi. Hắn biến mất tại
chổ, khi xuất hiện đã là đại sảnh. Hắn hô:

“Các vị, thứ lỗi chậm trễ, thật ra tên đệ tử đó đã biến mất rồi, đại trưởng
lão vẫn đang tìm hắn, các vị đợi lát”

“Không sao, ta đến chỉ để ăn tiệc mà thôi” Vân Nam cười.

“Haha, tội cho tên Nguyên Kiền ấy. Lão không biến đệ tử dấu yêu của lão đã
biến mất.” Lại Vô Thường cười. Cảm thấy tội cho Nguyên Kiền.

“Hả ngươi nói gì, ngươi biết hắn bị gì, nói mau? Mà ngươi là ai, bọn ta không
có mời ngươi a” Kha Lâm xuất hiện trước mặt Lại Vô Thường. Lại Vô Thường không
hoảng sợ nói:” Ta thấy mấy hôm trước hắn đi về phía Nam. Cuối cùng bị hung thú
giết chết. Và ta là người dự tiệc.”

“Nói bậy, hắn xuống Nam làm gì cho hung thú giết?”

“Thật mà, ta trong thấy tận mắt, còn thấy lúc hắn đánh có cả hỏa diễm bốc lên
nữa”

“Hỏa diễm. Không thể nào.”Nghe tới hỏa diễm, Kha Lâm đứng người. Chỉ có Thiên
Diễm chưởng mới có thể tại Luyện thể tạo ra hỏa diễm. Nói vậy chính là?
“Ngươi đi theo ta gặp Nguyên huynh” Hắn giơ tay tới định bắt cổ áo Lại Vô
Thường.

Lại Vô Thường vận Thần hành né nhanh khỏi tay Kha Lâm làm hắn giật mình. Xem
ra kẻ này cũng không phải hạng bình thường. Mấy tên tông chủ môn chủ khác cũng
vậy. Hóa ra là giả heo ăn hổ.

“Này, làm gì thế hả, ta chưa muốn đi đừng bắt ta.” Lại Vô Thường nói, mặt oan
khuất.

“Ngươi, giấu thật kỹ” Quách Kiếm đứng lên nói. Mấy người khác cũng vậy. Đánh
nhau rồi thì ngồi làm gì.

“Ai da, ta có nói ta yếu đâu?”Lại Vô Thường phản bác. Đúng, hắn đâu có nói
mình yếu.

“Đừng tưởng ngươi né được một cái thì né được cái nữa, mau theo ta, đừng để ta
dùng linh lực.”Kha Lâm mở miệng.

“Sao ngươi nói toàn mệnh lệnh không vậy?” Lại Vô Thường thấy khó chịu. Hắn
không muốn đi mà cứ bị bắt.

“Hừ, ngoan cố” Kha Lâm lại bay lên, đánh 1 cái lên ngực Lại Vô Thường. Nhưng
trước khi chạm vào, Lại Vô Thường đã biến mất trước mắt hắn. Tức giận, hắn
liên tục đánh về Lại Vô Thường. Nhưng tất cả đều phí công. Lại Vô Thường như
cá chạch né từ cú này sang cú khác.

Kha Lâm dừng lại. Hai tay hắn bốc lên các luồng khí xanh. Hắn niệm:” Hàn Băng
chưởng” rồi tung chưởng về Lại Vô Thường. Một bàn tay màu xanh bay ra bắn
thẳng tới Lại Vô Thường. Lại Vô Thường lập tức né và lại liên tục có “Hàn Băng
chưởng” bay tới. Lại Vô Thường lách qua trái phải không ngừng.

“Kha huynh có cần bọn ta giúp bắt hắn không?” Phong Thần cốc cốc chủ nói.

“Không, dừng lại ở đây, tốc độ tiểu huynh đệ thật kinh ngạc, ngươi là người
nhanh nhất ta từng thấy.” Kha Lâm mở miệng, tay dừng lại. Hắn thấy chuyện này
không cần tiếp tục nữa. Với tốc độ này của Lại Vô Thường thì có lên cả 5 người
thì cũng chẳng bắt được hắn. Chi bằng dĩ hòa vi quý.

“Môn chủ quá khen” Lại Vô Thường dừng né cười.


Thần Hành Bách Biến - Chương #15