Giỡn – Luyện Tay


Người đăng: giaphat17@

“Môn chủ quá khen”Lại Vô Thường dừng né cười.

“Ngươi rất lợi hại, cũng không phải ta khen gì, là ngươi chứng minh điều đó.
Thôi vậy ta đành gọi lão già kia lên đây” Kha Lâm nói xong biến mất tại chổ.
Mọi người trong đại sảnh nhìn nhau. Chốc lát mấy bóng người lại xuất hiện
trong đại sảnh. Là Kha Lâm và các vị trưởng lão. Mấy người còn mang theo đệ tử
của mình.

“Nói mau, đệ tử ta ở đâu? Mặc dù nó có chút tham nhưng không thể vì cái viên
đan bé tí kia mà đi chết được” Nguyên Kiền hiện ra trước mặt Lại Vô Thường xòe
bàn tay ra lửa ép cung hắn.

“Ông nói ai tham?” Lại Vô Thường hỏi ông ta chậm rãi. Cảm giác bị xúc phạm
nhân cách.

“Đương nhiên là siêu cấp đệ tử của ta, Lại Vô Thường. Nhưng ngươi chưa trả lời
câu hỏi của ta.” Nguyên Kiền nói, lửa trong tay có dấu hiệu to lên. Hạnh Huệ
theo sau nhị trưởng lão sốt ruột. Khi nghe nói Lại Vô Thường không về nàng đã
ngồi buồn thiu trong phòng hắn.

“Không chơi với ông nữa, hắn ta chết rồi” Lại Vô Thường nói từ tốn.

“Chết rồi, chết như thế nào?” Nguyên Kiền bị đau tim. Hạnh Huệ thì đứng như
trời trồng. Nhị trưởng lão Nguyên Dung nhìn nàng xoa đầu.Trong lòng tiếc
thương cho tên yêu nghiệt kia. Mấy vị đại nhân vật cũng thấy tiếc. Thiên tài ở
khu Liên Hoàn đảo này rất ít. Rất khó để chống chịu cục diện sau này khi Đông
Cực Khu của đại lục Vũ Tôn ở phía Tây luôn muốn chiếm tài nguyên của Liên Hoàn
đảo. Ngũ tông phải hợp sức mới có chịu được.

“Chết rất nhanh, gọn và lẹ, bị nuốt.” Lại Vô Thường trả lời.

“Không thể nào, hắn đến đó làm gì?” Nguyên Kiền vẫn chưa chấp nhận sự thật dù
đã nghe Kha Lâm kể lại.

“Đi tự xác, hắn bị ông xúc phạm nhân cách cao thượng của hắn.” Lại Vô Thường
nói dối cho bản thân mình. Nhưng làm Nguyên Kiền phải che mặt lại, thầm thương
cho hắn.

“Làm sao ngươi biết và tại sao ngươi không cứu hắn?” Nguyên Kiền lấy tay
xuống, đã giữ được bình tỉnh trong khi Hạnh Huệ còn khóc.

Lại Vô Thường nghe tiếng khóc của Hạnh Huệ nhìn lại thì cảm thấy mình đùa hơi
quá trớn. Làm người ta đau thế còn bảo đùa. Hắn vẫy tay hướng Hạnh Huệ:” Này
em gái, nếu em thành tâm gọi hắn, có khi hắn sẽ xuất hiện trước mắt em đó.”

“Có thật không” Hạnh Huệ mở to mắt nhìn hắn. Đây có lẽ là câu nàng muốn nghe
nhất hiện tại.

“Đương nhiên. Cứ thành tâm vào rồi sẽ được như nguyện.” Lại Vô Thường quơ hai
tay diễn tả. Nhị trưởng lão Nguyên Dung thầm cảm ơn hắn vỗ về đệ tử. Nàng
không có cử hành lễ thu nhận vì đệ tử này tư chất có vẻ không cao lắm. Nhưng
đây là do Hạnh Hội đề cử.

“Cám ơn ngươi” Hạnh Huệ gật đầu lau đi nước mắt, mù quáng tin hắn. Mấy tên
thiên tài kia từ lúc gặp nàng đã yêu thích. Bây giờ người nàng thích đã biến
mất thì nên chen 1 chân vào. Thấy Lại Vô Thường chen trước thì thấy ghét càng
thêm ghét. Nhưng mình không bằng người ta.

“Có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ tới gặp ngươi, giờ ta phải đi.”Lại Vô Thường cười
với Hạnh Huệ một cái. Nụ cười của hắn làm Hạnh Huệ sững người bởi nụ cười đó
rất giống ai đó.

“Nguyên Kiền lão già kia, người đừng xúc phạm nhân phẩm hắn, hắn sẽ xuất hiện
ngay thôi” Lại Vô Thường biến mất tại chổ, trước khi đi không quên bỏ lại 1
câu. Nguyên Kiền nhìn hắn biến mất, suy nghĩ về câu cuối cùng Lại Vô Thường
nói. Trong đại sảnh lại trầm lặng. Nguyên Dung mở miệng:

“Hôm nay đã không có Lại Vô Thường thì nhân tiện làm lễ cho đệ tử mới của ta
đi”

“Ừ bà cứ làm đi”Nguyên Kiền gật đầu rồi đi bộ về phía sau màn và rồi biến mất.

“Quên tên Lại Vô Thường kia đi, ta đến đây chỉ để ăn mà thôi. Khoan.” Vân Nam
nói đến đây bổng dừng. Lại Vô Thường? Thường? Hình như tên dị nhân kia lúc nãy
có nói hắn tên Thường? Không phải chứ? Chắc không đâu, đệ tử lão kia không thể
lợi hại như thế được.

“Đúng tên kia đã là quá khứ, giờ thì chúc mừng Nguyên bà bà nào” Hách Kiệm
cười cười. Nhưng trong lòng Hạnh Huệ không chút nào vui mừng, nàng lại đi theo
bước chân Nguyên Kiền. Nguyên Dung thấy thế cũng mặc kệ nói:

“Nàng đang có chút chuyện, không tiện tiếp đãi, mời các vị dùng bữa. Người đâu
dọn bàn”

Kha Lâm đéo quan tâm biến mất tại chổ. Hạ nhân nhanh chóng dọn thức ăn lên.
Mọi người lại vùi đầu vào buổi tiệc không nhân vật chính. Nói cười vui vẻ như

chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lại Vô Thường xuất hiện tại tường thành Nam, hắn đã lấy được bản đồ không phí
chút công sức nào. Hắn đang cầm bản đồ để quyết định chuyến du hành của mình.
Cuối cùng hắn quyết định đi Đông Khu chơi. Hắn thấy nơi đây không hợp với hắn
chút nào. Thực lực cao nhất ở đây chỉ Bạo Linh sơ kỳ, chả chạm nổi góc áo của
hắn.

Nhưng hắn cần phải đến Bách Hợp đảo trước bởi ở đó gần đất liền nhất. Từ Vấn
Đỉnh đảo chả có chuyến thuyền nào tới Đông Khu. Thần Hành thì không bay xa như
thế.

Lại Vô Thường nhớ lại cha mình một hồi sau đó nhìn về sau lưng mỉm cười:” Vấn
Đỉnh Môn, Hạnh Huệ ta sẽ trở lại. Lão già Nguyên Kiền kia chắc đang rầu lắm.”

Hắn ngồi xuống hồi phục linh lực. Liên tục dùng Thần Hành cự ly ngắn khiến
linh lực của hắn vơi đi kha khá. Mất 3 phút hắn mới hồi phục xong. Phải nói từ
khi có Lãnh Diễm công hắn làm việc thuận tiện hơn rất nhiều.

Lại Vô Thường nhìn về phương Nam, biến về tóc Bạc. Nhắm đúng hướng Bách Hợp
đảo mà bay.

“Vù” Hắn như một cơn gió thoát khỏi gông xiềng trời đất bay lượn khắp nơi. Hắn
dang 2 tay ôm lấy bầu trời cười haha. Nhưng, rất tiếc cho anh Thường. Bay được
12 giây thì hết linh lực rơi xuống.

“Bịch, Ạch, sao mau hết vậy” Lại Vô Thường phàn nàn. Mới có mấy giây thì sạch
mịa. Hắn quan sát xung quanh thấy bay được khoảng hơn chục dặm thì mặt mày ảm
đạm. Đi xa thế này mất cả ngày mới tới được ấy chứ, đó là trong điều kiện dùng
Thần Hành liên tục, mệt chết nhân a.

Hắn ngồi xếp bằng khôi phục linh lực. Lại tốn 5 phút hắn hồi phục xong. Ngồi
nghĩ thấy mình nên đột phá tầng 2 lãnh diễm quyết cho lẹ, cứ thế này bay phát
là hết, nhở nó rơi vào chổ hiểm thì ngồi chờ chết à?

Chưa kịp nghĩ xong một tiếng gầm làm hắn giật mình. Tiếng gầm đầy uy lực
truyền tới từ phía trước. Trước mắt Lại Vô Thường xuất hiện 1 con gấu to đùng
đen kịt. Là loài Hắc Hùng quen thuộc. Con này đã đến Thôi Linh trung kì. Nó
chưa gì đã nhào lên quơ vuốt lên Lại Vô Thường.

“Giỡn”Lại Vô Thường nhảy lên né cú vuốt. Tay dùng Thiên Diễm chưởng xoẹt qua
hông Hắc Hùng để lại 1 vết nám trên đó. Da gấu đã đen nay còn đen thêm. Hắc
Hùng nổi giận, một luồng lực lượng truyền tới trong thân nó, làm gia tăng sức
mạnh thể chất của nó. Nó lại cào Lại Vô Thường.

Bao nhiêu đòn tấn công của Hắc Hùng đều không thể trúng vào Lại Vô Thường.
Nghệ thuật né của Thường ngày càng điêu luyện. Khả năng dùng Thần Hành tăng
từng phút giây khi đánh nhau với con gấu. Đôi lúc hắn thậm chí không cần dùng
tới bởi hắn vốn là Thôi Linh sơ kỳ.

Trên người con gấu tràn ngập vết đen nhưng có vẻ như nó chẳng sao cả. Như miễn
dịch với lửa vậy. Lại Vô Thường tấn công trước sau vẫn không hạ được nó.

Một người 1 gấu đánh nhau tới chiều thì Hắc Hùng bỏ đi, để lại Lại Vô Thường
thở hồng hộc. Hắn thì thầm:

“Con gấu này bị điên sao? Tự dưng tới đánh nhau tới chiều vậy, làm ta trễ mất
mấy tiếng”

Lại Vô Thường ngồi xuống hồi phục linh lực. Chổ Lại Vô Thường ngồi là nơi an
ổn duy nhất tại khu này. Khu này bị trận chiến của Thường và Hắc Hùng san
thành bình địa. Có vết cháy lỏm chỏm.

Sau 7 phút Lại Vô Thường khôi phục linh lực tràn đầy. Cảm giác lượng linh lực
trong cơ thể gia tăng, Lại Vô Thường thầm mừng. Chiến đấu cũng có hiệu quả như
vậy sao? Xem ra nó gần giống với cách tu luyện của cảnh giới Luyện thể. Linh
lực của Lại Vô Thường chỉ cần xíu nữa là lên Thôi Linh trung kì. Lúc đó hắn có
thể bay được 18 giây.

“Không biết con gấu ngốc kia đâu? Nó có trở lại đánh với ta nữa không?” Lại Vô
Thường nghĩ. Xong hắn lại tìm chổ bằng phẳng đào xuống 1 cái hố 5 mét. Dưới hố
hắn lại đào sâu sang bên phải tạo thành 1 phòng nhỏ hẹp. Hắn định biến đây
thành chổ chờ con gấu thuận tiện tu luyện luôn.

Lại Vô Thường leo lên bẻ ngay 1 cái cây to thành nhiều nhánh làm củi đốt trong
căn hầm. Dường như tu luyện tại căn hầm của Hạnh Hội làm hắn thích thế. Hắn
lấy lá cây che cửa động lại.

Trong hang, Lại Vô Thường ngồi xếp bằng. Trước mặt hắn có 1 bó củi đang cháy.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt hắn lộ vẻ anh tuấn, hào hùng. Hắn lúc này đang tu
luyện Thiên Diễm chưởng từ lâu hắn không luyện tới.

Hắn đã cách Thiên Diễm không xa, một khi tới Thiên Diễm, hắn sẽ có khả năng
phóng hỏa tầm xa, mặc dù không đến mức bắn ra hỏa cầu như Bạo Linh cảnh. Dần
dần hắn tu luyện quên giờ giất, trong lúc tu luyện sâu, gương mặt hắn có hơi
biến đổi và có chút nụ cười tà mị.

Tu luyện thâu đêm, Lại Vô Thường tỉnh dậy. Nét cười đã biến mất. Trong hang
vẫn tối đen như mực. Hắn dọn dẹp đống củi rồi đi ra ngoài.

Vừa mở nắp hầm ra, Lại Vô Thường nhìn thấy Hắc Hùng nhìn mình từ trên xuống.
Đứng trong hố, hắn cười: “Không ngờ ngươi chờ ta sớm thế”

Hắc Hùng trả lời:”Gầầmm” 2 tay đập xuống.

=================================================================================================
Map: Lược đồ Liên Hoàn đảo( 5 đảo) Trái: Đông Cực Khu. ◌ : Lại Vô Thường. ░ :
biển. █ : đất, đảo.
╔═════════════════════════════════════╗
║█░░░░░░░░░██░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░║===> Ly Vân tông, tông chủ Phiêu Diêu.
║██░░░░░░░░░░░░░░███░░░░░░░░░░░░░░░░░░║===> Phong Thần cốc, cốc chủ Phong Đại.
║████░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░║
║█████░░░░░░░░░░░█◌█░░░░░░░░░░░░░░░░░░║===> Vấn Đỉnh môn, môn chủ Kha Lâm.
║██████░░░░░░░░░░███░░░░░░░░░░░░░░░░░░║
║██████░░░░░░░░░░░░░░░░░░██░░░░░░░░░░░║
║███████░░░░░███░░░░░░░░░███░░░░░░░░░░║===> Minh Thần tông, tông chủ Kinh
Thiên.
║██░░░░░░░░░░███░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░║===> Bách Hợp các, các chủ Vân Nam.
╚═════════════════════════════════════╝

P/s: Map Đông Khu khi nào tới ta up.


Thần Hành Bách Biến - Chương #16